Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 17: Ma quỷ thiên sứ



Trường Xuân Đường, trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, là một trong đương kim võ lâm tứ đại thế gia, ba nhà còn lại lần lượt là Thần Đao Môn, Thiên Phong Bảo, Bích Lục Kiếm Trang.

Người sáng lập của tứ đại võ lâm thế gia là đồng môn sư huynh đệ. Trong mắt của người võ lâm, bốn nhà là một thể; trên thực tế, bốn nhà rất ít khi qua lại, trừ khi có sự tình đặc biệt phát sinh, nếu không bốn nhà là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đôi bên nhìn một chút có lạ gì?

Trong bốn nhà có một truyền thống ước định: mỗi 20 năm, trong đám trẻ tuổi của võ lâm tứ đại thế gia tiến hành một lần tỉ võ thi đấu.

Người chiến thắng trở thành thống soái chân chính của tứ đại gia tộc, trong 20 năm sau, lãnh đạo tứ đại võ lâm thế gia.

Tứ đại võ lâm thế gia phân bố đông tây nam bắc 4 phương, đông cho Trường Xuân Đường, nam cho Bích Lục Kiếm Trang, tây cho Thiên Phong Bảo, bắc cho Thần Đao Môn.

Trong bốn nhà, chỉ cần bất kì một nhà nào có chuyện phát sinh, ba nhà còn lại đều có thể toàn lực giúp đỡ, nhưng nếu bình an vô sự, gặp nhau giữa các nhà vẫn còn có thể nói câu,

“Chào, huynh đệ, người ở đâu rồi?”

, thực sự người trong nhà không nhận biết nhà mình.

Trường Xuân Đường tuy là tứ đại võ lâm thế gia, nhưng nhân sĩ trong phái lại đều là võ công bình bình. Song, thanh danh trên giang hồ so với ba nhà kia cộng lại còn vang dội hơn, tất cả là vi y thuật của Trường Xuân Đường nổi tiếng thiên hạ, bất luận là người xấu hay người tốt, chỉ cần là bệnh nhân đưa tiền ra, bọn họ đều chữa trị.

Với lại, chỉ cần ngươi không phải chết, bọn họ đều có thể đem ngươi cứu sống lại. Đương nhiên, nếu ngươi phải vào quan tài, bọn họ cũng có thể đồng tình nói:

“Ai, ngươi quay về chuẩn bị hậu sự đi!”

Cho nên, người của hắc bạch lưỡng đạo đều đối với Trường Xuân Đường rất là tôn kính, trước đến giờ không động tới bọn họ, bởi vì sợ sau khi động tới bọn họ, sau này nếu bản thân bị người chém, không có người thay mình tu bổ – – làm người dù sao cũng phải vì bản thân lưu lại hậu lộ phải không?

Do đó, Trường Xuân Đường tuy là võ công bình bình, vài chục năm trở lại đây, lại cũng yên ổn đứng ở giang hồ, thanh danh truyền xa, tài nguyên ào ào, phú túc thiên hạ.

Hôm nay, Hy Bình lái xe ngựa dừng trước cửa lớn của Trường Xuân Đường, xuống xe kêu người giữ cửa thông báo một tiếng, người giữ cửa đó lại nói chủ nhân của bọn chúng vừa mới đi xa, để hắn qua đoạn thời gian lại tới, hoặn giả đến phân điếm của Trường Xuân Đường chữa trị.

Hy Bình nghĩ thầm, có chuyện trùng hợp thế này sao, ta hôm nay tới, ngươi hôm qua đi? Đây không phải rõ ràng kế qua quít hắn ư?

Hắn lại không giống như những người trong giang hồ khác đối với Trường Xuân Đường tôn kính, hai tay kéo lấy của cổ áo của tên giữ cửa, cầm hắn nâng lên, nói:

“Ngươi đi thông báo hay không? Dám nói chữ ”

không

“, ta sẽ đem ngươi ném lên trên đường lớn!”

Tên giữ cửa lia lịa gật đầu, để Hy Bình thả hắn xuống, liền giống như con chuột trốn vào bên trong.

Hy Bình quay đầu nhìn thấy có nhiều người đang vây quanh xem, như hung thần ác sát quát lên:

“Nhìn cái gì! Chưa thấy qua người khác đăng môn cầu y sao?”

Bộ dạng đó của hắng cũng gọi

“cầu y”

sao? Thái quá rồi!

Hy Bình chạy đến trước xe ngựa, biến thành ôn nhu, nói:

“Băng Băng, có thể xuống xe rồi!”

