Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 9: Xin chào lớp học



Im phăng phắc, đúng vậy, lớp học bình yên! Học sinh không quậy phá, ồn ào, ai nấy ngồi yên vị tại chỗ và làm việc riêng, hờ hững, không gây ra tiếng động.

– Chào các em! – Cô bước vào, đặt sách lên bàn giáo viên, hai tay chống lên mặt bàn nhìn đám học trò “thân yêu” của mình – Hôm nay lớp ta có học sinh mới.

Vài tiếng xì xào vang lên, tò mò thích thú và cũng có những cảm giác chẳng ra sao…, không khí có phần bớt nhàm chán hơn trước.

– Thôi nào – Cô đập tay xuống mặt bàn – Em vào đi! – Rồi hướng mặt ra phía ngoài.

Vài cái đầu nhoài người ngó theo, mắt mở to tò mò.

– Nam hay nữ vậy cô? – Giọng nói ai đó vang lên, hình như là của cô nàng đang vội tô son ngồi hàng giữa.

– Từ từ nào! – Cô giáo khẽ cười.

“Xoạch” – tiếng cửa lớp báo hiệu giây phút “long trọng” đã đến, “toàn dân” hồ hởi hơi hơi đón chào người mới, còn phải xét xem mặt mũi giới tính ra sao mới quyết định cách hành xử được.

Tiểu Du vui vẻ đi nhanh vào lớp, đứng cạnh cô, nghiêng đầu cười tươi rói.

– Chào mọi người mình tên Triệu Tiểu Du, mong mọi người giúp đỡ – Cúi chào.

Tiếng thở dài não ruột của phe tiểu thư nghe thoang thoáng, thật phí công của họ rồi, tưởng sẽ có anh đẹp trai cao to nào tới, ai dè… một con nhỏ người ngợm chẳng ra sao! Đành mang đồ ra ngồi make up cho đỡ… phí thời gian, lâu lâu tặng cho con nhỏ trông ngốc ngốc đứng trên kia mấy cái bĩu môi với cả lườm liếc… bõ ghét! (Trích dẫn suy nghĩ một nàng)

– Thôi nào, các em phải chào đón bạn chứ! – Cô giáo có vẻ không hài lòng.

– Không sao đâu ạ! – Nó nhìn cô rồi cười tươi như hoa (khổ cái tật đứng cứ lắc lư lại càng bị ghét ==’)

Tạm thời dừng tình trạng này lại, cô tiếp tục giới thiệu cán sự lớp:

– Đây nhé, lớp trưởng Lâm Kỳ! À, điều đặc biệt ở Deam’s lớp trưởng là người chịu trách nhiệm mọi mặt, ban cán sự chỉ có lớp trưởng vì dù sao nề nếp là điều luôn vào khuôn khổ, không đáng lo, có gì em cứ hỏi em ấy!

Tiểu Du tròn mắt nhìn theo tay cô, một bạn nữ xinh đẹp rạng ngời, nó gật đầu chào, cô bạn thân thiện khẽ vẫy tay, mỉm cười chào lại.

Cô giáo nắn nắn cằm, chẳng biết để nó ngồi chỗ nào đây, mọi vị trí đều đã được sắp xếp ổn thỏa…

– À, bàn cuối dãy hai, em ngồi đó nhé! – Thật may là còn một bàn trống.

– Vâng! – Tiểu Du vui vẻ tiến lại phía chỗ ngồi của mình.

Chợt… “Người này, gặp đâu đó rồi thì phải?” – Nó mở to mắt nhìn người đang mỉm cười “đóng đô” ở dãy một bàn ba cách chỗ nó khoảng sáu bảy mét, lọt vào tầm nhìn trên hành trình của Tiểu Du – “Thôi kệ. Ha, đến chỗ ngồi nào ^^”

Người kia: @_@

– Con nhỏ đó quen Đình Dương?!!

*

Cô xếp Tiểu Du ngồi đây, ba phía có người còn lại đằng sau có tủ đồ của mọi người. Trái là nam, trước là một nam một nữ, bên phải là… là nam. Tên này nằm gục đầu xuống bàn, tóc rũ xuống che phần mặt bên trái duy nhất nó có thể dùng để nhận dạng nên nói chung không biết trông ra làm sao. Hai tên còn lại có vẻ khá vui và thích thú, thi thoảng quay sang và quay xuống nhìn nó rồi cười như động kinh, dù vậy Tiểu Du không lấy đó làm phiền hà mà nhiệt tình hưởng ứng bằng một nụ cười ngây ngất.

Tên con trai bàn trên: Hình như tôi trúng tiếng sét ái tình rồi bà ạ! (Nói với người ngồi cạnh)

Cô bạn bàn trên: Hơ. – Nhìn bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt chín thằng cha láng giềng – Lại đến giờ! – Rồi quay xuống nhìn nó cười hì hì – Bạn thông cảm cho ổng nha, hôm nay tội nghiệp… chẹp… chưa kịp uống thuốc!

Tên con trai bàn trên: Bà?!!!

“Vui quá ^^”. – Nó nhìn hai người bạn kia – “Hic, gì vậy?”

Sự bình thản của nó bị bóp bẹp sau khi có gì lù lù nhô lên ở cạnh, kinh hãi quay sang, cái dáng cao cao và gương mặt này… là Lịch Phong, người Tiểu Du mới gặp sáng nay, bất ngờ thật. Cậu ta đưa cặp mắt lạnh lùng sắt đá cùng biểu hiện vô cảm nhìn nó, tay xách balô khoác lên vai…

– Ch… chào. – Mãi nó mới cử động mấy ngón tay, cười gượng gạo.

Cậu ta chẳng thèm đáp trả gọi là chút phép lịch sự tối thiểu, đưa tay chỉnh lại ear phone trên tai rồi hướng về phía cửa lớp thứ hai ở cạnh đó, mở cửa đi thẳng.

– Phong, em đi đâu đó? – Cô gọi với theo – Lại thế nữa rồi!

Nó ngạc nhiên nhìn theo rồi lại nhìn biểu hiện của cô giáo và mọi người, có vẻ như là điều rất bình thường!

*Chú thích: “… gì đó…” là biểu hiện suy nghĩ của nhân vật hoặc từ cần hiểu theo nghĩa kiểu khác (kiểu nào nào tùy theo tình huống).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.