Thứ Bảy
Ngày 27 tháng 10 năm 2012
11:57 đêm.
Một trong những điều tôi thích ở sách là chúng có thể định rõ và gói gọn những khoảng đời nhất định của nhân vật thành từng chương. Điều đó rất hấp dẫn, vì bạn không thể làm thế trong đời thực. Bạn không thể chấm dứt một chương, bỏ qua những điều bạn không muốn rồi mở đến chương mà bạn thấy phù hợp với mình hơn. Cuộc sống không thể chia thành chương… chỉ có thể chia thành giây phút. Tất cả những sự kiện trong đời xảy ra nối tiếp nhau mà không có khoảng trống, những trang bỏ khuyết hay những quãng ngắt chương, vì cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cuộc đời vẫn trôi đi, những lời nói vẫn tuôn ra, những sự thật vẫn hé lộ bất chấp bạn có thích chúng hay không. Cuộc sống không bao giờ cho phép bạn dừng lại để kịp hít thở.
Tôi cần một quãng ngắt chương. Tôi lấy hơi một chút, nhưng không biết phải làm thế nào.
“Nói gì đó đi,” Holder nói. Tôi vẫn đang ngồi trong lòng cậu, trong vòng tay cậu. Đầu tôi ngả lên vai cậu hai mắt nhắm nghiền. Cậu ấy đặt một bàn tay lên sau gáy tôi, miệng kề sát tôi, ôm tôi thật chặt. “Xin cậu. Hãy nói gì đó đi.”
Tôi không biết cậu ấy muốn tôi nói gì nữa. Cậu ấy muốn tôi giả vờ kinh ngạc ư? Sốc? Hay cậu ấy muốn tôi khóc? Muốn tôi phải gào thét? Tôi không thể, vì tôi vẫn đang cố gắng tiếp thu những gì cậu ấy vừa nói.
“Cậu đã mất tích suốt mười ba năm qua. Hope ạ.”
Lời của cậu ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một đoạn ghi âm dang dở.
“Mất tích.”
Tôi hy vọng ý cậu ấy là mất tích theo nghĩa ẩn dụ, như kiểu cậu ấy đã thiếu vắng tôi trong suốt những năm qua. Nhưng chắc là không phải. Tôi có thể thấy ánh mắt của cậu khi nói lên những lời đó, cậu ấy không muốn nhắc đến chúng chút nào. Cậu ấy biết nó sẽ gây ra cho tôi chuyện gì.
Có thể Holder thực sự muốn nói mất tích theo nghĩa đen, nhưng lại quá bối rối. Hồi đó cả hai còn quá nhỏ, chắc cậu ấy không nhớ chính xác trình tự các sự kiện. Nhưng quãng thời gian hai tháng qua loang loáng hiện lại trước mắt tôi, mọi thứ về cậu… những nhân cách, những tâm trạng thay đổi thất thường cùng những lời nói bí ẩn hiện lên thật rõ ràng. Như cái đêm cậu ấy đứng ở ngưỡng cửa phòng tôi và nói đã tìm tôi suốt cả cuộc đời. Cậu ấy đã nói thật về điều đó.
Hay cái đêm đầu tiên ngồi ngay trên đường băng này khi cậu ấy hỏi tôi có sống vui vẻ không. Cậu ấy đã lo lắng về những gì xảy ra cho tôi suốt mười ba năm qua. Ý cậu ấy đúng là như thế, khi muốn biết liệu tôi có hạnh phúc dưới mái nhà hiện tại.
Hay cái ngày cậu ấy không chịu xin lỗi tôi vì cách hành xử trong quán ăn, chỉ nói rằng cậu ấy hiểu điều gì gây khó chịu nhưng không thể nói cho tôi biết. Lúc ấy tôi không băn khoăn, vì cậu tỏ ra rất chân thành rằng một ngày nào đó sẽ giải thích cho tôi. Cả ngàn kiếp tôi cũng không thể đoán được tại sao cậu ấy lại sững sờ như thế khi nhìn thấy chiếc vòng đó trên tay tôi. Cậu ấy không muốn tôi là Hope, vì biết sự thật sẽ khiến tôi đau đớn.
Cậu ấy đã đúng.
“Cậu đã mất tích suốt mười ba năm qua, Hope ạ.”
Cái từ cuối cùng trong câu nói khiến tôi rùng mình. Tôi từ từ ngẩng đầu khỏi vai Holder và ngước nhìn. “Cậu vừa gọi mình là Hope. Đừng gọi như vậy nữa. Đó đâu phải tên mình.”
Holder gật đầu. “Mình xin lỗi, Sky.”
