Ba năm sau…”Mẹ Mộc Miên ơi, con muốn ăn kem!”
“Vậy con chờ mẹ một lát, mẹ đi mua cho con!”
Dạ!”
….
“Mẹ ơi!”
“Ờ, con đi đâu rồi?”
“Con đi mua kem với mẹ Mộc Miên a!”
“Vậy nhớ về sớm nha con. Mẹ sẽ làm món bí đỏ cho con!”
“Dạ, bái bai mẹ!”
“Bai con!”
Cô bé này tên là An Nhiên, trông gương mặt trắng như sữa, hai gò má vung lên. Nhiều người đi đường trông thấy cũng nhịn không được bước tới véo một cái.
“An Nhiên, kem của con đây!”
“Xin lỗi mẹ Mộc Miên!”
“Không phải xin lỗi mà là cám ơn! Con nói sai rồi!”
“Ủa? Vậy cám ơn mẹ! Điện thoại của mẹ nè!”
An Nhiên quay đầu nhìn vào tấm bảng quảng cáo trên đó đang phát đoạn phim phỏng vấn của Uyển Sang. Cô bé kéo váy mẹ Mộc Miên giật giật.
“Mẹ Uyển Sang bị người ta bắt lên trên cái tấm đó kìa mẹ Mộc Miên ơi!”
Mộc Miên bẹo má An Nhiên, ngồi thấp xuống với cô bé.
“Mẹ con đang quay hình phỏng vấn, không phải bị bắt cột lên trên đó đâu!”
“Vậy ạ?”
An Nhiên chu chu mỏ, trông cái má phồng lên xẹp xuống quả là đáng yêu.
Khi Mộc Miên và An Nhiên về nhà thì Uyển Sang đang làm món canh bí đỏ. An Nhiên ném bay hai túi đồ bé xíu trên tay chạy ngay vào bàn ngồi.
“An Nhiên, con mau đi rửa tay rồi mới được ăn!”. Cô nạt. Con bé lắc lia lắc lịa đầu, hai chùm tóc cột dựng đứng trên đầu vì thế mà lắc lư theo.
“Hông, con muốn ăn. Ăn rồi rửa sau!”
“Mẹ nói con không nghe à? Rửa rồi ăn!”
“Ăn rồi rửa!”
An Nhiên vẫn ngoầy ngoậy không chịu.
“Rửa rồi ăn!”
“Ăn rồi rửa!”
“Rửa rồi ăn!”. Uyển Sang vẫn kiên trì đấu khẩu với con gái.
“Rửa rồi ăn!”
“Ăn rồi rửa!”
“Dạ!”
Uyển Sang giờ mới biết mình bị hố. Trúng chiêu lừa của đứa con gái ranh ma. Đành lắc đầu múc cho An Nhiên bát bì đỏ.
“Uyển Sang à, lát nữa chị phải về thành phố Z, kì nghỉ phép của chị cũng hết rồi. Hai mẹ con cần mua thêm gì nữa không?”
“Không đâu chị. Thành phố T này cũng đâu có thiếu. Cần gì em tự đi mua là được. Chị không cần lo cho em!”
“Ừ, nhưng mà chị sẽ nhớ nhóc An Nhiên chết mất!”.
Mộc Miên lại véo má cô bé. An Nhiên la oai oái, rồi lại hì hục ăn chén canh bí đỏ.
“Ngộ nhỉ? Con bé cũng thích ăn bí đỏ!”. Mộc Miên đưa tay bưng cằm, chăm chú nhìn con bé ăn.
OOO
Trong căn phòng làm việc, ánh sáng chiếu từ cửa kính tràn vào, hắt lên gương mặt bên sáng bên tối.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng bật ra, Từ Vĩnh Khoa bước vào. Hai ngón tay còn xoa xoa thái dương.
“Dương tổng giám đốc, xin hỏi anh có việc gì cần chỉ giáo!”
Chiếc ghế xoay một vòng, nâng cốc cà phê đang tỏa khói nhàn nhạt lên chạm vào thành cốc.
“Mộc Miên dường như hay đi sang thành phố T!”
“Cậu gọi tôi đến chỉ vì chuyện này thôi sao? Nhưng mà… tôi chắc là cậu thừa biết!”
Từ Vĩnh Khoa ngồi ịch trên sofa.
“Cậu vẫn còn yêu cô ấy?”
“Không!”
“Đừng gạt tôi! Làm anh em với cậu bao nhiêu năm nay mà tôi không biết con người cậu ra sao ư? Nếu không thể quên được thì đi tìm cô ấy, giam lỏng ở cạnh cậu suốt đời là được!”
“….”
“Hazi… người anh em! Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có chọc vào Mộc Miên, làm gì cũng được nhưng chọc bà chằn đó thì coi như cậu xong!”
