“Từ lúc đó, tôi khép mình trong nhà. Không ra ngoài, không giao tiếp với ai. Trong thời gian đó, Dương Văn luôn ở cạnh an ủi tôi. Nhờ anh ấy mà tôi mới có thể vượt qua được!””Tôi nói những điều đó với tôi để làm gì chứ?”
Móng tay của cô đã đâm vào lòng bàn tay. Dương Văn luôn bảo cô phải tin anh. Rốt cuộc thì sao, chỉ vì một chút hiểu lầm mà anh lại không tin cô. Tại sao lại bất công như vậy.
“Uyển Sang, tôi nói những chuyện này với cô không phải để khoe khoang. Cô có biết không, Dương Văn từng nói anh ấy rất yêu cô. Hy vọng cô và anh ấy có thể bắt đầu lại từ đầu!”
“Tôi nghĩ cô quá cao thượng rồi. Nếu như cô chỉ muốn gặp tôi nói những chuyện này. Xin lỗi, tôi không rảnh nghe!”
Uyển Sang đứng dậy đi thẳng. Cô chẳng cần biết Hà Yến Lam sẽ có bộ mặt gì sau lưng cô. Là nhếch miệng cười đắc thắng, hay là bi ai đau khổ?
Những việc đó không quan trọng đối với cô.
Những ngày sau đó, Uyển Sang chặn cuộc gọi của Lâm Ngọc Minh. Mặc kệ anh ta ra sao. Tóm lại mọi chuyện cũng do anh ta hại.
Buổi chiều, Uyển Sang dắt An Nhiên đi dạo phố. Lần nào cũng vậy, con bé luôn đòi cô mua kem cho ăn. Báo hại ngày hôm sau bị viêm họng.
“Mẹ, con muốn ăn kem!”
“Không được!”
“Hổng chịu đâu! Kem kem kem!”
“Mẹ nói không được là không được!”
“Hông! An Nhiên ăn kem!”
“Con còn không ngoan nữa là mẹ đánh vô mông đó!”
An Nhiên xụ mặt xuống. Hai má hồng hồng lên đáng yêu.
Uyển Sang đột nhiên bị một cái khăn bịt vào miệng, sau đó ngửi thấy mùi hương rất ngọt. Sau đó không biết gì nữa…
Khi cô tỉnh dậy thì đã nằm trong một căn phòng xa lạ.
An Nhiên? An Nhiên đâu rồi?
Uyển Sang hốt hoảng vặn cửa. Nhưng nó bị khóa. Dù cô có gào thét cũng vô ích.
Uyển Sang bất lực ngồi trên giường. An Nhiên không biết đâu rồi? Con bé không thấy cô sẽ ra sao đây?
Cánh cửa mở ra, người đàn ông cầm ly sữa bước vào.
Uyển Sang kích động, cô quăng ngay cái gối vào mặt người đàn ông.
“Dương Văn! Anh bắt tôi làm gì?”
Dương Văn không nói. Anh đi thẳng đến chỗ cô, lướt nhìn cô rồi đặt ly sữa trên bàn.
“Uống sữa đi!”
“Tôi hỏi tại sao anh lại bắt tôi đến đây? An Nhiên đâu?”
“An Nhiên? Ai là An Nhiên?”
“An Nhiên là… con gái của tôi!”
Dương Văn cười như có như không. Uyển Sang lạnh sống lưng khi nhìn anh, vội lùi ra sau một bước.
Dương Văn sấn tới, ép cô vào tường. Ánh mắt anh hằn lên tia phẫn nộ.
“Là Lâm Ngọc Minh?”
“Tôi…”
“Phải không?”
Anh nhướn mày. Uyển Sang chưa bao giờ thấy sợ anh như vậy.
“Cô dám!”
Uyển Sang gần như nghẹt thở. Ngón tay anh bóp lấy cổ cô. Cô lại bấu lấy cổ tay anh, hai hàng chân mày cô châu lên đụng vào nhau.
“Mẹ!!!”
An Nhiên đột nhiên mở cửa xông vào. Uyển Sang tròn mắt nhìn con bé.
