Thứ Bảy
Ngày 17 tháng 4 năm 1999
2:30 chiều.
“Tớ muốn đi tè quá,” Lesslie khúc khích. Hai đứa đang núp dưới gầm cầu thang đợi Dean đi tìm. Tôi thích chơi trò trốn tìm, nhưng thích là người đi trốn hơn. Tôi không muốn các bạn biết rằng tôi không thể làm cái việc đếm mà mọi người luôn bắt tôi phải làm. Dean luôn bắt tôi đếm đến hai mươi khi cậu ấy cùng em gái đi trốn, nhưng tôi không thể. Vì thế tôi chỉ đứng nhắm mắt, giả bộ như đang đếm. Anh em bạn ấy đều đi học rồi, còn tôi phải đến sang năm mới được đi học, vì thế tôi không đếm giỏi được như họ.
“Anh ấy đang đến đấy,” Lesslie nói rồi thụt vào vài bước. Đất dưới gầm cầu thang rất lạnh, vì thế tôi cố gắng không chạm tay vào như bạn đang làm, nhưng hai chân thì đau nhói.
“Les!” Dean hét lên, tiến lại gần hành lang rồi đi thẳng lên cầu thang. Chúng tôi đã trốn rất lâu, trông cậu ấy mệt nhoài vì cuộc tìm kiếm rồi. Cậu ấy ngồi xuống bậc thang gần như ở ngay trước mặt chúng tôi. Ngẩng đầu lên, tôi có thể nhìn thẳng thấy mặt cậu ấy. “Anh chán tìm rồi!”
Tôi quay lại nhìn Lesslie xem bạn ấy có sẵn sàng chạy đi đập tay không. Bạn lắc đầu và để ngón tay lên môi.
“Hope!” Cậu ấy gọi to khi vẫn ngồi trên bậc thang. “Tớ chịu rồi!” Nhìn quanh sân, cậu ấy khẽ thở dài, lẩm bẩm đá mấy viên sỏi dưới chân làm tôi không nhịn nổi cười. Lesslie huých vào cánh tay tôi, nhắc tôi yên lặng.
Rồi cậu ấy bỗng cất tiếng cười, ban đầu tôi nghĩ vì cậu ấy nghe thấy chúng tôi, nhưng sau đó tôi nhận ra cậu ấy chỉ đang nói chuyện một mình.
“Hope và Les,” cậu ấy nói nhỏ. “Vô vọng[1].” Cậu ấy lại cười và đứng lên. “Các cậu nghe thấy chứ?” Cậu ấy kêu lên, hai tay khum quanh miệng. “Hai cậu đúng là vô vọng!”
[1] Hope và Les nối thành từ có cách phát âm giống với Hopeless (vô vọng, hết hy vọng).
Nghe thấy Dean biến tên chúng tôi thành một từ, Lesslie bật cười rồi bò ra khỏi gầm cầu thang. Tôi bò theo sau, đứng lên đúng lúc Dean quay lại nhìn thấy em gái. Cậu mỉm cười nhìn cả hai đứa đầu gối dính đầy đất, tóc vương đầy mạng nhện. Cậu lắc đầu và nói lại. “Hết hy vọng.”
Thứ bảy
Ngày 27 tháng 11 năm 2012
11:20 tối.
Ký ức đó quá đỗi sống động, không biết tại sao bây giờ mới ùa về. Làm sao tôi vẫn nhìn thấy hình xăm ấy hàng ngày, nghe cậu ấy nhắc tên Hope và nói về Les mà vẫn không thể nhớ? Tôi nhổm dậy túm lấy cánh tay cậu rồi kéo tay áo lên. Tôi biết nó ở đó. Tôi biết nó gồm những từ gì. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết ý nghĩa thực sự của nó.
“Sao cậu lại xăm nó?” Trước đây Holder đã nói với tôi, nhưng bây giờ tôi muốn biết lý do thực sự. Cậu rời mắt khỏi con đường và quay sang tôi.
“Mình đã nói rồi. Nó nhắc mình nhớ đến những người mà mình đã khiến họ thất vọng trong đời.”
