Lão Gia Có Hỉ

Chương 10



Ta ngã vào lòng Kiều Tứ, hắn khẩn trương ôm lấy ta “Nàng sao rồi?”

Ta hơi thở mong manh híp mắt lại nói: “Tứ nhi, lão gia hỏi chàng một
chuyện này, chàng đừng lừa ta. Chuyện mà Đào Nhị giấu ta, có phải năm
người bọn chàng đều biết hết hay không? Chuyện này có thể trả lời mà?
Nếu như cả nhà đều đã biết, ta cũng sẽ không ép hỏi chàng làm gì nữa.”

Kiều Tứ khẽ do dự, ta lại tiếp tục chao ôi…

Kiều Tứ dằn lòng, nói: “Lão gia, ta phải hỏi Nhị ca xem có được phép trả lời nàng hay không.”

Ta nổi giận, Nhị ca…Nhị ca, khi dễ ta muốn chết a! Ta bật dậy như cá
chép bị đập đầu, véo hai gò má của hắn một hồi, mắt hắn chợt lóe lên,
kinh ngạc trong chốc lát, sau đó rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường, hai gò má trắng nõn của hắn bị ta chà đạp đến đỏ hồng lên.

Tim ta lại đau nhói lên…chao ôi…

Kiều Tứ thấy ta như vậy, rốt cuộc hắn phản bội Nhị ca, chọn lựa trả lời. “Phải.”

Ta thất bại gãi tường, không có tường, gãi ngực của hắn.

Kiều Tứ tuy là người thật thà nhất, nhưng rất có nguyên tắc, bức cung hắn vô hiệu, dụ hắn cũng không mở miệng, xem ra chỉ có thể tìm cách
khác.

Ngồi hàn huyên chuyện nhà với Kiều Tứ một lát, ta đành phái hắn đi
mua chút đồ ăn vặt cho ta, cuối cùng nhớ ra một chuyện, ta gọi hắn lại
hỏi: “Tứ nhi, chàng thích con trai hay con gái a?”

Thế là Kiều Vũ thiếu chủ lãnh khốc của chúng ta lảo đảo một cái, mặt đỏ tai hồng bỏ chạy.

Ôi, là ta sinh, cũng không phải chàng sinh, chàng thẹn thùng làm gì a?

Vấn đề này rất ác liệt, Liên nhi không nói ta cũng không nhớ ra. Năm
nay ta cũng hai mươi mốt tuổi rồi, nếu như năm đó sớm tóm lấy sư phó,
sau này cũng không đến nỗi lòi ra nhiều người như vậy, mà hiện tại ta và sư phó như đôi chim liền cánh cùng nhau bay lượn, hắn làm Thừa tướng,
ta làm nhất phẩm phu nhân, hài tử cũng đã sinh được vài đứa. Nhưng vốn
không có nếu như, hiện tại ta có năm vị thị lang yêu quý, nếu sinh cũng
phải sinh năm đứa. Hơn nữa loại chuyện này cũng không thể tính trước
được, bởi vì không biết ai có tỷ suất nhắm trúng mục tiêu cao hơn ai.

Nếu ta sinh cho Đường Tam, Kiều Tứ nhất định sẽ không vui, ngược lại
cũng thế. Sư phó rộng lượng nhân từ, nhưng bản tính hắn ngượng ngùng, số lần hơi ít một chút, nếu không sinh cho hắn đứa nào, ngoài miệng hắn sẽ không nói gì, nhưng trong lòng tất nhiên sẽ khổ sở. Hắn khổ sở, ta càng khó chịu hơn. Đào Nhị quá mạnh mẽ, ta không cần suy nghĩ giùm hắn,
nhưng nếu ta không sinh cho hắn đứa nào, có lẽ nửa đời sau ta cũng không sống yên, vì thế ta phải nghĩ cho chính mình. Yến Ngũ cũng không phải
người dễ chọc, hắn rất có khả năng sẽ trực tiếp khiến ta không thể có
thai.

Còn nữa, nếu như ta liên tiếp sinh ra hai hài tử đều là của sư phó,
vậy còn mấy người kia thì biết làm sao? Dù sao hài tử là cốt nhục của
ai, phải đợi sinh ra rồi mới biết…

Ngươi xem, chuyện này phức tạp cỡ nào a.

Ta chống má nhìn xa xăm thở dài, buồn bực phiền não xoắn tóc…

Sau này, sự thật chứng minh là ta đã lo lắng quá mức.