Cái từ cuối cùng trong câu nói đó cũng khiến sống lưng tôi rùng mình. Tôi trượt ra khỏi lòng cậu đứng dậy. “Cũng đừng gọi mình như thế.” Tôi cương quyết. Tôi không muốn được gọi là Hope hay Sky hay Công chúa, hay bất cứ thứ gì khiến tôi không phải là chính mình. Tôi bỗng cảm thấy trong mình có rất nhiều con người khác nhau nhập vào thành một. Một người không biết bản thân là ai, thuộc về nơi nào, điều đó phiền phức thay. Chưa bao giờ tôi thấy lạc lõng thế này, giống như không có bất cứ ai trên đời có thể khiến tôi tin tưởng. Thậm chí tôi cũng không thể tin tưởng vào ký ức của chính mình.
Holder đứng dậy, cầm tay tôi và nhìn xuống. Cậu ấy đang quan sát, đợi tôi phản ứng. Cậu ấy sẽ thất vọng thôi, vì tôi sẽ không phản ứng gì hết. Không phải ở đây. Không phải bây giờ. Một phần trong tôi muốn òa khóc khi cậu ấy ôm lấy tôi và thì thầm “Đừng lo” vào tai. Một phần khác lại muốn thét lên, đánh cậu ấy vì đã lừa dối. Phần khác nữa lại muốn để cậu ấy tiếp tục đổ lỗi cho bản thân vì đã không ngăn lại điều xảy ra từ mười ba năm trước. Nhưng phần rất lớn trong tôi lại muốn mọi suy nghĩ đó tan biến hết. Tôi muốn trở lại trạng thái không cảm thấy gì. Tôi nhớ cảm giác trống rỗng tê liệt kia.
Tôi rút tay, bắt đầu đi về xe. “Mình cần một quãng ngắt chương,” tôi nói với chính mình hơn là với cậu.
Holder theo sát phía sau tôi. “Mình thậm chí chẳng hiểu điều đó nghĩa là gì.” Giọng cậu đầy đau khổ. Cậu túm cánh tay ngăn tôi lại, chắc hẳn muốn hỏi cảm xúc của tôi thế nào, nhưng tôi hất ra và quay lại nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy. Tôi không muốn cậu hỏi thế, vì tôi cũng chẳng biết mình cảm thấy thế nào. Lúc này tôi đang trải qua một loạt những cung bậc cảm xúc, một số trong đó hoàn toàn lạ lẫm. Hận thù, sợ hãi, đau buồn và hoài nghi cứ chồng chất trong tôi, tôi muốn chúng ngừng lại. Tôi chỉ muốn chấm dứt tất cả những cảm xúc đó, vì thế tôi kiễng chân ôm lấy mặt cậu và hôn lên môi cậu. Tôi hôn thật mãnh liệt, vội vã vì muốn được phản ứng lại, nhưng Holder không làm thế. Cậu không hôn đáp trả. Cậu từ chối giúp tôi xua tan đi nỗi đau theo cách này, vì thế nỗi tức giận trong tôi càng dâng lên. Tôi dứt môi mình ra, lùi lại tát vào mặt cậu ấy.
Holder gần như không chùn bước chút nào, điều đó khiến tôi điên lên. Tôi muốn cậu phải đau đớn giống như tôi. Tôi muốn cậu cảm nhận được những gì mà những lời nói vừa rồi đã gây ra cho tôi. Tôi lại tát lần nữa, cậu ấy để mặc. Khi Holder vẫn không phản ứng gì, tôi xô mạnh lên ngực cậu. Tôi đẩy thô bạo và liên tục – cố gắng trả lại tất cả nỗi đau mà cậu vừa mới chôn vùi vào tâm hồn tôi. Tôi thu nắm đấm thụi vào ngực cậu, khi không có tác dụng gì, tôi bắt đầu thét lên, đánh đấm, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay cậu hiện đã ôm lấy tôi. Cậu xoay người tôi để lưng tôi chạm vào ngực cậu, hai cánh tay tôi bị khóa lại ngang bụng.
“Hãy hít thở,” cậu thì thầm vào tai tôi. “Bình tĩnh lại đi, Sky. Mình biết cậu đang rối bời và sợ hãi, nhưng có mình ở đây. Mình ở đây rồi. Hãy hít thở đi.”
Giọng cậu bình tĩnh và dỗ dành, tôi nhắm nghiền hai mắt lắng nghe. Cậu hít một hơi sâu, ngực cử động nhịp nhàng với ngực tôi, buộc tôi phải hít thở từng hơi chậm và sâu theo chỉ dẫn. Khi tôi thôi vùng vẫy, cậu ấy từ từ xoay người tôi lại, kéo tôi áp vào ngực mình.