Tôi nhắm mắt, lắc đầu ngồi tựa vào sau ghế. Cậu ấy nói mình không phải loại người mập mờ, nhưng tôi không thể nghĩ ra một lời giải thích nào mập mờ hơn lời cậu ấy vẫn đưa ra khi nói về hình xăm đó. Làm sao cậu ấy có thể khiến tôi thất vọng chứ? Việc cậu ấy nghĩ rằng đã khiến tôi thất vọng từ khi còn là một cô bé như thế chẳng có nghĩa lý gì. Và việc cậu ta cảm thấy hối tiếc đến mức biến nó thành một hình xăm bí ẩn thực sự nằm ngoài mọi phán đoán của tôi. Tôi không biết phải nói gì hay làm gì nữa để buộc cậu ấy đưa tôi về. Cậu ấy chẳng trả lời bất cứ câu hỏi nào từ tôi, giờ lại còn đánh đố bằng cách đưa cho tôi những câu nói kín bưng. Tôi chỉ muốn về nhà.
Holder tấp xe vào lề đường. Tôi mong cậu ấy sẽ quay lại, nhưng thay vào đó, cậu ấy dập tắt hy vọng của tôi và mở cửa ra. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhận thấy mình lại đang ở sân bay. Thật bực mình. Tôi không muốn đến đây để lại nhìn cậu ấy vừa ngắm sao vừa suy nghĩ. Tôi muốn câu trả lời hoặc là về nhà.
Tôi giật cửa mở ra, miễn cưỡng đi theo Holder về phía hàng rào, hy vọng nếu nhượng bộ cậu ấy lần cuối cùng này, tôi sẽ nhận được lời giải thích nhanh gọn. Cậu ấy giúp tôi nhảy qua hàng rào, cả hai cùng đi đến chỗ quen thuộc trên đường băng rồi nằm xuống.
Tôi nhìn lên trời, thầm mong tìm được một ngôi sao băng. Ngay lúc này, tôi thật mong được ước một đôi điều. Tôi ước có thể quay trở lại hai tháng trước và không bao giờ bước chân vào cửa hàng tạp hóa ngày hôm ấy.
“Cậu đã sẵn sàng nghe những câu trả lời chưa?” Holder hỏi.
Tôi quay đầu sang. “Mình đã sẵn sàng, nếu như lần này cậu thực sự định nói thật.”
Cậu ấy quay sang, chống một cánh tay và xoay người nhìn tôi. Lại cái kiểu quen thuộc, cậu lặng lẽ nhìn tôi. Trời tối hơn so với lần trước chúng tôi đến đây, vì thế rất khó thấy nét mặt cậu. Nhưng tôi biết cậu ấy đang rất buồn. Đôi mắt cậu chưa bao giờ giấu được nỗi buồn. Cậu rướn người về trước, áp một bàn tay lên má tôi. “Mình cần phải hôn cậu.”
Suýt nữa tôi cười phá lên, nhưng lại sợ mình sẽ phát điên. Tôi bỗng hoảng hốt – tôi vừa thừa nhận mình bị điên! Tôi lắc đầu, không tin nổi khi cậu ấy thậm chí còn nghĩ lúc này tôi sẽ để cho cậu ấy hôn. Nhất là khi đã phát hiện ra cậu ấy nói dối tôi suốt hai tháng qua.
“Không,” tôi cương quyết. Mặt cậu vẫn kề sát mặt tôi, bàn tay áp trên má tôi. Trong khi sự lừa dối nọ làm toàn thân tôi giận điên, cơ thể tôi vẫn đáp lại những đụng chạm của cậu ấy. Thật là một cuộc chiến nội tâm kỳ quặc khi bạn không thể quyết định sẽ đấm vào cái miệng đang cách mặt mình tám phân hay là thưởng thức nó.
“Mình cần phải hôn cậu,” Holder lại nói, lần này là một lời cầu xin tha thiết. “Xin cậu, Sky. Mình sợ rằng sau khi nói ra những điều này… mình sẽ không bao giờ còn được hôn cậu nữa.” Cậu ấy tiến lại gần tôi, đưa ngón cái vuốt ve má tôi trong khi vẫn không rời mắt. “Xin cậu.”