“…”
Khi Từ Vĩnh Khoa vỗ vai, thong thả rời đi, Dương Văn mới chậm rãi nới lỏng cà cạt. Ý kiến không tệ, giam lỏng suốt đời!
Uyển Sang bước vào phòng làm việc, cô phụ tá vừa gọi điện thông báo là có một bệnh nhân cần cô điều trị.
“Bác sĩ Trương, con gái tôi thế nào rồi?”
“Nói thật thì tình trạng Thiên Vy rất tệ. Cô bé mắc chứng trầm cảm nặng trong một thời gian dài. Nếu như không sớm tìm cách giải quyết, e rằng…”
“Tôi chỉ có một đứa con gái là nó thôi, mong bác sĩ giúp tôi. Dù có tán gia bại sản, tôi cũng chịu!”
Cô phì cười, cầm lấy tay người đàn ông trung niên. “Chú không phải lo lắng tán gia bại sản đâu, bệnh này của Thiên Vy có lẽ là do cú sốc tinh thần quá lớn, tôi cần gặp để tìm hiểu khúc mắc trong lòng cô bé, sau đó mới quyết định được!”
Hôm sau cô đến nhà Thiên Vy. Một căn hộ nhỏ trong một khu chung cư thấp bậc. Người đàn ông niềm nở đón tiếp.
Tuy căn hộ không lớn lắm, nhưng cách bày trí trong nhà coi ra không tệ và cẩu thả lắm. Hai phòng ngủ diện tích hạn chế. Trong phòng khách đặt một chiếc tivi cũ kĩ loại 14 inch lỗi thời, một cái bàn dài với bốn chiếc ghế gỗ cũng đã cũ.
Người đàn ông bưng ra hai ly trà bắc thái nước xanh. Uyển Sang cũng vui vẻ đón lấy. Ông ta buồn rầu kể về Thiên Vy, về hoàn cảnh gia đình.
Cô nói muốn gặp cô con gái, ông ta chỉ vào căn phòng phía đối diện, bảo đó là phòng cô bé.
Uyển Sang đến gõ cửa. Gọi “Thiên Vy, Thiên Vy” mấy lần, không có phản ứng. Cô bèn đẩy cửa đi vào.
Thiên Vy… cắt cổ tay nằm trên giường.
Khi cô bé tỉnh dậy, Uyển Sang đỡ cô bé. Vì cấp cứu kịp thời nên không có gì đáng ngại. Chỉ là phải nằm viện theo dõi.
“Thiên Vy, em thấy sao rồi?”
Cô bé đờ đẫn nhìn về phía khác, môi mím chặt không muốn nói.
“Chị là bác sĩ tâm lí của em, có gì em cứ nói với chị!”
Thấy Thiên Vy không trả lời, hai tay cô bé đặt hờ trên bụng. Dáng vẻ mệt mỏi phờ phạt. Trong tưởng tượng của Uyển Sang, một thiếu nữ mười bảy tuổi đáng ra phải vô ưu vô lo mới đúng chứ!
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đến chiếc bàn đơn đặt bên cạnh rót một ly cốc nước rồi đưa cho Thiên Vy.
“Bác sĩ nói… em có thai!”
Đôi mắt Thiên Vy xịu xuống, mi mắt không chớp. Uyển Sang đoán có lẽ Thiên Vy đã biết. Vì thế mà tìm đến cái chết.
“Thiên Vy à…!” Cô nhìn ly nước sóng sánh trên tay mình “em có từng nghe câu chuyện tình yêu giữa cá và chim chưa?”
Nhìn biểu cảm của Thiên Vy, cô lại tiếp tục nói. “Có một hôm, chim bay đến dòng suối, đậu trên cành cây gần đó. Nó gọi cá. “Cá ơi, em có biết anh rất yêu em hay không?”
Cá vẫy đuôi. Chim lại nói tiếp:” Chúng ta làm người yêu của nhau đi! Anh hứa anh sẽ hằng ngày ở bên quan tâm chăm sóc em!”
Cá nói:” Làm sao em biết anh có nói thật hay không?”
Chim trả lời:” Anh xin thề với dòng suối kia. Mãi mãi yêu em!”
Cá nói:” Nhưng… cá là thức ăn của chim. Liệu có một ngày anh ăn thịt em không?”
Chim trả lời: “Không bao giờ anh làm như vậy!”
Cá lại nói: “Nhưng anh ở trên trời kia, còn em ở dưới nước. Em không thể lên cạn, anh xuống đây được không?”
“Không được! Nếu xuống nước anh sẽ chết! Em hãy lên đây với anh!”
Cá vẫy đuôi bắn nước vào chim.
“Em lên đó thì cũng sẽ chết!”
Sau đó cá bơi đi không luyến tiếc. Chim dù luôn mồm nói yêu cá bay xà xuống đốp ngay thân hình con cá gắp ngang mỏ.”
Hếp chap 28.