Lãnh Như Băng từ trên xe ngựa bước xuống, người bên ngoài đều sững sờ. Thiếu nữ mĩ lệ thế này làm thế nào có thể cùng một nam nhân vừa già vừa xấu không nói đạo lí chung với nhau chứ?

Khi bọn họ lần nữa đi tới cửa, bên trong truyền lại một tiếng yêu kiều quát lên:

“Ai ở bên ngoài ngang ngược đó?”

Một thiến nữ xinh đẹp 17 18 tuổi cùng một thiếu niên tuấn tú 16 17 tuổi từ bên trong vội vàng đi ra, khi nhìn thấy một trung niên nhân xấu xí cùng một nữ tử mĩ diễm gần như thiên tiên, bọn họ cũng không nhịn được ngẩn ra.

Thiếu nữ hướng về Hy Bình giận dữ trách mắng:

“Có phải ngươi ở đây giở thói ngang ngược không (tát dã)?”

Hy Bình cười có chút ám muội nhìn khuôn mặt hình trái trứng mĩ lệ mang theo một chút ngạo khí lại có vài phần ngây thơ của nàng ta, nói:

“Vẩy muối (tát diêm)? Không có, không có, ta không phải tới đây vẫy muối, ta là tới đây cầu y, xin hỏi muội là ai, tiểu cô nương mĩ lệ?”

Thiếu nữ đối với ngôn ngữ khinh bạc của hắn khinh thường ngoảnh đi, nói:

“Đa nương của ta ra ngoài, các người sau này lại tới!”

Hy Bình nói:

“Không tốt, chuyện này kéo không đượ – – phải, lão phụ thân của muội không ở nhà, còn có muội, muội lại trị bệnh Băng Băng cho huynh!”

Thiếu nữ cau mày hỏi:

“Ai là Băng Băng chứ?”

Hy Bình khóe mắt nhìn Lãng Như Băng bên cạnh, nói:

“Kính, đây này!”

Thiếu nữ nhìn Lãnh Như Băng, lại nhìn Hy Bình, hỏi:

“Tỉ ấy là con gái của ngươi sao? Nhìn không ra bệnh gì hết!”

Hy Bình kêu:

“Nàng ta không bệnh, ta mới có bệnh!”

Lãnh Như Băng xuất ngôn nói:

“Cô nương, đừng lí tới tên vô lại này! Ta là thành tâm cầu y, cô nương có thể tiện làm hay không?”

Thiếu nữ do dự một hồi, nói:

“Được rồi, vào trong rồi bàn tiếp!”

Chưởng môn nhân của Trường Xuân Đường Hoa Sơ Khai, thê tử Âu Dương Chân, sinh hạ hai nữ một nam. Đại nữ Hoa Tiểu Thiến một năm trước gả cho đại công tử Triệu Tử Hào của Thần Đao Môn, một nữ một nam xuất hiện trước mặt Hy Bình, là nhị nữ Hoa Tiểu Mạn của Hoa Sơ Khai cùng nam tử duy nhất của ông ta Hoa Tiểu Ba.

Hoa Tiểu Mạn nghe trình bày của Lãnh Như Băng, cũng không biết trị liệu thế nào, đành phải để bọn họ ở lại trước, đợi sau khi phu phụ Hoa Sơ Khai quay về lại tiến hành chữa trị.

Hoa Tiểu Mạn an bài hai gian khách phòng cho bọn họ, Hy Bình nói không cần phải nhiều như thế, một gian là đủ, bọn ta hai người ngủ tại một chỗ.

Lãnh Như Băng xấu hổ đỏ mặt, vội vàng nói ai cùng ngươi ngủ một chỗ chứ?

Hai người vì ngủ cùng chỗ hay không vấn đề này tranh luận không nghỉ, cãi nhau đến mặt hồng tai đỏ.

Hai thư đệ đứng bên cạnh nhìn cảnh này, rất là kinh ngạc – – hai người này cho cùng là quan hệ gì chứ?

Phụ nữ không giống phụ nữ (con gái), tình lữ không giống tình lữ, là thế nào có thể đi thành một khối chứ? Còn ngủ chung một chổ nữa?

Hai thư đệ không khỏi vì Lãnh Như Băng cảm thấy đáng tiếc, một nữ tử mĩ mạo như thế lại cùng một tên vô lại vừa già vừa xấu, … ai, thiên ý lộng nhân, thiên đố hồng nhan a!