“Mình không muốn cậu đau đớn thế này,” cậu ấy thì thầm, hai tay ôm lấy đầu tôi. “Vì thế mình mới không nói cho cậu biết.”
Khoảnh khắc này tôi chợt nhận ra mình không hề khóc. Tôi đã không khóc tí nào từ khi Holder nói ra sự thật, vì thế chẳng có lý nào tôi chịu khuất phục những giọt nước mắt đang chực tuôn ra. Nước mắt chẳng giúp gì cho tôi lúc này. Chúng chỉ khiến tôi thêm yếu đuối.
Tôi áp tay lên ngực cậu khẽ đẩy. Tôi thấy mình muốn khóc hơn là khi được ôm cậu vì cậu dễ chịu và an ủi tôi nhiều hơn. Tôi không cần sự an ủi của ai hết. Tôi cần học cách dựa vào chính mình để mạnh mẽ, vì tôi chỉ có thể tin chính mình – dù thậm chí tôi vẫn nghi ngờ bản thân. Tất cả những gì tôi tưởng mình biết đều là giả dối. Những ai liên quan đến chuyện này? Còn ai biết sự thật không? Tôi thấy mình không còn chút niềm tin nào nữa. Không với Holder, không với mẹ Karen… không với cả chính tôi.
Tôi lùi lại một bước, nhìn vào mắt Holder. “Cậu có bao giờ định nói cho mình biết mình là ai không?” Tôi hỏi, nhìn trừng trừng vào cậu. “Sẽ thế nào nếu mình không bao giờ nhớ ra? Cậu có nói cho mình biết không? Hay cậu sợ mình sẽ rời xa cậu và cậu sẽ không bao giờ có cơ hội đưa mình lên giường? Thế nên cậu mới lừa dối mình trong suốt thời gian qua?”
Ánh mắt Holder đầy đau đớn khi những lời nói ấy tuôn ra từ miệng tôi. “Không đâu. Mọi chuyện trước đó không phải vậy. Và hiện tại cũng không như vậy. Mình không nói vì sợ những gì sẽ xảy ra với cậu. Nếu mình nói ra, họ sẽ đưa cậu đi khỏi mẹ Karen. Rất có thể họ sẽ bắt cô ấy và đưa cậu về sống với bố cho đến khi cậu mười tám tuổi. Cậu có muốn chuyện đó xảy ra không? Cậu yêu quý mẹ Karen và hạnh phúc ở đây. Mình không muốn làm mọi chuyện đảo lộn.”
Tôi bật cười một tiếng, lắc đầu. Lý do của cậu chẳng hợp lý chút nào. chẳng có điều gì hợp lý. “Trước hết,” tôi nói, “họ sẽ không tống mẹ Karen vào tù vì mình có thể đảm bảo mẹ không biết gì về chuyện này cả. Thứ hai, mình đã mười tám tuổi từ tháng Chín rồi. Nếu tuổi của mình là lý do để cậu không trung thực thì cho đến giờ cậu phải nói với mình rồi chứ.”
Holder day bóp phần gáy và nhìn xuống đất. Tôi không thích sự lo lắng bồn chồn trên khuôn mặt cậu lúc này. Cách cậu phản ứng chứng tỏ cậu vẫn chưa thú thực hết mọi chuyện.
“Sky, có quá nhiều thứ mình vẫn cần giải thích với cậu.” Cậu ngước mắt nhìn tôi. “Sinh nhật cậu không phải vào tháng Chín. Mà là mùng Bảy tháng Năm. Phải sáu tháng nữa cậu mới sang tuổi mười tám. Còn Karen?” Cậu tiến một bước về phía tôi, cầm lấy hai tay tôi. “Cô ấy phải biết, Sky. Nhất định cô ấy phải biết. Cậu hãy nghĩ đi. Còn ai khác có thể làm chuyện này?”
Tôi lập tức rút tay và lùi lại. Tôi biết cậu ấy đã rất khổ tâm khi phải giữ kín chuyện này. Tôi có thể thấy trong mắt cậu nỗi đau đớn khi phải nói ra với tôi tất cả. Nhưng tôi đã mang lại cho cậu quyền được nghi ngờ từ buổi đầu gặp gỡ, mọi đau xót tôi dành cho cậu đã bị xua tan bởi việc cậu đang cố gắng nói cho tôi biết mẹ tôi có liên quan đến chuyện này.
“Hãy đưa mình về,” tôi yêu cầu. “Mình không muốn nghe gì nữa. Mình không muốn biết bất cứ điều gì đêm nay nữa.”