“Xin lỗi ông chủ! Tôi không giữ được cô bé! Cô ấy cứ chạy lục lọi lung tung!”
“Cô ra ngoài đi!”. Âm vực anh trở nên lãnh đạm. Cô hầu nhanh chóng rời khỏi phòng. Uyển Sang nhìn thấy con gái vẫn bình an, nước mắt không kềm được mà ôm lấy cô bé.
“Mẹ! Sao mẹ khóc!”
“Không… có…!”
An Nhiên ngước mắt lên nhìn anh, tròng mắt long lanh đáng yêu, nắm lấy vải quần anh giật giật.
“Chú ‘chim cú heo’ ơi! Chú ăn hiếp mẹ con phải không?”
Ánh mắt Dương Văn dịu đi. Nắm tay từ từ thả lỏng. Anh cúi người xuống vuốt tóc An Nhiên.
“Chú đâu có! An Nhiên không chơi nữa à?”
“Dạ hông! Con hổng chơi gấu bông nữa đâu! Con muốn mẹ à!”
“Ngoan!”
“Dương Văn! An Nhiên! Con lại đây với mẹ!”
Uyển Sang nhìn thấy cảnh một lớn một bé trò chuyện. Cô thật sự sợ lỡ như anh làm hại con bé…
“Mẹ!”
“An Nhiên! Con có thích ở đây không?”
“Dạ thích!”
“Vậy con có thích chú không?”
“Thích!”
Ngón tay anh vẫn xoa tóc con bé. An Nhiên vẫn tròn xoe mắt nhìn anh.
“Vậy thì con gọi chú bằng ‘ba’, chú sẽ cho con ở đây!”
An Nhiên hết nhìn anh rồi lại nhìn mẹ mình. Môi con bé dẩu ra.
“Chú cho mẹ con ở đây luôn nhe!”
“Ừ!”
“Vui quá!” An Nhiên tươi cười hớn hở. Chạy đến ôm cổ anh, rồi chạy xung quanh Uyển Sang. Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa.
“Ba ba ba!!! Mẹ mẹ mẹ!!! Ba ba ba!!!”
Dương Văn bế An Nhiên lên, con bé cười làm hai gò má đo đỏ lên. Anh hôn chụt vào má con bé.
“Con gọi ‘ba’ nữa đi!”
“Ba!”
“Ngoan!”
“Ba ơi! Ba hôn con, vậy ba cũng phải hôn mẹ con nữa!”
Uyển Sang chuyển ánh mắt nhìn từ dưới đất lên, nhìn An Nhiên cười cười nói nói. Hai má cô bất giác đỏ hồng.
“An Nhiên, con…!”. Uyển Sang thẹn.
Dương Văn nhìn cô, đúng lúc cô cũng nhìn anh. Hai ánh mắt giao nhau, cô lại đưa mắt nhìn chỗ khác.
Anh ẵm An Nhiên đến gần chỗ cô. An Nhiên cười hì hì.
Anh hôn lên má cô. Rồi đem An Nhiên ra khỏi phòng.
Khi anh đi rồi, cô vẫn chưa biết vừa rồi đã xảy ra cái chuyện quái quỷ gì nữa.
Anh nghĩ An Nhiên là con của cô và Lâm Ngọc Minh. Nhưng lại bắt con bé gọi “ba”. Anh đang muốn gì?
“Cô Uyển Sang!”
Uyển Sang giật mình. Cô hầu lúc nãy không biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào.
“Cô Uyển Sang! Ông chủ bảo tôi đem quần áo lên đây cho cô. Còn nữa, ông chủ nói không cho phép cô ra khỏi nhà!”
“Anh ta…! Lấy quyền gì mà cấm tôi!”. Phải, tại sao cô lại phải nghe sự sắp đặt của anh?
“Tôi chỉ nói lại những lời ông chủ đã nói thôi! Mong cô hiểu cho!”
Uyển Sang không trả lời. Cô hiểu, chuyện mà Dương Văn đã quyết thì dù có chết cô cũng không thể ra khỏi đây.
Huống hồ, lỡ An Nhiên…
“Con gái tôi đâu rồi?”
“Cô bé được ông chủ dẫn ra vườn rồi!”
End chap 35.