Hoa Tiểu Ba càng là một ngực căm phẫn, hận không thể đem thiên sứ thư thư xinh đẹp từ trong móng vuốt ác ma đoạt lại, lại giao cho Uy ca ca bảo hộ – – phải, chỉ có Uy ca ca mới xứng với vị thư thư này. Nhưng, như quả Uy ca ca cưới vị thư thư này, Tiểu Mạn tỉ tỉ lại phải thương tâm. Ai, làm thế nào đây?

Đến cuối còn là Hy Bình phải nhượng bộ, không cưỡng cầu cùng Lãnh Như Băng ngủ chung một chỗ nữa, nhưng yêu cầu nàng ta phải cùng Hoa Tiểu Mạn ngủ chung.

Hai nữ nhân đều hỏi vì tại sao.

Hắn nghe thấy nộ hỏa trùng thiên, hướng về Lãnh Như Băng rống to:

“Nàng một khi rời khỏi ta sẽ có thể phát lạnh, nếu nàng nửa đêm ba canh chết cóng, có ai biết chứ? Có một người bên cạnh nàng, ta sẽ yên tâm, nàng không biết ta thương nào sao?”

Dưới sự kiên trì của Hy Bình, hai thiếu nữ không quen biết đành phải ngủ chung một giường.

Đến tối, Hy Bình cuối cùng yên ổn ngủ một giấc ngon, nguyên lai có lúc một người ngủ một mình, cũng là một loại hạnh phúc.

Một gian phòng khác Hoa Tiểu Mạn lại tiếp nhận số phận của hắn, hầu như cả đêm không được ngủ ngon.

Nàng ta vừa nằm trên giường, Lãnh Như Băng bên cạnh đã lật người ôm lấy nàng ta, khiến lông măng của nàng ta dựng cả lên – – rất là sợ, nữ nhân này không thể là biến thái chứ?

Lãnh Như Băng lúc này mới tỉnh ngộ hiện tại ngủ ben cạnh nàng không phải Hy Bình, xấu hổ thả Hoa Tiểu Mạn ra, đi tới một bên ngủ.

Hoa Tiểu Mạn không ngủ được lâu, lại bị Lãnh Như Băng chọc tỉnh, lại thấy một chân của nàng ta vắt lên trên hai chân của mình, một tay duỗi ra tiến vào trong áo ngủ nàng đè lên nụ hoa của nàng, nàng hoàn toàn là phản xạ đẩy Lãnh Như Băng ra, trong lòng kinh hoảng vạn phần.

Lãnh Như Băng bị nàng ta đẩy tỉnh, nhìn nàng hỏi:

“Muội vì sao không ngủ vậy?”

Hoa Tiểu Mạn hơi giận đáp:

“Tay của tỉ trên người của muội sờ loạn, muội sao ngủ chứ?”

Lãnh Như Băng lúng túng giải thích:

“Xin lỗi, đây là nguyên nhân tỉ ban đầu không nguyện ý cùng muội ngủ chung! Bởi vì tên vô lại đó mới ban đầu cưỡng bách tỉ cùng hắn ngủ, sau khi ngủ một đoạn thời gian, tỉ cuối cùng thành tập quán ngủ bên cạnh hắn, vừa nằm lên trên giường sẽ có thể theo quán tính ôm lấy hắn, sau khi ngủ, tay chân còn có thể trên người hắn loạn động – – nha! Tỉ còn không có cắn muội chứ?”

Hoa Tiểu Mạn không hiểu gật đầu, không biết nàng ta vì sao có thể hỏi thế.

Lãnh Như Băng thở ra một hơi, giải thích:

“Tỉ sau khi ngủ mơ, bình thường cắn lấy hắn không bỏ, tỉ thực sự sợ mới rồi cắn phải muội!”

Hoa Tiểu Mạn tò mò hỏi:

“Tỉ với hắn cuối cùng là quan hệ gì? Vì sao tỉ có thể cùng hắn ngủ chung chứ? Chẳng lẽ hắn xấu như thế, già như thế, tỉ còn có thể thích hắn sao?”

Lãnh Như Băng trong lòng thầm nghĩ:

“Muội không biết rõ diện mạo thật của hắn, mới có thể nói như vậy, nếu có ngày nào muội thấy bổn lai diện mục của hắn, muội không thể cho rằng như thế. Không thể không thừa nhận, tên vô lại này là nam nhân xuất sắc nhất ta thấy qua.”

Trong miệng lại nói:

“Hắn là bảo tiêu của tỉ, trên đường lần này đều là hắn bảo vệ tỉ cả. Tỉ tuyệt không thích hắn, hắn cưỡng bách tỉ cùng hắn chung giường là vì sưởi ấm tỉ, hắn trước đến giờ chưa tiến một bước xâm phạm tỉ, vì thế tỉ mới yên tâm ôm hắn ngủ, tới bây giờ thành một loại tập quán, muội không thấy buồn cười sao?”

