Khi trở về nhà thì trời cũng tối. Cô dọn mấy thứ đồ trong giỏ ra chuẩn bị nấu nướng.
Đúng lúc điện thoại reo. Cô nghe máy, là mẹ cô gọi.
“Mẹ!”
“Con đến bệnh viện đi! Chú Lăng đang cấp cứu!”
Giọng bà ấy khàn khàn đi. Chắc có lẽ là đang khóc.
Cô không kịp nghĩ gì thêm nữa, lập tức chạy đến bệnh viện.
Khi đến nơi thì nhìn thấy mẹ cô gục đầu ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Tóc trước trán bết lại vì mồ hôi. Mắt sưng húp lên. Cô chỉ có thể nói vài câu trấn an bà ấy, sau đó cũng ngồi xuống ghế đợi.
Nửa tiếng trôi qua cũng không có động tĩnh gì. Cô càng sốt ruột.
Mẹ cô ấy yêu chú ấy. Nếu xảy ra chuyện gì cô không biết bà ấy sẽ ra sao.
“Mẹ à. Chú Lăng sẽ không sao đâu mà!”. Cô nắm lấy tay mẹ. Cảm nhận được bàn tay đang run rẩy lên từng hồi.
Ánh đèn cấp cứu tắt. Mẹ cô nhào ra trước mặt bác sĩ.
“Bác sĩ! Chồng tôi anh ấy…”
“Xin lỗi bà. Ông ấy bị xe cán qua người. Khi đến đây thì chỉ còn chút hơi thở cuối cùng. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mong gia đình bớt đau thương”
Từng lời của bác sĩ nhẹ nhàng, nhưng truyền đến tai cô lại nặng nề quá. Mẹ cô ngất đi. Cô liền gọi bác sĩ.
Đời người ngắn ngủi, có khi hôm nay sống vui vẻ thì ngày mai đã chấm dứt.
Có rất nhiều chuyện mà con người ta không thể hiểu được.
Nếu Thượng đế ban sự sống cho con người thì hà cớ gì phải lấy lại. Chết chỉ là một hình thức để lí giải mà thôi.
Cuộc đời không bao giờ bình lặng. Cũng như trong tình yêu, con người ta luôn tham lam muốn giành tất cả những ngọt ngào, nhưng đắng cay lúc nào cũng nhiều hơn.
Uyển Sang nhớ cô từng đọc một truyện ngôn tình nào đó. Có một câu cô rất thích. Yêu là ăn một loại kẹo đắng. Là kẹo nhưng lại có vị đắng. Dẫu biết là thế nhưng vẫn cố chấp lao đầu vào.
Mẹ cô bị ngất đi, sóng gió tiếp sóng gió khi bác sĩ thông báo với cô bà ấy mắc bệnh ung thư máu.
Cô thật sự không thể tin vào tai mình.
“Cô Trương! Theo luật thì cô chỉ là con riêng của mẹ cô, tức là bà Hà. Ngoài ra cô không có bất kì quan hệ nào với ông Hà. Mặc khác, tài sản của ông ấy không nằm trong giai đoạn hôn nhân, nên cô không thể lấy tài sản của công Hà được. Dù là mục đích chữa bệnh cho vợ ông ấy.”
“Luật sư! Không còn cách nào nữa sao?”
Nhận được cái lắc đầu của vị luật sư, Uyển Sang như không còn chút hy vọng gì.
Cứ tưởng vẫn còn cơ hội, nhưng ông trời luôn tuyệt tình.
Cuộc sống vốn là như vậy. Có những chuyện không bao giờ báo trước.
Mẹ cô cần làm phẫu thuật ghép tủy, nhưng chi phí lại quá lớn.
Với thu nhập của cô mà nói, ngay cả một lần xạ trị cũng không đủ.
Cô luôn khuyên thân nhân của bệnh nhân rằng đừng bi quan mà hãy cố gắng tiếp thêm niềm tin cho họ. Dù chỉ còn sống được một ngày cũng phải sống tốt trong một ngày ngắn ngủi đó.
Nhưng khi cô đối mặt với nó, thì mới nhận ra rằng nói quả thật đơn giản hơn làm rất nhiều.
Từng chứng kiến cảnh người bệnh nhắm mắt không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều tự nhủ rằng mình đã làm hết khả năng của mình. Không cần phải áy náy vì họ đã ra đi. Nhưng cô không phải là thánh, không thể vô tình như không biết. Mà người nằm đó lại là mẹ mình, cô lại càng xót xa.