Cậu ấy cố gắng cầm lấy tay tôi, nhưng tôi gạt đi. “ĐƯA MÌNH VỀ!” Tôi hét lên, rồi bắt đầu đi ra xe. Tôi đã nghe đủ rồi. Tôi cần gặp mẹ. Tôi chỉ cần nhìn thấy bà và ôm bà, để biết rằng tôi không hoàn toàn đơn độc trong chuyện này, vì đó chính là điều mà tôi đang cảm thấy.
Tôi đi đến hàng rào trước Holder, cố gắng trèo qua nhưng không được. Tay tôi đang run lên yếu ớt. tôi vẫn đang tự loay hoay thì cậu ấy lặng lẽ xuất hiện đằng sau và nâng tôi lên. Tôi nhảy sang bên kia, đi về xe.
Holder ngồi vào ghế lái rồi đóng cửa, nhưng không khởi động xe. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vô lăng, tay đặt lên chìa khóa. Tôi quan sát bàn tay cậu với cảm xúc lẫn lộn, vì tôi khao khát chúng ôm chầm lấy tôi. Tôi muốn chúng ôm tôi, xoa lưng và tóc tôi, muốn Holder nói rằng tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng tôi cũng nhìn đôi tay ấy với sự ghê tởm khi nghĩ về cách cậu chạm vào và ôm tôi tha thiết trong khi biết rõ đang lừa dối tôi. Làm sao cậu ấy có thể ở bên tôi khi biết hết sự thật nhưng vẫn để tôi tin vào những điều dối trá? Làm sao tôi có thể tha thứ cho cậu ấy đây?
“Mình biết từng ấy thứ là quá nhiều,” Holder khẽ nói. “Mình biết như vậy. Mình sẽ đưa cậu về, nhưng chúng mình cần nói tiếp chuyện này vào ngày mai.” Cậu quay sang nhìn tôi với ánh mắt cương quyết. “Sky, cậu không thể nói với Karen chuyện này. Cậu hiểu chứ? Không thể nói cho đến khi chúng ta hiểu rõ mọi chuyện.”
Tôi gật đầu nhượng bộ. Cậu ấy không thể hoàn toàn hy vọng tôi sẽ không nói với mẹ chuyện này.
Cậu xoay hẳn người về phía tôi và vươn người ra, đặt một bàn tay lên lưng ghế tôi. “Mình nói nghiêm túc đấy. Mình biết cậu không nghĩ cô ấy có thể làm chuyện như vậy, nhưng cho đến khi chúng mình tìm hiểu thêm, cậu cần giữ kín chuyện này. Nếu cậu nói cho ai đó biết, toàn bộ cuộc sống của cậu sẽ thay đổi. Hãy tự cho mình thời gian để cân nhắc mọi thứ. Xin cậu. Hãy hứa với mình cậu sẽ đợi đến hết ngày mai. Sau khi chúng mình nói chuyện tiếp. Nhé?”
Cảm xúc lo sợ trong lời nói của cậu xuyên thấu tim tôi và tôi lại gật đầu, nhưng lần này tôi thực sự đồng ý.
Holder nhìn tôi giây lát rồi từ từ quay lại khởi động, cho xe chạy ra đường. Cậu lái suốt hơn năm cây số mà chẳng nói gì cho đến khi về đến lối dẫn vào nhà tôi. Tôi đặt một tay lên nắm cửa, toan bước ra khỏi xe thì cậu ấy cầm lấy tay kia.
“Đợi đã,” cậu ấy nói. Tôi dừng, nhưng không quay lại. Tôi giữ nguyên một chân trên xe, một chân dưới đường, mặt hướng về phía cửa nhà. Holder đưa tay lên vuốt một dải tóc sau tai tôi. “Đêm nay cậu sẽ không sao chứ?”
Tôi thở dài trước câu hỏi quá ngây ngô. “Bằng cách nào?” Tôi ngồi trở vào ghế, quay mặt về phía cậu ấy. “Làm sao mình có thể ổn được sau đêm nay?”
Cậu ấy chỉ nhìn tôi, tiếp tục đưa tay vuốt ve những lọn tóc ở một bên đầu. “Mình chết mất… khi để cậu đi như thế này. Mình không muốn để cậu ở một mình. Mình quay lại sau một tiếng nữa được không?”
Tôi biết Holder muốn hỏi liệu cậu ấy có thể vào qua cửa sổ phòng và nằm cạnh tôi không, nhưng tôi lập tức lắc đầu từ chối. “Mình không thể,” giọng tôi đứt quãng. “Quá khó để ở bên cậu vào lúc này. Mình chỉ cần suy nghĩ. Mình sẽ gặp cậu ngày mai, vậy nhé?”
Cậu gật đầu, rời tay khỏi má tôi rồi đặt trở lại vô lăng, ánh mắt vẫn dõi theo trong lúc tôi ra khỏi xe và bước đi.