Hoa Tiểu Mạn cảm thấy rất đồng tình, một lòng cho rằng bởi vì hàn độc trên người, Lãnh Như Băng mới để cái lão quỷ xấu xí đó chiếm không ít tiện nghi đấy ư?

Nàng ta an ủi Lãnh Như Băng:

“Lãnh tiểu thư, tỉ không cần khó chịu, đợi sau khi đa nương muội quay về trị hết bệnh của tỉ, hắn sẽ không có lí do chiếm tiện nghi của tỉ.”

Lãnh Như Băng điềm đạm nói:

“Chỉ mong như thế.”

Song, Lãnh Như Băng biết bản thân vĩnh viễn không thể có được trước đây, trái tim băng lãnh của nàng cũng không cách nào bình tĩnh lại nữa. Từ sau khi gặp phải Hy Bình, hỉ nộ ai lạc của nàng biểu hiện quá nhiều, sớm đã không phải Hồ Điệp công chúa trước đây bất luận chuyện gì đều để trong lòng.

Đáng sợ nhất là, nàng lại có thể quen với hắn bên người, quen với mọi thứ hắn làm đối với nàng, nói thành thật, đêm nay không có hắn bên cạnh, nàng ngủ rất không yên ổn, thực sự hi vọng lúc này ngủ bên cạnh mình là hắn, khi đó nàng sẽ có thể ôm lấy thân thể cường tráng của hắn, có thể tay chân tùy ý để lên bất kì bộ phận nào trên người hắn, chỗ nào thoải mái sẽ bỏ lên chỗ đó, còn có thể cắn hắn kêu to oa oa, sau đó bản thân đắc ý cười trộm … Lãnh Như Băng nghĩ như thế, từ từ lại đi vào giác mộng.

Hoa Tiểu Mạn lại lần nữa giật mình tỉnh dậy, vẫn là bởi vì Lãnh Như Băng ôm lấy, nhưng lần này thân thể Lãnh Như Băng lại lãnh khí tập nhân. Nguyên lai khí âm hàn của Lãnh Như Băng lại phát tác, thân thể đang co quắp lại.

Hoa Tiểu Mạn lập tức kêu tỉnh Lãnh Như Băng hỏi:

“Hàn độc trên người tỉ không lẽ chỉ có hắn có thể giải sao?”

Lãnh Như Băng đáp:

“Tỉ không biết người khác có thể giải hay không, nhưng chỉ cần hắn ở bên cạnh tỉ, tỉ sẽ không thể cảm thấy lạnh.”

Hoa Tiểu Mạnh xuống giường nói:

“Muội đi qua kêu hắn.”

Lãnh Như Băng vội vàng nói:

“Hiện tại phải là canh năm, không cần kêu hắn, tỉ có thể chịu đựng tới sáng.”

Hoa Tiểu Mạn lại đã mặc ngoại y đi ra ngoài cửa. Không lâu sau, Hoa Tiểu Mạn dẫn Hy Bình tiến lại.

Hy Bình đến trước giường, nhìn thấy Lãnh Như Băng quả thực lại phát lạnh, hai câu không nói, đem nàng ta từ trên giường ôm ngang lại, nàng ta cũng không vùng vẫy.

Hy Bình ôm Lãnh Như Băng đi vào phòng mình, cầm nàng ta để lên trên giường, sau đó bản thân cởi giầy lên giường. Hắn vừa nằm xuống, Lãnh Như Băng đã quay người qua ôm chặt lấy hắn, thân thể nàng còn có chút run rẩy.

Hy Bình đau lòng nói:

“Sau này ta không thể để nàng lại cự tuyệt ta, ta không muốn thấy nàng chịu khổ – – bộ dạng nàng lạnh, ta trông thấy là lo âu đau đớn, hiểu không?”

Lãnh Như Băng tựa hồ lại ngủ, song nước mắt từ trên mặt nàng từ từ rơi lên cổ Hy Bình, hắn dùng tay nhẹ nhàng lau lệ cho nàng, lại ôm lấy nàng ta lần nữa đi vào trong mộng.

Bên này Hoa Tiểu Mạn thế nào cũng không ngủ được, thấy một vị thiên sứ bị một tên ác ma ôm đi, nàng trong lòng lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với vị thiên sứ.