Sau lễ truy điệu của Hà Tĩnh Lăng, bệnh của mẹ cô càng diễn biến phức tạp. Bà ấy quá đau buồn. Mặc cho cô hết lời khuyên nhủ, hằng ngày bà ấy cứ thẩn thờ ngồi trong phòng bệnh, chăm chú nhìn tấm ảnh chú ấy.
Hôm nay sau khi tan ca, cô vội chạy ra chợ mua cá và ít rau củ nấu cháo. Sau đó lại chạy vào bệnh viện.
Đồng nghiệp bảo cô đừng quá lao lực. Nhưng biết làm sao hơn khi người đó là mẹ cô.
Cô cầm phích cháo định vào phòng, bước chân khựng lại khi cô nhìn thấy người đàn ông ấy- người mà cô rất hận.
Ông ta cứ đứng lặng im như thế nhìn mẹ cô ngủ. Cô ghét ánh mắt thương hại của ông ta. Bao nhiêu năm qua chưa một lần thực sự quan tâm mẹ con cô. Vậy tại sao lại mò đến làm phiền cuộc đời người khác.
Cứ nhìn ông ta cô sẽ phát điên mất.
Hít vào vài cái, cô mở cửa phòng đi vào đặt phích cháo lên bàn. Rồi quay sang châm nước vào bình thủy. Cô không hề nhìn ông ta lấy một lần, cũng không rỗi mà thắc mắc tại sao con người này lại mò đến đây.
Cứ xem ông ta như không khí, cô pha một ly nước cam cho mẹ, rồi ung dung ngồi trên sofa đọc báo.
Hà Quan cứ đứng nhìn theo nhất cử nhất động của cô.
Một lúc lâu sau, cô quay ra khỏi phòng định xuống căntin mua ít khăn lông cho mẹ.
Hà Quan cũng theo cô ra.
Trông ông ta đã già đi rất nhiều. Nhưng cái vẻ ngông cuồng thì vẫn y như xưa. Trên mặt có nhiều nếp nhăn, tóc bạc gần nửa đầu.
“Sang! Con có khỏe không?”
“….”
“Ba nhớ con lắm!”
“….”
“Sang à!”
“Ông thôi ngay mấy cái lời đó đi! Nghe thật kinh tởm!”
“Ba chỉ….”
“Tôi không muốn nghe ông nói gì hết! Ông chỉ đang giả nhân giả nghĩa mà thôi! Ông tưởng qua mặt được tôi chắc? Giờ thì mời ông đi cho!”
“Được thôi!”. Khẽ nhún vai một cái “Nếu như con đã nói như thế rồi thì ta cũng không vòng vo nữa. Đúng, ta không có giàu tình thương mà đến đây cho con chửi vào mặt. Ta biết con đang cần tiền.”
“Tôi có ra sao cũng không liên quan gì tới ông!”
“Đương nhiên là không liên quan. Nhưng nếu ta muốn nó liên quan thì sẽ liên quan. Chúng ta sẽ làm một cuộc giao dịch mà cả ta và con đều có lợi.”
“Rỗi hơi!”
“Ha ha ha. Tính khí của con giống y như ta vậy! Như thế này nhé, con…. quả thật lớn lên xinh đẹp ra rất nhiều. Nếu như con đồng ý trao đổi, thì ta ngay lập tức sẽ lo hết chi phí phẫu thuật!”
Bước chân Uyển Sang dừng lại. Ông ta có thật là muốn làm như thế không? Nhưng cô thừa biết ông ta tuyệt đối không làm những gì thiệt thòi cho mình mà không có lợi ích.
“Ông muốn gì?”
“Rất thẳng thắn. Chúng ta sẽ giao dịch. Ta sẽ trả phí điều trị, ngược lại, con sẽ phải kết hôn!”
“Kết hôn!”
“Phải. Nhưng trong cuộc trao đổi này con quá lời rồi còn gì. Chồng tương lai của con vừa đẹp trai vừa thành đạt lại giàu có. Làm vợ anh ta chắc chắn con sẽ sung sướng cả đời.”
Cô không tin vào tai mình nữa. Dù cho ông ta chưa từng xem cô là con. Nhưng người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Đằng này ông ta lại muốn bán cô sao?
“Ông nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”
“Con nhất định đồng ý! Vì con giống ta, vì người mình yêu nhất sẽ chấp nhận làm tất cả!”
End chap 15.