Tôi khẽ gật đầu, không hiểu tại sao sự yếu đuối lại lấn át mình như vậy. Cậu ấy cúi lại gần và hôn tôi. Tôi nhắm mắt để cậu ấy hôn, vì một phần rất lớn trong tôi sợ rằng đây sẽ là lần cuối tôi được cảm nhận đôi môi ấy, lần cuối tôi cảm thấy một điều gì đó. Vì cậu ấy là người duy nhất tôi muốn được cảm nhận.
Holder xoay người cho đến khi quỳ trên hai đầu gối, một tay ôm lấy mặt tôi, tay kia đặt trên lớp bê tông cạnh đầu tôi. Tôi luồn tay qua tóc cậu ấy, kéo đôi môi kia vào một cách khẩn thiết hơn. Thưởng thức đôi môi và cảm nhận hơi thở cậu hòa vào hơi thở của tôi, điều đó tạm thời xua tan đi tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay. Trong giây phút này, tôi chỉ tập trung vào cậu cùng trái tim mình, cả cách nó căng ra hân hoan, đồng thời lại vỡ thành từng mảnh. Ý nghĩ về những gì tôi cảm nhận được từ cậu chỉ là những điều không chắc hay không chân thật chợt khiến tôi đau đớn. Tôi đau đớn toàn thân. Trong đầu, trong ruột gan, trong ngực, trong tim, trong cả tâm hồn. Trước đó tôi đã nghĩ nụ hôn của cậu có thể chữa lành cho tôi. Vậy mà giờ đây nó như đang khứa một vết thương vĩnh viễn sâu hoắm trong tôi.
Holder cảm nhận được nỗi thất vọng của tôi tràn tới khi tiếng tôi thổn thức bắt đầu phát ra. Cậu lướt môi hôn lên má, rồi xuống tai tôi. “Mình xin lỗi,” cậu vừa nói vừa ghì chặt hơn. “Mình thực sự xin lỗi. Mình đã không muốn cậu biết.”
Tôi nhắm mắt đẩy cậu ra rồi ngồi lên hít một hơi thật sâu. Đưa tay gạt nước mắt, tôi co hai chân lên, ôm chặt lấy chúng. Tôi vùi đầu vào đầu gối vì không muốn phải nhìn thấy cậu nữa.
“Mình chỉ muốn cậu kể, Holder. Mình đã hỏi tất cả những gì cần hỏi trên đường đến đây. Cậu trả lời ngay bây giờ đi, để mình còn về.” Giọng tôi chán nản, rã rời.
Holder đưa tay ra sau gáy tôi, luồn ngón tay qua tóc tôi vuốt ve trong khi tìm cách trả lời. Cậu hắng giọng. “Mình không chắc cậu là Hope khi thấy cậu lần đầu. Mình đã quá quen với việc nhìn thấy hình ảnh của cô bé ấy trong mỗi cô gái trạc tuổi chúng mình và mình đã thôi cố gắng tìm kiếm Hope từ vài năm trước. Nhưng khi thấy cậu trong cửa hàng, nhìn vào mắt cậu… mình có cảm giác cậu thực sự là bạn ấy. Rồi khi cậu đưa chứng mình thư rõ ràng không phải, mình đã cảm thấy rất nực cười. Nó giống như một lời cảnh tỉnh để mình thực sự quên đi ký ức về Hope.”
Cậu dừng lại, từ từ vuốt tay dọc tóc tôi rồi ngưng lại ở lưng, nhưng một ngón tay vẫn vân vê thành những vòng tròn nhỏ. Tôi một mặt muốn đẩy tay cậu ra, mặt khác lại muốn nó cứ ở đó.
“Chúng mình sống cạnh nhà hai bố con cậu trong vòng một năm. Cậu, mình và Les… chúng ta từng thân nhau lắm. Nhưng thật khó để nhớ mặt sau một thời gian dài như vậy. Mình nghĩ cậu là Hope, nhưng rồi lại nghĩ nếu cậu thực sự là bạn ấy, thì hẳn mình sẽ không nghi ngờ. Mình đã nghĩ chỉ cần được gặp lại, mình chắc chắn sẽ nhận ra Hope.