Ai, đợi trời sáng đi phiền cô cô, để cô cô thay vị thiên sứ trị bệnh, để nàng ta sớm ngày thoát li vuốt nhọn của ma quỷ …

Hy Bình lần nữa tỉnh lại đã sau ba thời thần, hắn mở mắt ra nhìn thấy hai con mắt mĩ lệ của Lãnh Như Băng đang chăm chú nhìn hắn – – lúc này nàng ta đang nằm sấp trên người của Hy Bình.

Bàn tay to của Hy Bình không nặng không nhẹ vỗ lên cái mông nở nang lại đàn hồi của nàng ta, cười nói:

“Nàng nếu đã tỉnh, vì sao còn phải đem ta làm giường thịt nữa? Nàng không sợ đè chết ta sao?”

Lãnh Như Băng sắc diện chợt phơn phớt đỏ, khiến Hy Bình mê say vô cùng, hắn ngây người nói:

“bộ dạng động tình của nàng cùng thần sắc băng lãnh của nàng đều là mê người.”

Lãnh Như Băng nổi giận kêu:

“Ai động tình chứ?”

Hy Bình duỗi ngón trỏ điểm vào trán nàng, rất thành thật đáp:

“Này, là – – nữ nhân ức hiếp ta này!”

Lãnh Như Băng xấu hổ đỏ mặt, không lời đối lại.

Hy Bình gom lấy mái tóc thoáng hiện rối bời của nàng ta, nói:

“Ta nguyện ý để nàng ta ức hiếp một đời.”

Lãnh Như Băng đột nhiên nhảy xuống giường nói:

“Ta không cùng ngươi càn quấy nữa, ta phải đi đón nhận không khí trong lành.”

Hy Bình cùng Lãnh Như Băng đi đến

“Hoa chi viện”

, nhìn thấy Hoa Tiểu Ba đang luyện đao pháp, chỉ thấy hắn thể hiện rõ ràng mạch lạc, tựa hồ rất có vài phần hỏa hầu, Hy Bình nhìn được trong lòng ngứa ngáy.

Hy Bình hướng tới Hoa Tiểu Ba kêu lên:

“Uy, Hoa tiểu tử, ngươi luyện là đao pháp gì vậy?”

Hoa Tiểu Ba dừng lại, bất mãn nói:

“Ta gọi là Hoa Tiểu Ba, không phải Hoa tiểu tử.”

Hy Bình không cùng hắn lí luận, bước nhanh tới trước mặt hắn, nói:

“Đưa đao cho ta, ta ra vài chiêu lợi hại cho ngươi xem.”

Hoa Tiểu Ba rất không bằng lòng đưa cây đao trong tay cho hắn, hắn tiếp qua đao, lập tức trả đao lại cho Hoa Tiểu Ba, chuyển người chạy đi, vừa chạy vừa kêu:

“Đao của ngươi nhẹ giống như lông chim vậy, ta đi mang đao lại.”

Hoa Tiểu Ba thừa cơ hội hướng tới Lãnh Như Băng hỏi:

“Lãnh thư thư, đao pháp của hắn có lợi hại hay không?”

Lãnh Như Băng đối với cái câu hỏi thình lình này, cũng không biết trả lời như thế nào. Nếu nói lợi hại, hắn có lúc giống như tên đần võ học; nếu nói không lợi hại, hắn lại xuất đao tất thắng.

Nàng chỉ đành mơ hồ đáp:

“Lợi hại hay không tỉ không rõ, tỉ chỉ biết từ trước đến giờ hắn chưa bại qua.”

Hoa Tiểu Ba nghĩ thầm:

“Đã là chưa bại qua, đương nhiên là lợi hại.”

Trong miệng lại hỏi:

“Lãnh thư thư, đệ có thể hỏi tỉ một vấn đề được không?”

Lãnh Như Băng không nỡ phật ý hắn, điềm đạm đáp:

“Đệ cứ hỏi.”

Hoa Tiểu Ba cố lấy dũng khí hỏi:

“Lãnh thư thư, đệ muốn biết nam nhân vừa già vừa xấu đó là người gì của tỉ vậy.”

Lãnh Như Băng không ngờ hắn có thể hỏi như vậy, lạnh lẽo đáp:

“Đệ tự mình đi hỏi hắn.”

“Hoa tiểu tử, đừng chú ý nàng ta, nàng ta là nữ nhân của ta.”

Hai người nhìn tới, Hy Bình đã xách Liệt Dương Đao chạy lại, đang đắc ý nhìn Lãnh Như Băng.

Lãnh Như Băng dường như có chút tức giận, lại cũng không biện bạch.

