Uyển Sang thất thần nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt. Hà Yến Lam làm gì vậy? Cô ta… đang hôn anh sao? Vậy còn Dương Văn, tại sao anh lại hôn cô ta.Trong đầu cô đã không còn suy nghĩ gì nữa rồi. Là cô quá cố chấp, cứ tự mình nằm mơ.
Đối với anh, cô chẳng là gì cả. Vậy mà cô còn tưởng rằng ít nhất với anh, cô có thể hy vọng một chút. Nhưng giờ thì sao? Tất cả chỉ là do cô tự mình đa tình.
Yêu một người có lẽ là không sai, nhưng sai là ở chỗ đã yêu quá nhiều.
Có những thứ cứ tưởng nó đã thuộc về mình, nhưng khi nó đã không còn ở cạnh nữa thì người ta mới giật mình nhận ra rằng: nó chưa hề là của mình!
Dương Văn cũng thế!
Tình yêu làm cô trở nên yếu đuối. Cứ nghĩ suốt đời anh sẽ chở che cho cô. Nhưng lại không phải là vậy!
Niềm tin cũng có thể biến mất không còn lại gì. Yêu trở nên ngốc nghếch, khi cô và anh bắt đầu thì nó đã kết thúc.
Đến bây giờ mới nhận ra thì thật là buồn cười. Cọ tự cười mình, thật mỉa mai!
Trái tim anh không ở chỗ cô. Anh từ trước tới giờ đều thuộc về Hà Yến Lam.
Anh chưa một lần nói yêu cô.
Cô cũng không dám hỏi anh có yêu mình không.
Bởi cả anh và cô đều sợ rằng đối phương sẽ trả lời ngược lại mong muốn.
Nỗi lo sợ khiến con người ta trở nên bất an. Liệu tình yêu này có đúng hay không?
Người bắt đầu là anh, nhưng người kết thúc nhất định phải là cô.
Uyển Sang không nhớ bằng cách nào cô đã lục trong túi ra tờ đơn ly hôn, kí tên rồi đặt lên bàn ăn. Vốn dĩ cô chuẩn bị nó trước khi biết mình sẽ kết hôn cùng anh, và quên bẵng đi nó ở trong túi. Không ngờ hôm nay cô lại có thể làm như vậy. Thà đau một lần còn hơn kéo dài. Cô sẽ tự mình kết thúc.
Uyển Sang ở lại nhà Mộc Miên đã một tháng. Ngoài cô ấy thì thật tình cô chẳng còn biết dựa vào ai.
Dạo gần đây cô phát hiện mình hay buồn nôn, cứ nghĩ là do ăn đồ không sạch sẽ hay khó tiêu gì đó, nên không quan tâm lắm.
Một tuần sau đó mọi chuyện đều xảy ra như vậy.
Hôm nay, Uyển Sang định ra phố mua ít đồ, không ngờ ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại gặp Hà Yến Lam và người đàn bà đó.
Cô quyết định tránh mặt họ. Dù sao cũng thật kinh tởm khi nhìn thấy người trong nhà đó.
“Trương Uyển Sang!”
Cô hít vào vài cái. Mặc kệ giọng nói êm ả mắc ói đó mà bước tiếp. Đột nhiên người đàn bà đó giật tóc cô lại, hô toáng lên.
“Mọi người tới đây mà coi, con quỷ cái này là con hồ ly tinh. Con mẹ nó hết dụ dỗ chồng tôi rồi giờ tới nó dụ dỗ chồng con gái tôi. Mọi người có thấy nó thật xấu xa không?”
Đám đông xúm xít vào chỉ trỏ. Cô bị bà ta giật tóc đến đau điếng.
“Bà… buông tôi ra…!”
“Mọi người hãy cẩn thận nó đó, không khéo tới một ngày chồng mình bị nó xỏ mũi dẫn đi thì không kịp hối hận!”
Từng tiếng nói lanh lảnh của bà ta khiến cô nghiến răng nghiến lợi. Muốn lên tiếng mà không xong.
“Con mụ điên… thả tôi ra!”
