Có duyên sẽ gặp lạiCó nợ sẽ tìm về
Có nắm giữ sẽ bên nhau mãi mãi…
Uyển Sang đã từng yêu, từng kết hôn, và từng đổ vỡ. Với người khác mà nói, trãi qua bao nhiêu thứ như vậy, cô rất kiên cường.
Thật. Điều đó không sai. Bây giờ cô đã có thể nhìn thẳng vào mắt Dương Văn mà nói chuyện. Cũng có thể nói dối không đỏ mặt.
Cô thay đổi đi rất nhiều.
Nhưng có một thứ mãi mãi không thể, đó là Dương Văn.
Dù có cố chôn sâu tất cả những gì đau thương hay hạnh phúc nhất, đến cuối cùng, vẫn chỉ là vô ích.
Khi An Nhiên nhìn thấy cô trở về, con bé đang tắm, chạy vọt ra khỏi nhà tắm ôm lấy chân cô.
“Yêu mẹ! Nhớ mẹ quá!”
“Mẹ cũng yêu con nữa!”
Uyển Sang mặc quần áo cho con bé, rồi quay ra móc Mộc Miên vài câu.
Đến tối, sau khi dỗ An Nhiên ngoan ngoãn ngủ xong, cô ra trước sân đi dạo.
Không khí lành lạnh buổi ban đêm thật dễ chịu.
Cuối cùng thì cô cũng đủ dũng khí hỏi anh câu ấy.
“Anh có yêu em không?”
Anh hơi nhướn mày nhìn cô, nhưng cái nhìn xẹt qua nhanh chóng.
“Anh yêu em!”
“Thật?”
“Thật!”
Cô từng cho rằng những bộ phim tình cảnh chiếu trên TV, nhân vật nữ thường hỏi những câu rất ngu ngốc, đã biết đáp án nhưng vẫn hỏi nam chính.
Nhưng cô không phải diễn viên, cô không diễn vai nữ chính. Nhưng dù có ngu ngốc, cô vẫn muốn hỏi anh.
Nếu anh trả lời không, cô sẽ có thể dứt khoát xuống xe đi không hối tiếc. Nhưng anh lại trả lời có, điều này làm cô vừa vui vừa lo sợ.
Tình yêu với cô luôn mong manh. Cô sợ nếu như hy vọng thật nhiều, thất vọng sẽ càng lớn.
Một ngày nào đó, tình yêu sẽ mọc cánh bay đi…
Cô sợ.
Uyển Sang rút điện thoại, nhấn dãy số quen thuộc. Cô bây giờ chỉ muốn nghe giọng nói của anh, có như thế mới có thể an tâm.
“Alo!”. Máy rất nhanh được kết nối. Giọng anh nghe có chút mệt mỏi. Có lẽ là đang làm việc khuya.
“Em có làm phiền anh không?”
“Không sao!”
“…”
“Sao vậy?”
“Không có gì! Chỉ là muốn nghe giọng anh!”
“Nhớ anh sao?”
“Ừ!”
“Vậy bây giờ anh sẽ tới”
“A… không cần đâu. Em chỉ nói vậy thôi! Anh nên nghỉ ngơi sớm đi!”
“Ừm!”
“Vậy… em cúp máy nhe!”
“….”
“Anh có đó không?”
“Em ngủ sớm đi!”
“Vâng!”
Uyển Sang cười ngọt ngào. Nụ cười hạnh phúc của cô giống như một thiếu nữ mới yêu lần đầu. Tràn đầy hạnh phúc không diễn tả nổi.
“Uyển Sang! Ụa…!”
Là tiếng Lâm Ngọc Minh. Anh ta làm gì vậy? Trễ như thế này mà còn đến đây. Không phải là muốn tìm người hàn huyên đó chứ? Nếu như vậy thì cô sẽ chỉ cho anh ta địa chỉ nhà Mộc Miên.
“Ngọc Minh… anh uống rượu sao?”
“Ực… không có… ực…”
“Anh điên rồi hả? Uống nhiều như vậy lỡ gặp chuyện gì thì sao?”
“Ực… em …lo cho anh… ực… sao?”
“Sao lại không lo? Anh về nhà ngủ đi! Ở ngoài coi chừng trúng gió đó!”
“Anh không đi… ực… Uyển Sang, anh yêu em!”
“Biết rồi, anh đã nói không biết bao nhiêu lần rồi!”
“Nhưng bây giờ anh… ực… nói nghiêm túc… ực…!”
Lâm Ngọc Minh nắm lấy hai bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào anh ta.
“Anh yêu em! Rất yêu em! Vì em anh… ực… có thể làm mọi thứ! Chỉ cần… em yêu anh thôi! Uyển Sang…!”
“Ngọc Minh. Không phải anh không tốt. Nhưng em không thể yêu anh được. Em đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta là không thể!”
“Em vì hắn ta sao? Vì cái thằng khốn nạn bỏ rơi em sao, vậy có đáng không?”
“…”
“Anh yêu em! Chẳng lẽ chấp nhận anh khó tới như vậy sao? Dù chỉ là một cơ hội?”
“Anh tỉnh táo lại đi. Em… không hợp với anh! Với điều kiện của anh, phụ nữ tốt đâu sợ không tìm được!”
“Nhưng anh chỉ yêu có em…!”
Lâm Ngọc Ninh ôm chặt cô, ra sức hôn cô. Mặc cho cô vùng vẫy, anh ta càng điên hơn.