Hoa Tiểu Ba nói:

“Ta mới không có chú ý Lãnh thư thư, ta chỉ là muốn đem Lãnh thư thư giới thiệu cho Uy ca ca, huynh ấy anh tuấn, võ công lại giỏi, Lãnh thư thư nhất định có thể thích.”

Hy Bình nghe thấy, tiểu tử này lại có thể muốn đem Lãnh Như Băng giới thiệu cho nam nhân khác, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ thầm cần phải ức hiếp hắn mới được.

Thế là, một tay đem Lãnh Như Băng ôm vào trong lòng, hôn lên má nàng tức giận bĩu môi một cái, nói:

“Băng Băng, là thuộc về một mình ta, ai cũng đừng hòng muốn cướp lấy nàng từ trong tay ta. Uy ca ca gì! Hắn nếu dám nhìn Băng Băng của ta một cái, ta sẽ đem nương tử, tình nhân của hắn hết thảy ngâm qua hết, xem hắn còn uy hay không! Lại đây, ta sử dụng hai chiêu đao pháp cho ngươi xem, để ngươi biết được uy gì mới là chân chính!”

Hai người rời khỏi Lãnh Như Băng, đi tới chỗ đất trống trong viện.

Bọn họ vừa mới quay người, bên thân Lãnh Như Băng lại có 2 nữ nhân, một là Hoa Tiểu Mạn, người còn lại nhìn hình dạng đại khái có 30 tuổi, vẫn còn rất là mĩ lệ, mà trong mĩ lệ còn có một phần phong vận thành thục, lại có một thứ mùi vị của người trí thức lờ mờ.

Ba nữ nhân đứng chung nhìn hai nam nhân trong trường diễn luyện đao pháp.

Chỉ thấy Hy Bình rút đao ra, bày tư thế

“Đao chi hồn”

, hướng về Hoa Tiểu Ba nói

“Đây là đao pháp vô địch”

, lại bày tư thế

“Đao chi phách”

, lại nói một tiếng

“Đây là đao pháp vô địch trong vô địch”

, sau đó lượm bao đao trên đất, bỏ đao vào vỏ.

Hy Bình đắc ý nói:

“Lợi hại không? So với Uy ca ca gì đó của ngươi còn uy hơn nhiều!”

Hoa Tiểu Ba không nói ra lời, ba nữ nhân kia cũng là không hiểu sao cả:

“Người này không phải là đầu óc có vấn đề chứ?”

Hoa Tiểu Mạn nhẹ tiếng hỏi:

“Lãnh thư thư, hắn đang làm gì vậy?”

Lãnh Như Băng cũng bị lộng tới khóc cười không được, đáp lại:

“Tâm tính trẻ con của hắn lại lên, xem coi hắn tiếp theo làm trò trống gì!”

Hoa Tiểu Ba cuối cùng từ trong tuyệt thế đao pháp của Hy Bình giật mình tỉnh lại, châm biếm nói:

“Đao pháp của ngươi mại võ trên đường cũng không đủ tư cách, xem ”

Thần Vũ 108 Thiền Đao

” của Uy ca đây!”

Hoa Tiểu Ba còn chưa dùng đủ 10 chiêu, Hy Bình liền quát to:

“Dừng! Đánh nhau không phải biễu diễn, coi được có cái tác dụng rắm thúi, ngươi như thế này, luyện một chiêu rồi một chiêu, nhớ một chiêu rồi một chiêu, sau đó lại đánh ra một chiêu rồi một chiêu, còn không bị người ta đánh chết, bản thân cũng phiền chết!”

Hoa Tiểu Ba không ngờ người này nông cạn như thế:

“Ngươi một người bất học vô thuật, đao pháp ta dùng này tuy không bằng ”

Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao

“, nhưng trên giang hồ cũng rất có tiếng, ngươi nói lộn ngược, cái đó của ngươi là đao pháp gì chứ?”

Hy Bình ưỡn ngực ra, đáp:

“”

Lôi Kiếp Đao Pháp

” thiên hạ vô địch.”

Lãnh Như Băng cuối cùng biết được tên của bộ đao pháp này, trong lòng không biết là vui hay là kinh, nguyên lai hắn thực sự luyện qua võ công.

“”

Lôi Kiếp Đao Pháp

“! Không trách được hắn mỗi lần thi triển ra đều giống như lôi đình tấn (nhanh) mãnh vô bì, còn kèm tiếng sấm ào ào.”

Hoa Tiểu Ba khịt mũi khinh bỉ, nói:

“Danh tự không dở, đáng tiếc đao pháp quá nát!”

