Lúc này Chí Chí nhìn thấy anh ta, cũng lặng đi.
Tôi tỉnh người, hỏi: “Xin hỏi có việc gì không?”
“Tôi muốn mua vài bộ quần áo cho người con gái tôi thích, có thể giúp tham khảo chút không?”
“Đương nhiên có thể.” Hóa ra là mang tiền tới, tôi vội vàng ân cần hỏi thăm: “Thân hình cô ấy đại khái thế nào? Bình thường thích mặc loại quần áo gì?”
“Cô ấy……” Anh ta chầm chậm quay đầu, nhìn Chí Chí, trên mặt lóe lên một loại thần sắc khiến người ta khó mà đoán ra: “Thân hình cô ấy và Dương tiểu thư gần như nhau, mà phong cách mặc cũng giống. …… Có thể mời Dương tiểu thư thử giúp không?”
Dương tiểu thư?
Anh ta lại biết tên của Chí Chí!
Tôi kinh ngạc, đều đã điều tra rồi, xem ra quả là đến không có ý tốt.
Chí Chí kìm nén không được: “Thưa tiên sinh, chúng tôi……”
“Tôi tên Hoa Thành.”
“Hoa tiên sinh, chúng tôi……”
“Không,” Anh nhẹ nhàng ngắt lời Chí Chí, nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Gọi tôi là Hoa Thành.”
Chí Chí hít sâu, hai tay nắm chặt, nói từng từ từng câu: “Hoa Thành tiên sinh, chúng tôi không có loại phục vụ ấy.”
Hoa Thành ngồi nghỉ trên ghế, hai chân vắt chéo, hai tay đặt trên đầu gối, lặng lẽ nhìn Chí Chí, thảnh thơi nói: “Thật ư?”
Xem ra, anh ta không đạt được mục đích sẽ không đi, tôi kéo Chí Chí sang một bên, khuyên bảo: “Cậu giúp anh ta thử đi, loại người như anh ta, xem ra bình thường ngồi tít trên cao quen rồi, vì vậy gặp người dám chống đối anh ta, liền cảm thấy mới mẻ. Cậu á, nhẫn nhịn chút đi, cứ theo ý anh ta, lâu rồi, anh ta sẽ cảm thấy hết thú vị, cũng sẽ không tới dây dưa với cậu nữa.”
Chí Chí nghe rồi, cảm thấy có lý, liền nhịn, giúp Hoa Thành thử quần áo.
Có điều tên Hoa Thành này thực sự không đơn giản, hỏa nhãn kim tinh* (Mắt của Tôn Ngộ Không), mỗi một bộ quần áo anh ta chọn, Chí Chí mặc lên đều rất hợp. Mỗi lần Chí Chí bước ra từ phòng thử đồ, anh ta đều sẽ gật đầu nhè nhẹ, khóe miệng lộ ra nụ cười có như không.
Cứ như vậy thử hai tiếng đồng hồ, cuối cùng anh ta cũng hài lòng, kêu tôi gói hết hơn chục bộ quần áo Chí Chí vừa thử qua vào. Tôi làm theo lời, sau đó đưa túi đồ cho anh ta. Trong lòng thầm sướng, hôm nay kiếm gấp đôi rồi.
Ai ngờ anh ta không nhận: “Đưa cho Dương tiểu thư đi, đây là tôi tặng cô ấy.”
Cô gái anh ta thích không lẽ chính là Chí Chí?
Tôi nhíu mày, đây, có coi là tỏ tình không?
Chí Chí nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi không cần.”
Hoa Thành cũng không nổi nóng, chỉ lạnh nhạt nói: “Hình như em rất thích cự tuyệt anh.”
Tôi vội vàng ra hiệu bằng mắt với Chí Chí, tiểu thư à, chẳng phải nói với cậu rồi ư, cậu càng cự tuyệt, anh ta càng thích thú. Một mặt giải thích: “Không phải, bởi vì……” Tôi lo lắng, đành nói bừa: “Hoa Thành tiên sinh, anh đừng cho rằng những bộ quần áo này nhìn đẹp, thực ra chất lượng rất kém, mặc 1,2 ngày sẽ bị hỏng.”
Vừa nói xong, khóe mắt liền liếc thấy hai cô gái đang chuẩn bị bước vào vội vàng đi ra.
“Hóa ra cửa hàng thời trang này kém thế, nhìn xem, đến bà chủ cũng tự mình thừa nhận rồi.”
“Thật nguy, xém chút đã mua rồi.”
“Về nói cho Sa Sa bọn họ biết, sau này đừng mua nữa.”
“Đúng, mình cũng về thông báo cho Lệ Lệ.”
Tiếng bàn luận của hai người xa dần, dường như tôi nhìn thấy đồng bạc trắng chầm chậm bay mất, thật là khóc không ra nước mắt, lòng đau như cắt.
Nhẹ nhàng quay đầu, quả nhiên, mắt Chí Chí phát hỏa, muốn giết tôi rồi.
Tôi vội vàng cầm túi lên, cười ha ha: “Cái đó, mình phải về nhà chăm trẻ, đi trước nha.” Nói xong, vội vàng chạy biến.