“Thứ bất ngờ em muốn cho tôi xem là như vậy sao?”
Giọng nói lạnh ngắt phía sau cô truyền tới. Giọng nói không thể lẫn lộn với bất cứ ai. Uyển Sang vội đẩy Lâm Ngọc Minh ra, bất mãn nhìn Dương Văn.
“Không, em…”
“Không cần nói nữa! Thứ em muốn tôi thấy đã thấy hết rồi! Rất bất ngờ! Đúng ý em muốn!”
“Mày thấy rồi thì mau cút đi! Uyển Sang là của… ực… tao!”
Lâm Ngọc Minh đổ thêm dầu vào lửa. Một tay quàng lên vai cô. Đắc ý!
Cô không còn sức lực để nói được gì. Lưỡi như muốn ríu lại trong miệng. Cả một lời giải thích cũng không biết nói ra sao.
Dương Văn quay người bước đi. Hay thật! Anh lái xe đến vì muốn được gặp cô. Không ngờ lại bắt gian hai người họ. Là cô hai mặt, hay là vì anh không xứng với cô.
Uyển Sang cứ thế nhìn anh bước đi. Bất lực.
“Nhưng em hãy nhớ, tôi sẽ lấy đi những thứ thuộc về tôi!”
Anh liếc Lâm Ngọc Minh, vào trong xe phóng đi.
Uyển Sang không biết mình làm cách nào mà đuổi Lâm Ngọc Minh đi. Cũng không nhớ rằng mình đã trải qua một đên như thế nào.
Cô chỉ biết khi thức dậy hai mắt mình sưng húp lên. Đến độ khi đến văn phòng, Vũ Nghi một phen té xỉu.
Uyển Sang thả hồn theo gió cả ngày, ngồi trước bàn làm việc mà thẩn thẩn thơ thơ.
Những gì hôm qua cứ như là trong phim vậy. Cô không còn tin vào mắt mình được nữa.
“Chị! Chị!”
“Hả? Vũ Nghi, có chuyện gì?”
“Chị làm sao vậy? Như người mất hồn. Chị ăn cháo bằng đũa vậy thì sao ăn được!”
Cô giật mình. Thì ra phần cháo Vũ Nghi đem tới cô đã đem lấy đũa mà gắp.
“Hazi… có người tìm chị kìa!”
“Ai vậy?”
“Không biết! Chỉ biết là một phụ nữ. Cô ấy hẹn chị 7 giờ tối nay đến nhà hàng X!”
“Ừ! Chị biết rồi!”
“Mà chị à? Sao chị ngơ ngơ vậy? Có cần em tư vấn cho chị không?”
“Thôi khỏi cô nương! Em mau ra ngoài, ra ngoài!”
“Từ từ đi! Chị làm gì hoảng lên vậy?”
Vũ Nghi bị cô đuổi ra ngoài. Cô ấy còn cố lò đầu vào moi thông tin của cô nữa.
Buổi tối, Uyển Sang nhờ Mộc Miên chăm An Nhiên một lát. Ra đường bắt một chiếc taxi, cô đến chỗ hẹn.
Người này kì lạ. Chẳng lẽ có chuyện không thể nói ở văn phòng hay sao?
“Xin chào! Có phải cô là cô Trương Uyển Sang?”
“Ờ. Là tôi!”
Cô theo nhân viên phục vụ đến một căn phòng đặt trước.
“Xin mời ạ!”
“Cám ơn!”
Đây là một nhà hàng kiểu Nhật. Cô kéo cửa bước vào.
Hà Yến Lam!
Cô ta tìm cô? Muốn gì chứ?
“Uyển Sang! Chào cô!”
“Cô tìm tôi làm gì?”
Hà Yến Lam nhàn nhã rót trà ra ly. Mùi hương ngọc lan thoang thoảng.
“Chẳng lẽ uống một ly trà cũng không được?”. Hà Yến Lam thong thả. Thái độ của cô ta khiến Uyển Sang chướng mắt.
Cô miễn cưỡng ngồi xuống.
“Lần trước cô hiến thận cho ba tôi, chưa kịp cám ơn cô!”
“…”
“Uyển Sang, thật tình là tôi không cố ý đánh cô đâu. Chỉ là lúc đó, tôi nhất thời nông nỗi!”
“…”
“Tôi xin lỗi!”
“Đủ rồi! Cô không cần phải giả nhân giả nghĩa ở đây! Cô tưởng xin lỗi là có thể coi như không có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi!”
“Cô có biết, cô đã xém chút giết chết con của tôi hay không?”
“Tôi… cô lúc đó cô có thai sao?”
“Phải! Chính cô! Chính cô và Trần Hy Vân! Các người muốn giết con tôi! Nếu lúc đó, đứa bé có chuyện gì, tôi thề sẽ liều mạng với các người!”
Uyển Sang kích động. Cô không thể giữ nổi bình tĩnh trước con người này.
“Cô thật ghê tởm!”
“Phải. Cũng có lẽ vì thế mà tôi đã phải chịu quả báo! Cô có biết không, con của tôi… đã chết vì hỏa hoạn khi nó mới một tuổi… . Tôi… tôi đã bị quả báo!”
“…”
“Lúc đó, tôi mới hiểu được. Thì ra … mất đi đứa con do mình sinh ra lại… lại đau như vậy!”
“…”
End chap 34.