Lãnh Như Băng nghe thấy chỉ cười lạnh, nghĩ thầm:

“Khi ngươi thấy hắn chân chính thi triển ra, ngươi mới biết đao phát của ai nát!”

Thanh âm của Hoa Tiểu Mạn vang lên bên tai Lãnh Như Băng:

“Lãnh thư thư, hắn là thế nào bảo hộ tỉ vậy?”

Nữ nhân bên cạnh Hoa Tiểu Mạn nói:

“Tiểu Mạn, không cần hoài nghi, hắn có năng lực bảo hộ người, vị này là Lãnh Như Băng cô nương ư?”

Lãnh Như Băng hoàn lễ đáp:

“Phải ạ, tiểu nữ là Lãnh Như Băng, xin hỏi người là – – ”

Hoa Tiểu Mạn đáp:

“Đây là cô cô của muội, muội thỉnh ngươi tới vì tỉ trị bệnh.”

Nguyên lai nữ nhân này là muội muội duy nhất của Hoa Sơ Khai Hoa Lôi, năm nay 34 tuổi, vẫn còn chưa xuất giá. Rất ít người ngoài biết Hoa Sơ Khai có một muội như thế này, nguyên nhân vì danh tiếng của nàng ta trên giang hồ không vang truyền, nhưng y thuật của nàng ta so với Hoa Sơ Khai có hơn chứ không kém.

Hoa Lôi nói:

“Lãnh cô nương, nghe nói cô nương uống ”

Địa Tạng Hoàn

“, phải người luyện ”

Địa Tạng Chi Khí

” hoặc là người có Cửu Dương Trọng Thể mới có thể hóa giải. Theo ta được biết, chỗ giống nhau của hai phương pháp hóa giải này đều là cần phải trải qua giao hợp nam nữ; bất đồng là, nếu cùng người trước giao hợp, võ công của cô nương sẽ toàn bộ phế hết, nếu cùng người sau giao hợp, võ công cô nương sẽ đại thành.”

Lãnh Như Băng hỏi:

“Không có phương pháp khác sao?”

Hoa Lôi đáp:

“Ta được biết, tịnh không có phương pháp nào khác, nhưng, nếu trị lành bệnh của cô nương thì rất dễ dàng.”

Lãnh Như Băng kinh ngạc mừng rỡ hỏi:

“Tiền bối, người có thể trị lành tiểu nữ sao?”

Hỏa Lôi đáp:

“Nghe Tiểu Mạn nói, khí âm hàn trong người cô nương sớm phát tác, chỉ là bởi vì cô nương cùng hắn ngủ chung, nên mới tới hiện tại, vẫn như cũ bình an vô sự. Không biết cách nhìn của cô nương với hắn như thế nào?”

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng ta chỉ vào Hy Bình trong trường cầm đao chém bổ loạn xạ.

Lãnh Như Băng chính đang chăm chú lắng nghe Hoa Lôi đàm luận bệnh tình của mình, nào liệu được nàng ta đột nhiên tay đổi hỏi cách nhìn của mình với Hy Bình, nhất thời nghẹn lời.

Hoa Lôi thở dài nói:

“Hắn tuy trông ra rất già rất xấu, nhưng ta khẳng định đây không phải bổn lai diện mục của hắn. Như quả cô nương không để ý tới tướng mạo hiện tại của hắn, hoặc giả cô nương thích hắn, việc này sẽ dễ xử lý. Kì thật cô nương cùng hắn ngủ chung một chỗ đủ có thể đề kháng hàn khí trong người cô nương, cô nương phải nên nghĩ đến hắn là người có Cửu Dương Trọng Thể. Loại người này, trong cả đời ta thấy qua hai người, cũng là vạn hạnh. Lãnh cô nương, cô có phúc lắm!”

Nói xong, hướng tới Lãnh Như Băng thần bí cười.

Kinh ngạc của Lãnh Như Băng ngôn ngữ không đủ hình dung.

Nàng không ngờ Hoa Lôi nhìn qua một cái có thể nhìn ra được Hy Bình là đã qua dịch dung, càng không ngờ tên vô lại này là giải dược của mình.

Chẳng lẽ phải thực sự để hắn ta tiến nhập thân thể mình, giải hàn độc sao?

Không, tuyệt không thể để nam nhân tiến nhập thân thể mình.

