Cứ đứng như thế trong chốn chật hẹp. Sao trời không ngừng mưa chứ?Cô ngước nhìn lên thì lại chạm phải cằm của anh. Đụng nhẹ một cái mà hai má cô lại càng đỏ.
Khi Uyển Sang tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên xe anh. Không biết bằng cách nào mà anh đưa được cô vào đây nữa.
Trời bên ngoài vẫn còn mưa.
“Dậy rồi à?”
“Em ngủ bao lâu rồi?”
“Hai tiếng!”
Cô giật mình. Ngủ hai tiếng. Vậy thì bây giờ đã mười một giờ đêm rồi sao.
Nghĩ thế nào cô định mở cửa xe chui ra. Dù sao ở bên ngoài lâu quá cũng không tốt. Bắt taxi về nhà vậy.
Dừng như đoán được ý định của cô, anh chậm rãi ngoái đầu nhìn cô.
“Trời vẫn còn mưa!”
“Không sao. Em sẽ tự đón xe về. Cám ơn thầy!”
Anh quay lại ngả người vào thành ghế. Một chân gác lên vô lăng, nhàn nhã phả ra làn khói thuốc.
“Rất khó đón xe!”
Cô ngập ngừng. Đúng là thời tiết như thế này thì dù có đứng vẫy rãy cả tay cũng chưa chắc đón được chiếc taxi nào.
Đàng ngồi chờ tạnh mưa vậy.
Thỉnh thoảng anh vẫn liếc nhìn gương chiếu hậu, cô đang khoanh tay vẻ luốn cuốn. Anh tự nhiên muốn cười.
“Lên nhà tôi nghỉ đỡ một đêm đi. Dù sao cũng đã đến rồi!”
Cô giật mình. Anh nói là tới nhà anh sao. Nhìn xung quanh thì mới để ý. Đây là nhà anh mà.
Cô có chút cảnh giác. Dù cô và anh là quan hệ thầy trò, nhưng vẫn là trai chưa vợ gái chưa chồng.
Hình như đoán được ý nghĩ đó, anh cười nhẹ. “Yên tâm đi. Tôi không định ăn thịt em đâu!”
Cô trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường. Chỗ lạ nên nằm mãi mà cô không tài nào chợp mắt được. Bèn xuống giường định đi vệ sinh một chút.
Xuống tới lầu thì vừa vặn thấy căn phòng cạnh phòng khách vẫn còn sáng đèn. Tò mò cô đi về phía có ánh sáng. Bước chân dừng lại khi cô nhìn thấy anh đang uống rượu trong phòng.
Phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình, anh ngước mặt lên như bản năng.
Bốn mắt nhìn nhau. Cô không biết mình nên làm gì.
“Ơ…em chỉ định đi vệ sinh!”
Anh không nói gì. Trực tiếp đứng lên bước chân về phía cô. Anh vòng tay kéo cô ngã vào ngực mình. Ôm cô chặt đến nỗi cô như muốn nghẹt thở.
Cố gắng vùng vẫy. Anh lại càng ôm chặt hơn.
Anh áp tay lên mặt cô, nhìn vào môi cô. Anh ấn cô vào tường, hôn lên môi cô.
Cô hoàn toàn bất ngờ. Không thể chống cự cũng khônh thể gào to.
Cô cảm nhận vị ngọt nơi đầu lưỡi. Như khi ăn một viên kẹo ngọt.
Anh khẽ gọi tên. Nhưng lại là tên Hà Yến Lam.
Giật thót tim. Cô đang làn gì vậy? Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng không thể. Cô bặm môi cắn anh. Mùi tanh của máu hòa lẫn với mùi hơi nước trong không gian.
Dường như ý thức được việc mình làm, anh lấy lại bình tĩnh nhìn cô. Tay quệt máu trên khóe miệng.
Buông ra một câu, anh lặng lẽ vào phòng. “Xin lỗi!”
Trước việc này, Uyển Sang cũng không còn lòng dạ nào tiếp tục ở lại nữa. Cũng không cần quan tâm thái độ hay cách nhìn của anh về cô, trực tiếp ra về. Trời cũng không đến nỗi tệ. Ít nhất là không còn mưa nữa.
Hơn nửa tháng qua cô hiếm khi gặp thầy Dương. Nói hiếm nhưng thực ra vẫn có gặp một lần ở hội trường và một lần là tại lễ tốt nghiệp. Nhưng khi ánh mắt hai người quét qua nhau thì chỉ là nhanh chóng quét sang nơi khác.
Hôm nay là ngày cô tốt nghiệp. Cũng là chấm dứt sự nghiệp vùi mài kinh sử.
Cô mang tâm trạng vừa vui vừa buồn, cũng giống như bất kì sinh viên nào, vui vì còn cả một chặn đường dài phía trước, nhưng lại tiếc nuối cho những tháng ngày đã qua.
Ai cũng có những hồi ức đẹp về một thời để nhớ. Bất luận là cái gì cũng đều để lại dấu vết trong lòng.
“Uyển Sang, sau này cậu định thế nào?”
“Tôi định sẽ xin vào bệnh biện nào đó làm công tác cuối đời! Còn cậu, Linh Lan?”
“Tôi thì sẽ làm bác sĩ tâm lí!”
“Vậy thì tôi cũng nói ước mơ cho hai cậu nghe nè!” Quyển Dung choàng tay lên vai cô và Linh Lan “Tôi sẽ cùng bạn trai tiếp tục học lên cao học!”
“Vĩ đại quá! Đây có thể gọi là tình yêu cao cả không?” Cô cười chọc Quyển Dung.
Tốt nghiệp cũng là chấm dứt một thời không lo không nghĩ, bay vào đời để bị cuốn vào nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Sang từng mong mình mau thành người lớn, nhưng cho đến bây giờ cô chỉ ước mình được bé lại. Được che chở mà không cần lo nghĩ.
Nhưng cuộc đời không bao giờ êm ả như trong giấc mơ.
Bởi vậy mà trên đời không ai luôn hạnh phúc.
Sau khi chia tay, sinh viên hầu hết đều trao đổi địa chỉ liên lạc với nhau. Cô cùng vài người bạn thân đi nói lời tạm biệt với thầy cô.
Xong xuôi thì mấy chàng trai cao hứng muốn làm tiệc chia tay cho hoành tráng, nên lôi kéo những vị giáo sư giảng viên cùng tham gia. Hình như ai cũng hào hứng nên kéo ra một quán lẩu ăn uống chúc tụng tưng bừng.
Thầy Dương dù ngại chỗ đông người cũng bất đắc dĩ tham gia.
Vãn tiệc, ai về nhà nấy.
Quyển Sang nói đúng. Đời học và đường đời là hai con đường không bao giờ giao nhau. Học là một chuyện. Đến khi chia tay rồi thì trước cổng trường chia làm nhiều ngã. Mỗi người rẽ một hướng.
Rất nhiều năm sau này Uyển Sang vẫn thỉnh thoảng gặp lại một vài người bạn đại học. Cô nhớ thành tích học tập của họ thuộc hạng bét, nhưng giờ làm chức cao chức lớn.
Cuộc đời vô thường. Cuộc đời không phải do mình tự lựa chọn, nó đưa đẩy con người ta vào những oan trái, không lối thoát.
End chap 13