“Tao nói cho mày biết, con gái tao đã muốn thứ này thì mày đừng hòng có được
Mày chỉ là đứa con hoang mà thôi. Ha ha ha…!”
“Hà…Yến…Lam!”
“Cô gọi cái gì? Tôi nói cho cô nghe, Dương Va7n bây giờ đã trở về bên cạnh tôi. Đừng nói tới đứa bé, anh ấy từ trước tới giờ luôn yêu tôi. Cô không có tư cách giành với tôi!”
“Cô vui như vậy…sao?”
“Phải. Tôi rất vui vì cũng chờ tới cái ngày cô bị anh ta đá không thương tiếc! Ha ha ha!”
Cô bị ngã xuống đường, Hà Yến Lam đá một cái, Trần Hy Vân đá một cái, đều trúng vào bụng cô. Xong xuôi việc xỉ nhục cô, họ nhúng ngoẩy bỏ đi.
Uyển Sang ôm bụng nằm dưới đường.
Khi tỉnh dậy thì cô mới biết mình đang ở bệnh viện. Bên cạnh là Mộc Miên đang lo lắng nhìn cô.
“Em không sao chứ? Cám ơn Chúa đã phù hộ!”
“Chị Mộc Miên!”
Mộc Miên đỡ cái gối để cô ngồi dậy.
Thấy cô đặt tay lên bụng mình, Mộc Miên không nén nổi thở dài.
“Em ngốc quá, sao không cho chị biết chuyện em có thai. Lỡ như có chuyện gì thì sao?”
“Xin lỗi chị!”
“Thôi đi… mà, Dương Văn có biết hay không?”
Cô lắc đầu. Mộc Miên càng nổi đóa.
“Hai mẹ con nhà đó sai không chết đi cho rồi. Chết tiệt!…”
“…”
“Dương Văn không có mắt hay sao mà lại đi quen với loại người bỉ ổi trắng trợn như ả ta. Chị thiệt muốn moi tim ả ra coi nó có phải màu đen hay không!”
Bác sĩ đúng là bác sĩ, nói chuyện cũng nghĩ tới chuyện giải phẫu.
“Chị Mộc Miên, em có thể nhờ chị một chuyện được hay không?”
“Sao?”
“Chị… đừng nói cho anh ta biết về đứa nhỏ. Vì em đã kí vào đơn ly hôn rồi! Em không muốn có bất kì quan hệ nào với anh ta nữa!”
“Chị hiểu… được rồi!”
“Cám ơn chị!”
“Vậy giờ em địng như thế nào?”
Cô vuốt bụng mình, đáy mắt tràn ngập nước.
“Em định bỏ nó sao?”
“Một đứa trẻ ra đời mà không có cha, không có tình yêu thương, thì thà rằng không có mặt trên thế gian!”
“Nhưng…em nỡ sao?”
“Em không biết!”
“Vậy thì…em sẽ bỏ nó à? Nó cũng là một sinh mạng mà. Đứa bé không có tội gì cả. Tại sao em lại nhẫn tâm như vậy?”
“Nó sẽ tốt hơn nếu như không ra đời, chị à”
Mộc Miên thở dài. Dù sao thì Uyển Sang nói đúng, đứa bé sẽ bất hạnh biết bao. Cũng giống như cô? Cô hiểu rõ mẹ mình đã cực khổ như thế nào. Và những năm tháng đen tối trước kia, cô là người hiểu rõ nhất.
“Bác sĩ nói em có thể uống thuốc phá thai!”
Mộc Miên đưa viên thuốc cho cô. Tuy không đồng tình lắm cách làm của cô, nhưng có lẽ đó là lựa chọn không tồi lắm.
Uyển Sang nhìn bụng mình, cô xoa xoa nó. Nước mắt lại rơi xuống nóng hổi.
“Mẹ xin lỗi con, mong con tha thứ cho mẹ!”
Cô lấy viên thuốc từ tay Mộc Miên, cho vào miệng. Một giây sau, cô phun viên thuốc ra.
“Em không làm được, em không nhẫn tâm như vậy được!”
“Vậy thì em hãy chăm sóc nó. Dù không có ba nhưng mẹ vẫn có thể nuôi con mà!”
End chap 27.