Liệu Đơn Phương Có Trở Thành Tình Yêu

Chương 4: Là em sao nhi?



Hôm nay có tiết lý, môn học mà nó ghét nhất nên chị Nhi nhà ta đã nghĩ ra kế hoạch mà ko ai ngờ tới. Nó đi vào nhà vệ sinh, thay một bộ quần áo của lao công, đeo chiếc khẩu trang để che đi khuôn mặt, đội cái nón rách nát rồi nó đi ra sân trường. Lí do của nó là muốn chốn học và đi dạo bờ hồ nhưng…kế hoạch này ko biết có đc như mong muốn ko nhỉ? Nó mon men ra sân trường, đang trong giờ học nên sân trường rất vắng và đó cũng chính là thời điểm tốt để nó thực hiện một kế hoạch cực kì cao cả. Nhưng, có một điều mà nó ko thể lường trước đc đó là đụng độ tứ ”hoàng tử” nổi tiếng. ”Chắc chả nhận ra mình đâu nhỉ” – nó nghĩ.

Tranh thủ lúc họ đang nói chuyện, nó nhẹ nhàng lướt qua như ko có chuyện gì xảy ra. Bỗng, từ đằng sau có tiếng gọi:

– Này cô kia! Dừng lại tôi hỏi. – Anh Thắng hỏi.

”Đúng là ko thể qua mắt đc hai mà!”-nó nghĩ.

Phải người gọi nó lại chính là anh hai.Đừng hỏi vì sao anh lại nhận ra nó vì sống với nó được 15 năm, mùi hương đặc biệt trên cơ thể nó là cái để anh nhận biết đc em gái mình.

– Anh gọi tôi sao!- Nó quay lại hỏi.

– Phải! Là tôi gọi. Cô mau cởi khẩu trang ra! – Anh Thắng ra lệnh.

– Tại sao lại phải cởi? Chúng ta đâu có quen biết gì nhau. – Nó lên mặt hỏi lại.

– Nhanh nếu ko muốn bị đuổi việc.- Mặt anh Thắng hầm hầm ra lệnh lần hai.

– Không! Anh ko phải bố tôi mà có quyền ra lệnh cho tôi.- nó vẫn cương quyết một mực ko cởi, trong đầu nghĩ” đúng là ông anh khỉ gió, ức hiếp người quá đáng, để xem em phạt anh ra sao”.

Không rằng co nhiều, anh bước đến, giựt phắt cái khẩu trang trên mặt nó. Bây giờ thì nó có thể chiêm ngưỡng bộ mặt ngơ ngác của hai ông anh trai rồi, buồn cười quá đi à!

– Nhi…là Nhi đúng ko? – Anh Thắng lắp bắp hỏi.

– Sao lại là Nhi đc, nó đang ở bên Mỹ cơ mà? – Anh Lâm- anh nuôi nó tự hỏi mình.

– Hì hì, hello hai anh, lâu quá ko gặp. – Nó đứng trước mặt 2 người nói.

– Aaaaaa… Nhi, anh nhớ em nhiều lắm biết ko hả. – Cả hai người đồng thanh rồi ôm chầm lấy nó.

– I miss you too! – Nó cười và ôm lấy hai người anh yêu quý của mình.

Ba người này ôm mãi ko rời khiến người trong nhóm phải bó tay vì chả hiểu gì. Trong lúc đó, có một người mặt hầm hầm như quả cà chua chín, lửa bốc phừng, đôi mắt nhìn xuyên người nó với ý ko mấy thiện cảm làm nó ghê rợn.

– Bạn gái mày à Thắng , bạn gái sao thằng Lâm lại ôm?- Phong lên tiếng hỏi với một sự thích thú.

– Phủi phui cái mồm mày, là em gái tao với Thắng đấy. – Lâm quay mặt nhìn thằng bạn.

– Nó là em ruột của tao, em nuôi của thằng Lâm. – Thắng không ôm nó nữa và quay lại đính chính lời nói của Lâm.

– Em là Nguyễn Bảo Nhi, rất vui đc làm quen với mấy anh.

– Chào em! Anh là Phong, bạn thân của hai đứa kia còn đây là Vũ, bạn của tụi anh. Rất vui đc làm quen! – Phong tí ta tí tởn ra bắt tay nó.

Bỗng dưng có một cô gái chạy ra bắt tay nó khiến nó giật mình, đặc biệt sau câu nói đầy ngu ngơ của cô gái.

– Chào em, chị là Ly, bạn gái anh Thắng.- Ả Ly vui vẻ mỉm cười chào nó.

– Bạn gái anh Thắng sao? Sao em ko thấy anh í nói về chị nhỉ? Chắc chị chỉ là qua đường thôi nhỉ nên đừng vui mừng vội , phải ko anh Thắng?- Cả nhóm lăn đùng ra đất vì câu nói thản nhiên như ko của nó.

– Đúng, em gái anh nói chỉ có chuẩn.- Thắng dơ ngón cái khen nó.

– Nhưng chị tin chị có thể vào làm dâu và làm vợ anh Thắng. – Ả ta vẫn khăng khăng về mình.

– Để xem nào… – Nó đi một vòng quanh ả, nhìn thôi nó cũng biết ả là đứa đeo bám và mê trai rồi. Vì sao ư? Vì bạn gái anh Thắng là chị Chi vẫn còn đang ở bên Mỹ mà. Khổ thân ả Ly này rồi! Nhi đã ko ra tay thì thôi mà đã ra tay thì gạo xay ra cám.

– Người thì xấu, mặt thì chát đầy phấn, cái này còn chưa biết là có PTTM hay chưa. Tính đến đấy đã ko xứng để làm bạn gái anh Thắng rồi. Chưa chắc học đã siêu, chắc chỉ cậy gia đình có điều kiện mà lên mặt…- Nó sổ một tràng làm mọi người chóng mặt. Mà phải công nhận nó siêu thật, mới gặp lần đầu, đi lại có mấy vòng mà nói đúng như thánh í, làm nhỏ kia mặt mũi tối sầm, ko nói nên lời, những người còn lại thì phải cố nhịn cười để ko mất hình tượng.

– Em gái anh quả thật rất giỏi. Anh yêu cưng quá à!

– Quá khen quá khen, biết em rất giỏi từ bé, anh khen nhiều quá em ngượng chết! – nó vỗ ngực tự hào.

– Thôi đi cô nương, đang đi đâu mà lại mặc thế này, trốn học hả ? – Anh Lâm nhìn nó với ánh dò xét.

– Ủa, sao anh biết hay vậy? – Câu hỏi của nó làm cả lũ ngã ngửa trừ hai ông anh.

– Sống với cô từ nhỏ chả nhẽ ko biết tính cô. Hỏi vớ vẩn.

– Hì, tại hôm nay lớp em có hai tiết lý lận, mà em xin nghỉ đàng hoàng nha. Mọi người sao lại ở đây, hay cũng trốn giống em… – Nó nghiêm mặt dò xét mấy ông anh.

– Anh ko lười như em đâu, tụi này hôm nay ko có tiết, đến trường giải quyết một số chuyện, hay cưng đi chơi với tụi anh đi.

– Thế thì tốt quá còn gì! – Nó cười tít mắt vì đc đi chơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.