Nhưng đúng lúc ấy, sư phó ở trong phòng lên tiếng gọi ta, ta cũng không rảnh để lo nữa.

“Sư phó…” Ta kéo dài âm cuối nhào vào trong phòng, sư phó vừa mới
tỉnh ngủ, đang chải mái tóc dài mềm mại như gấm như nhung của hắn, ta
rất tự nhiên đoạt lấy cây lược gỗ trong tay hắn. “Sư phó a, hôm nay
dường như chàng dậy sớm hơn ngày thường một chút.”

Chiếc gương thủy tinh do phiên bang cống nạp phản chiếu gương mặt cười tủm tỉm của sư phó. “Kiều Tứ đã ghé qua đây.”

Không phải là câu hỏi, mà là câu tường thuật.

“Sư phó thật là thần thông quảng đại tai mắt linh thông a, không cần
ra khỏi cửa cũng biết được chuyện bên ngoài, đồ nhi thật ngưỡng mộ
ngài…” Ta còn chưa khen xong đã bị sư phó bất đắc dĩ phất tay cắt ngang
“Ngọc nhi, có phải nàng buồn chán quá hay không?”

Ta lắc đầu như trống bỏi “Không có, không có, ở bên sư phó, cả đời
cũng không buồn chán.” Chỉ cần chàng cho ta hôn hít, sờ mó, ôm ấp…

Sư phó rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Nàng nói thật lòng đó chứ?”

Ta dùng hết sức lực gật đầu. “Tất nhiên là thật lòng!”

Sư phó cố chấp, sau này ta ở chung với hắn mới phát hiện ra. Sở dĩ
hắn chậm chạp không dám bày tỏ lòng mình với ta là vì lo lắng mấy điểm
sau đây. Thứ nhất là vì tuổi tác chênh lệch, hắn lớn hơn ta mười tuổi,
thứ nhì là vì văn hóa sai biệt, hắn cảm thấy ta và hắn không có điểm
chung, thứ ba là vì tính cách bất đồng, hắn tĩnh ta động, hắn văn ta võ. Ta đã từng nói với sư phó như vầy: chàng không phải lớn tuổi, mà là
thuần thục, năm đó chưa thành niên mà đã làm đến quan nhất phẩm, ai dám
nói ngài không phải là trẻ tuổi tài cao? Còn nữa, người nhiều tuổi hơn
sẽ biết cách yêu thương chăm sóc người ít tuổi hơn, sư phó chàng hẳn rất cưng chìu ta, phải không? (sư phó đỏ mặt, quay đi, nhẹ nhàng gật đầu).
Văn hóa bất đồng cũng không phải chuyện gì lớn lao, rất nhiều chuyện,
chỉ cần làm không cần nói, chàng nói có đúng hay không? (mặt sư phó càng đỏ hơn). Tính cách của hai ta bổ sung cho nhau, âm dương điều hòa, chỉ
cần chàng không để ý, ta cũng sẽ không để ý “chàng tĩnh ta động”. (sư
phó thẹn quá hoá giận …)

Trái tim này của ta còn trong sáng hơn cả trân châu nữa a!

Lúc này ta cũng chân thành nhìn thẳng vào hai mắt của sư phó, có lẽ ý tưởng xấu xa trong lòng không thể che giấu được mà lộ ra, ban đầu sư
phó còn bình tĩnh, sau đó từ từ gương mặt hồng lên, đôi mắt hắn tựa hồ
còn phát ra tia lửa.

Sư phó khẽ thở dài, xoay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ nhẹ nói:
“Uổng cho Thẩm Đông Ly ta đọc đủ thứ sách thánh hiền, dạy ra đồ đệ
lại…như thế này” Tuy không nói tròn câu, nhưng ta cũng tự hiểu chỗ thiếu là hai chữ – lưu manh.

Ngại ngùng sờ sờ mặt, con người ta chẳng có ưu điểm gì, tính tình,
hành vi chỉ dựa vào hai chữ “lưu manh” mà thôi, giỏi nhất là mặt dày,
lòng dạ đen tối, dựa vào bản tính lì lợm cố chấp như cỏ đâm rễ sâu xuống đất, ấy vậy mà tung hoành thiên hạ vô cùng thuận lợi, nhắc đến cũng là
do ta có số mạng quá tốt, trước giờ chưa gặp ai lưu manh hơn ta.