Hôm ấy, rời khỏi cửa hàng, lập tức mình vào mạng tìm kiếm cái tên cậu đưa cho, nhưng chẳng thấy gì, ngay cả trên Facebook. Mình tìm suốt một giờ liền và quá bực đến nỗi phải đi chạy bộ để trấn tĩnh lại. Khi rẽ vào khúc ngoặt, thấy cậu đang đứng trước nhà mình, mệt nhoài vì chạy và… Chúa ơi, Sky. Cậu xinh đẹp quá. Mình vẫn không chắc cậu có phải là Hope không, nhưng ngay lúc ấy điều đó thậm chí không xuất hiện trong ý nghĩ của mình. Mình không quan tâm cậu là ai, mình chỉ cần được biết về cậu.
Sau thời gian ở bên cậu tuần đó, mình không thể ngăn bản thân tìm đến nhà cậu vào tối thứ Sáu hôm ấy. Mình không đến với ý định đào bới quá khứ của cậu hay thậm chí hy vọng điều gì đó sẽ xảy ra giữa chúng mình. Mình đến vì muốn cậu biết con người thực của mình, không phải con người mà cậu đã nghe được từ những lời kể ngoài kia. Sau khi ở bên cậu đêm hôm ấy, mình không nghĩ được gì khác ngoài việc làm sao để ở bên cậu nhiều hơn. Chưa bao giờ mình gặp một người gây cho mình ấn tượng như cậu. Mình chỉ băn khoăn liệu… cậu có phải là bạn ấy. Nhất là khi cậu kể cậu được nhận làm con nuôi, mình còn tò mò hơn, nhưng một lần nữa mình nghĩ đó có thể chỉ là trùng hợp. Nhưng rồi khi thấy chiếc vòng…”
Holder dừng lại, buông tay khỏi lưng tôi. Những ngón tay lướt dưới cằm tôi, cậu ấy nâng mặt tôi lên khỏi đầu gối và buộc tôi nhìn vào mắt. “Trái tim mình đã tan vỡ, Sky. Mình không muốn cậu là bạn ấy. Mình muốn cậu nói rằng cậu có chiếc vòng từ một người bạn, hay cậu đã nhặt được hoặc mua nó. Sau tất cả những năm tháng tìm kiếm cậu trong mỗi gương mặt mình từng thấy, cuối cùng mình đã tìm được cậu… và mình suy sụp hoàn toàn. Mình không muốn cậu là Hope. Mình chỉ muốn cậu là cậu thôi.”
Tôi lắc đầu, vẫn rối rắm như lúc trước. “Nhưng tại sao cậu không nói cho mình biết? Việc thừa nhận rằng chúng mình đã từng biết nhau khó đến thế sao? Mình không hiểu tại sao cậu lại phải nói dối?”
Cậu nhìn tôi một lúc trong khi tìm kiếm câu trả lời đủ thuyết phục, rồi vuốt những lọn tóc ra khỏi mặt tôi. “Cậu còn nhớ gì về việc được nhận nuôi?”
Tôi lắc đầu. “Không nhiều lắm. Mình biết mình được vào trại bảo trợ sau khi bố bỏ mình. Mẹ Karen đã nhận nuôi mình, hai mẹ con chuyển từ bang khác tới đây khi mình năm tuổi. Ngoài những chuyện ấy và một vài ký ức kỳ lạ, mình không biết gì hết.”
Cậu xoay người đối diện với tôi, đặt cả hai tay lên vai tôi mà siết chặt như thể đang rất tức giận. “Đó toàn là chuyện Karen kể. Mình muốn biết những gì cậu nhớ. Cậu nhớ những gì, Sky?”
Tôi khẽ lắc đầu. “Không gì hết. Những ký ức đầu tiên mình có là với mẹ Karen. Điều duy nhất mình nhớ được từ trước khi có mẹ Karen là chiếc vòng, nhưng cũng chỉ vì vẫn giữ nó nên mình mới biết về nó. Mình thậm chí không chắc ai đã đưa nó cho mình nữa.”
Holder đưa tay ôm lấy mặt tôi, hôn lên trán tôi. Cậu vẫn giữ môi ở đó mà ôm lấy tôi như thể sợ rằng khi buông ra sẽ phải cất lời. Cậu không muốn phải kể cho tôi những gì mình biết.
“Cứ nói đi,” tôi thì thầm. “Nói với mình những gì cậu đang ước không phải nói.”
