Vì nán lại lâu như vậy, đợi tôi mua thức ăn về nhà, trời cũng đã tối.
Trên thang máy không nén nổi có chút bất an, tên tiểu tử đó liệu đã ăn
chưa, hỏng bét, chắc không cho rằng tôi cố ý chứ, không cẩn thận cậu ta
đã gọi điện mách mẹ rồi? Ôi, dì Lâm bình thường đối với tôi rất tốt, như thế này…… ôi.
Đang miên man bất định, thang máy tới nơi
rồi, tôi xách túi to túi nhỏ đi ra, ai ngờ nhìn thấy tình cảnh trước
mắt, ngay lập tức sững sờ.
Tiểu tử đó lại ngồi trước cửa nhà tôi, đặt laptop trên đầu gối, đang lặng lẽ chơi game.
Nghe thấy tiếng kêu, cậu ta ngẩng đầu, nhìn tôi.
Tôi vội vàng nói: “Ngại quá, hôm nay cửa hàng có việc, muộn chút rồi…. người kia, sao không đợi ở nhà?”
Cậu ta đứng dậy, bước tới cầm thức ăn trong tay tôi, chầm chậm nói: “Đợi ở đây, tiện hơn.”
Ngồi xổm trên đất còn tiện? Đây là logic gì vậy? Tôi không hiểu, cũng không
kịp hỏi nữa, lập tức mở cửa vào phòng, vội vào bếp, chưng hấp chiên hầm
ninh, làm tới nỗi chân tay bận rộn, mùa đông còn vã mồ hôi.
Cuối cùng may mà không hổ thẹn, đồ ăn hôm qua cậu ta yêu cầu đều dọn ra bàn.
Vẫn như hôm qua, không đợi người kêu, tiểu tử đó liền ngồi xuống, cúi đầu ăn.
Tôi thì vừa ăn vừa nhìn trộm gương mặt tuấn tú kia, thật hết cách,
thực*(thức ăn) và sắc, tuy nói tuổi nhỏ, nhưng quả có xanh thì cũng là
quả.
Tôi gắp miếng đậu phụ, cho vào miệng, chỉ cảm thấy vừa cay
vừa trơn, giống như mặt cậu ta, làn da đẹp mịn màng, quả thật khiến
người ta không kìm nén được muốn giơ tay giày vò.
Không được
không được, tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế dục vọng muốn sờ cậu ta,
lặng lẽ niệm kinh, không thể tà dâm vị thành niên, không thể tà dâm vị
thành niên. (Jini:ha ha, buồn cười chết mất, háo sắc, háo sắc).
“Cô nói gì?” Cậu ta ngẩng đầu hỏi.
“Tôi đang hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị cậu không?”
“Rất ngon,” Cậu ta gật gật đầu, nói tiếp: “Có điều canh hình như mặn, sau này bớt chút muối nhé.”
“Thế à? Ha ha ha ha ha ha ha.” Tôi miễn cưỡng cười, tiểu tử thối, làm cho mà ăn đã tốt lắm rồi, lại còn đòi kén cá chọn canh. Còn có sau này, nói
như thể phải chăm sóc cậu cả đời, mơ đấy!
“Đúng rồi, hôm nay cậu đợi ngoài cửa rất lâu à?” Tôi đợt nhiên nhớ ra.
“Chỉ 1 tiếng mà thôi.” Cậu ra lạnh nhạt nói.
Ngồi 1 tiếng ở ngoài? Trong lòng dấy lên chút cảm động, lại có người bằng
lòng ngồi đợi 1 tiếng đồng hồ, chỉ để ăn bữa cơm tôi nấu?
“Lúc
đó tôi định đi rồi, tưởng cô ngại phiền phức, không muốn nấu cơm cho
tôi, vì thế muộn như vậy còn chưa về.” Cậu ta tiếp tục nói.
“Ngại phiền phức?” Tôi hơi chột dạ, vội vàng phủ nhận: “Sao có thể chứ? Sao
tôi lại ngại phiền phức? Ha ha, không phiền không phiền.”
“Nếu
cô không ngại phiền hà, vậy tôi yên tâm rồi.” Cậu ta chầm chậm buông
đũa, nhìn tôi, mỉm cười: “Tối mai tôi muốn ăn sườn chua ngọt, tôm hùm
bọc chiên giòn, đậu phụ hạnh nhân, thịt viên chân châu, trứng ốp nước
sốt, xin nhờ vả cô.”
Tôi giữ nguyên nụ cười, tới khi khóe miệng cứng lại.
Chúc Thảo Nhĩ, mày lại trúng kế rồi!
Đang hối hận không kịp, chuông điện thoại reo, hóa ra là Chí Chí gọi tới
khởi binh hỏi tội: “Đồ đáng chết, làm gì mà chạy nhanh thế?”
Tôi đứng trên sân thượng, nhỏ tiếng xin lỗi: “Mình sợ cậu tức giận… bên cậu sao ồn thế?”
“Mình ở bar, đã nói chuyện xong với anh ta, đợi chút rồi thi rượu, nếu mình
thắng, sau này không được tới tìm mình nữa.” Chí Chí bắt đầu xắn tay áo.
“Vậy nếu thua thì làm thế nào?”
“Mình có thể thua ư?”
Nghĩ thì cũng có thể, tửu lượng Chí Chí trời sinh lợi hại, tới hôm nay chưa
gặp đối thủ. Nhưng tôi vẫn rất tò mò: “Nếu cậu thua rồi sẽ ra sao?”
Bên đó đột nhiên truyện đến giọng nói trầm ấm nhưng cuốn hút của Hoa Thành: “Nếu thua, cô ấy sẽ làm bạn gái tôi.”
Tiếp theo, mặc kệ tôi bên này mắt chữ O mồm chữ A, anh ta ngắt điện thoại.
Tôi cầm điện thoại đứng rất lâu, không biết vì sao, chỉ cảm thấy lần này Chí Chí…… rất nguy hiểm.