“Sư phó, chàng cũng đừng khổ sở, ta lưu manh là vì trời sinh ra đã vậy rồi, không phải lỗi của chàng.” Ta an ủi hắn.

“Dạy không nghiêm là lỗi của thầy.” Sư phó thản nhiên nói “Đây đều là vì vi sư trước đây quá bận bịu về công vụ, đã sơ sót trong việc dạy dỗ
nàng. Nếu trong khoảng thời gian này nàng không thể bước chân ra khỏi
Thẩm viên, chi bằng chúng ta nhân cơ hội này ôn lại việc học đi vậy.”

Ta hít vào một hơi thật sâu, hết sức kinh hoàng, lập tức lui về phía
sau ba bước, run giọng nói: “Sư, sư phó, chàng nói thật sao?”

Sư phó khẽ cười gật đầu một cái “Sư phó có bao giờ lừa nàng chưa?”

Ta run rẩy như lá rụng trong gió thu, cùng sư phó chong đèn thức
khuya đọc sách, cảnh tượng như vậy tất nhiên là rất hay, nhưng với điều
kiện là để ta chọn sách, bảo ta xem Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh
Tử, còn không bằng cho ta xem Kim X Mai, Ngọc X Đoàn…

Sư phó quả nhiên là sư phó, hắn không thèm để ý gì đến nỗi lòng đang
kêu gào khóc thét của ta, rút một quyển sách từ trên giá sách xuống, khó khăn lắm ta mới ép mình nhìn hai chữ to đùng xẹt qua trước mắt – “Đại
Học”!

Sách này ta cũng biết vài câu, dù sao cũng là giáo trình dạy học bắt
buộc trong Quốc Tử Giám. Theo học trong Quốc Tử Giám, nếu không phải là
hoàng thân quốc thích thì cũng chính là con cháu quan lại trong triều,
chỉ có một mình ta tương đối đặc biệt, là đệ tử đích truyền của Thừa
tướng đại nhân, đây là lần duy nhất trong đời sư phó đã thiên vị, cho ta đi cửa sau vào Quốc Tử giám là một nơi tràn đầy học giả uyên thâm, sĩ
tử có trình độ vĩ đại – dồn ta vào vị trí “ta không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục”.

Thật ra đừng thấy ta ngày thường thô tục quá quắt, tốt xấu gì ta cũng biết chữ a, thi từ cũng thuộc được vài bài, chẳng qua không thể để cho
sư phó biết xuất xứ của mấy bài đó được. Sư phó ta được tôn vinh là quốc sĩ vô song, văn chương đệ nhất, cao quý nhất đế đô này. Ta thân là đệ
tử đích truyền duy nhất của hắn, tất nhiên cũng không thể quá tệ, từ nhỏ cũng đã có chút tiếng tăm, chỉ bằng một bài thơ đã khiến lão sư trong
Quốc Tử Giám phải tự thẹn không bằng mà hộc ba lít máu, chịu không nổi
phải cáo lão hồi hương. Ta còn nhớ nôm na bài thơ đó như vầy:

Trẫm dữ tiên sinh giải chiến bào,

Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.

Đãn sử long thành phi tương tại,

Tòng thử quân vương bất tảo triêu.

(Tạm dịch nghĩa:

Trẫm cùng tiên sinh cởi chiến bào

Màn phù dung êm ái đêm xuân

Lại làm cho rồng không bay nổi

Từ đó quân vương chẳng tảo triều)

Thật ra bài thơ đó là của người khác, lúc ta ngủ gật mơ màng thuận
tay sao chép lại, còn viết sai mấy chữ, làm sao nghĩ được là ý tứ của nó lại hoang dâm vô đạo như thế? Lúc ấy ta lập tức bị đá ra khỏi cửa Quốc
Tử Giám, tội danh là làm hư lây Thái tử gia. Từ trên xuống dưới Quốc Tử
Giám nghỉ phép ba ngày để ăn mừng, chỉ có duy nhất một vị tiểu huynh đệ
tỏ vẻ lưu luyến không rời đối với sự ra đi của ta. Tên hắn là gì nhỉ?
Không nhớ rõ nữa, đại khái cũng chỉ là một tên Giáp đi đường nào đó đã
ái mộ phong thái của ta. (xin để ta tự luyến một chút)

Cuộc đời ta trước giờ không hề thiếu thốn mấy người đi đường Giáp kiểu vậy a……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.