Holder lùi lại, chạm trán lên trán tôi. Cậu nhắm mắt lại rồi ôm chặt lấy mặt tôi. Trông cậu thật buồn. Tôi muốn ôm lấy cậu, mặc kệ nỗi căm hận trong lòng. Vậy là tôi vòng tay ôm lấy cậu, cậu ấy cũng ôm lại tôi và kéo tôi ngồi vào lòng. Tôi choàng chân quanh hông cậu ấy. Trán chúng tôi vẫn tựa vào nhau. Cậu đang ôm tôi, nhưng lần này tôi có cảm giác cậu ấy ôm vì trái đất dưới chân cậu ấy vừa bị trượt ra khỏi trục và tôi là điểm tựa của cậu ấy.
“Hãy nói đi, Holder.”
Cậu đưa tay xuống eo lưng tôi rồi lùi lại, mở mắt ra để có thể nhìn tôi khi nói.
“Hôm Les đưa chiếc vòng đó, cậu đang khóc. Mình nhớ rõ từng chi tiết, như nó mới xảy ra hôm qua vậy. Cậu đang ngồi trong sân nhà. Les cùng mình ngồi với cậu rất lâu, nhưng cậu khóc mãi. Con bé đưa cho cậu chiếc vòng xong thì đi về, nhưng mình không thế. Mình thấy rất khổ tâm khi để cậu ngồi đó, vì hẳn cậu sẽ lại giận bố. Cậu luôn khóc vì ông ta, điều đó khiến mình ghét ông ta. Mình không nhớ được gì về bố cậu, ngoại trừ mình ghét ông ta vô cùng bởi những cảm xúc ông ta gây ra cho cậu. Lúc ấy mình mới sáu tuổi nên không biết phải nói gì để cậu thôi khóc. Hình như hôm ấy mình đã nói điều gì đó như là, ‘Đừng lo…’”
“Ông ta sẽ không sống mãi được đâu,” tôi nói nốt câu ấy. “Mình nhớ hôm ấy. Les đưa mình chiếc vòng và cậu nói ông ấy sẽ không sống mãi. Đó là hai điều mình vẫn luôn nhớ được. Mình chỉ không biết đó là cậu.”
“Ừ, mình đã nói vậy.” Cậu đặt tay lên má tôi rồi tiếp tục. “Rồi mình làm một điều mà mình đã hối hận trong suốt quãng đời còn lại.”
Tôi lắc đầu. “Holder, cậu không làm gì cả mà. Cậu chỉ bỏ đi.”
“Đúng vậy,” cậu ấy nói. “Mình đi về sân nhà mình dù biết lẽ ra nên ngồi lại bên cạnh cậu. Mình đã đứng trong sân, nhìn cậu gục đầu xuống tay nức nở, trong khi lẽ ra cậu nên khóc trong vòng tay mình. Mình chỉ đứng đó… rồi mình thấy một chiếc xe tấp vào lề đường. Mình nhìn kính xe hạ xuống, nghe thấy ai đó gọi tên cậu. Mình thấy cậu nhìn lên chiếc xe và dụi mắt. Cậu đứng lên, phủi bụi trên chiếc quần soóc rồi đi về phía chiếc xe. Mình nhìn cậu chui vào xe, biết rằng dù bất cứ chuyện gì đang xảy ra thì mình cũng không nên cứ đứng đó. Nhưng mình vẫn chỉ đứng nhìn, khi mà lẽ ra mình nên ở bên cạnh cậu. Đáng lẽ chuyện đó đã không bao giờ xảy ra nếu mình ở ngay bên cạnh cậu.”
Nỗi sợ hãi, ân hận trong giọng nói Holder khiến tim tôi đập loạn lên trong lồng ngực. Không hiểu sao tôi lại có đủ can đảm để hỏi, cho dù sợ hãi đang bủa vây lấy tôi. “Chuyện gì đáng lẽ đã không xảy ra?”
Cậu lại hôn lên trán tôi, hai ngón tay cái ấu yếm cọ lên gò má tôi. Cậu nhìn tôi như sợ sắp làm tim tôi tan vỡ.
“Họ đưa cậu đi. Người trong chiếc xe đó đã đưa cậu rời khỏi bố cậu, khỏi mình và Les. Cậu đã mất tích suốt mười ba năm qua, Hope ạ.”