Tuy nàng thích ôm hắn ngủ, nhưng để hắn tiến vào trong thân thể của nàng lại khiến nàng sợ hãi – – nàng từng tận mắt nhìn thấy to lớn của hắn làm Hiểu Hiểu hạ thể máu me đầm đìa, thêm vào nàng hơn chục năm nay đối với nam nhân sảnh sinh tâm lí bài xích, khiến nàng ta nhất thời không cách nào tiếp thụ được có nam nhân sẽ hoàn toàn chiếm hữu nàng ta.

Song, Hy Bình lại sung sướng vô bì hướng tới Hoa Lôi oa oa kêu to:

“Đại muội tử, lời nàng nói mới rồi, có phải thật hay không?”

Hy Bình bắt đầu từ thời khắc biết bản thân có thể hóa giải hàn độc trong người của Lãnh Như Băng, trong lòng nếu nói có đắc ý là có đắc ý, nghĩ thầm, đêm nay khi ngủ, ta sẽ có đường đường chính chính thuyết phục bản thân chiếm hữu nàng ta.

Hây, bản thân giống như nói qua sau khi đến Trường Xuân Đường phải ngâm nàng ta.

Nhưng, Lãnh Như Băng trên vấn đền này, lại thà chết không chịu.

Khi Hy Bình kéo lấy nàng ta mặt cười hi hì, không ngừng hỏi:

“Băng Băng, tới tối ta trị bệnh cho nàng, được hay không?”

Lãnh Như Băng luôn luôn lạnh lẽo ném ra một câu:

“Ngươi giết ta trước đã!”

Hai người vì loại sự việc lúng túng này tranh cãi không nghĩ. Một nói ta yêu nàng được hay không? Một nói chết cũng không cần ngươi yêu …

Hoa Tiểu Mạn thư đệ thực sự bị bọn họ đánh bại, loại vấn đề xấu hổ chết người này, bọn họ vậy mà nói lẽ thắng khí hùng, cao giọng kêu to, hơn nữa không phải là ôm ôm ấp ấp, nam lại trên người nữ thi triển tay chân, nữ tuy mặt lạnh lời băng, lại cũng không cự tuyệt nam nhân già xầu này, chỉ cố cùng hắn cãi nhau, quên đi lúc này thân đang ở trong lòng hắn.

Hạ nhân không biết chuyện, còn nghĩ là bọn họ giữa ban ngày ban mặt, giữa nơi đông người liếc mắt đưa tình, sau đó đều là lắc mạnh đầu thở dài nói:

“Thói đời không như xưa, thương phong bại tục.”

Kết quả cuối cùng khiến cho Hy Bình thất vọng.

Bởi vì, Lãnh Như Băng kiên quyết nói:

“Vô lại, ngươi nếu dám động tới ta, ta sẽ không khôi phục dung mạo của ngươi! Đêm nay, ta ngủ cùng Tiểu Mạn, không cho phép ngươi nửa đêm ba canh chạy qua ôm ta đi, nếu ngươi dám – – ta và ngươi sẽ không xong đâu.”

Hoa Tiểu Mạn lúc đầu rất chống đối đề nghị của Lãnh Như Băng, nàng đối với việc ngủ cùng Lãnh Như Băng có loại sợ hãi không tên.

Lãnh Như Băng dùng hết

“chiêu mài”

với nàng ta, mài đến lòng dạ sắt đá của Hoa Tiểu Mạn không lên được, cuối cùng tâm không cam tình không nguyện đáp ứng ngủ chung, nàng mới tha cho Hoa Tiểu Mạn, dương dương đắc ý nhìn Hy Bình mày sầu mặt khổ – – đó phảng phất ý tứ là, ngươi muốn chiếm ta, còn sớm lắm!

Hy Bình rất nản lòng, chuyển chủ đề hỏi:

“Ta cuối cùng ca hát được không?”

Lãnh Như Băng phản xạ thần kinh nói:

“Không được!”

Hoa Tiểu Mạn thư đệ cũng cảm thấy Lãnh Như Băng rất ngang ngược, cả ca cũng không để người ta ca.

Hai người vì Hy Bình mà giữa đường bất bằng nào tha, nói:

“Lãnh thư thư, đây là thư không phải rồi, ca hát là tự do của hắn, tỉ thế nào cả lại chuyện này cũng ngăn cấm? Hắn tuy bề ngoài vừa già vừa xấu, bọn muội cũng không thích hắn, nhưng cũng cần vì hắn nói vài câu công đạo.”

Lãnh Như Băng dửng dưng nói:

“Tỉ cần quay vể phòng, hắn muốn hát cứ hát, tỉ không quản, nhưng, các muội đừng có hối hận!”

Nói xong, nàng biết chuyện rất nghiêm trọng, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chạy đến bặt vô âm tín …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.