Đi học là chuyện bình thường với mọi người nhưng với nó thì lại khác. Từ nhỏ nó đã tự học ở nhà. Mỗi môn có hai ba gia sư dạy kèm gì đó. Sở dĩ có chuyện đó vì ba nó là dân làm ăn, thế lực rất lớn nên muốn bảo vệ con, ông chưa từng tiết lộ gì về nó. Suốt bao nhiêu năm qua, nó sống trong cái vỏ bọc ấy, như con người không hề tồn tại!!!
– Cháu chắc chứ? Nhưng mà… – Dì Lan lo lắng.
– Cháu muốn như vậy, cháu không sống là một kẻ vô danh nữa!!! – Nó nói bằng giọng quả quyết.
– Thôi được rồi, hôm nay dì sẽ đi nộp đơn cho cháu vậy! – Dì thở dài, biết không thể nào “chống đối”.
– Hoan hô! Dì muôn năm, dì là nhất!!! – Tiểu Du reo lên như đứa con nít, chạy qua ôm chầm lấy cổ dì Lan.
—————————————————————————————————————————————————————–
– Này Tiểu Du à, cháu thấy cái này thế nào?
Gọi là đi mua đồ nội thất nhưng nó lại muốn ở nhà. Nói chuyện chọn lựa qua Facetime. (Một phần mềm nhé)
– Dì thấy cái giường màu hồng này được đấy! – Vừa nói, dì Lan vừa đưa chiếc điện thoại về phía chiếc giường. Nhưng lọt vô mắt nó lại là chiếc giường… màu đen kia cơ! ==”
– Không không dì ơi qua trái một chút!!! Lần này sang phải chút xíu! – Nhăn nhăn – A đúng rồi là nó đó! – Vừa đúng ý.
– Cái gì? – Dì Lan gần như rơi vào trạng thái bàng hoàng.
– Thôi mà dì, dì chọn luôn cho con cái tủ nhỏ ở cạnh đó nha, nha nha nha!!! – Nó nũng nịu.
– Được rồi Tiểu Du! – Dì Lan của nó ngắn gọn cúp máy.
– Á dì ơi, con chưa chọn xong mà! – Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng “tút… tút..!”
Nếu cứ chiều theo ý nó thế này, có khi bước vào phòng nó ban ngày mà thành ra ban đêm quá! Biết tính nó thôi thì cứ ậm ừ giữ lại cái giường với cả tủ, còn lại sẽ do dì quyết định…
Tiếp theo là đến cửa hàng mua đồng phục. Bà chọn một cửa hàng mà vừa nhìn thoáng qua ai cũng biết nó dành cho những người giàu có.
– Lấy cho tôi đồng phục nữ Dream!
Vừa nhìn thấy bà các nhân viên của cửa hàng đã cúi chào lễ phép. Bà thong thả ngồi xuống chiếc sofa gần đó, nhâm nhi tách trà cô nhân viên mới mang ra. Bà Lan mua nhưng không cần trả tiền. Thật kỳ lạ!
——————————————————————————————————————————————————————-
– A dì về rồi!!! – Nó chào đón y như đứa con nít.
Nhưng chợt nhìn dì đầy nghi ngờ.
-BIết rồi tiểu thư! – Dì lan chun mũi cười cười – Giường đen tủ đen, tôi biết rõ cô quá rồi mà!
– Này các cậu khiêng đồ lên lầu cho tôi. – Gọi mấy nhân viên của cửa hàng nội thất.
Họ khiêng đồ đạc đi qua trước mắt nó, quá vừa ý cơ mà sao lại có cái thùng gì to thế nhỉ?
– Còn cháu, ở đây đợi dì nha. – Dì Lan mỉm… cười!
Nhưng Tiểu Du muốn đi coi mà. Mười lăm rồi ba mươi phút, bốn lăm rồi một tiếng đồng hồ.
– Haizz buồn ngủ quá!!! – Nó gác mỏ trên thành ghế, ngáp dài rồi lại ngáp ngắn.
– Này, lên đây đi. – Giọng dì từ trên vọng xuống.
Phóng như bay, với sự háo hức và niềm tin mãnh liệt dâng trào, Tiểu Du mở cửa bước vào phòng.
– Hả!!! Cái gì đây? – Ngạc nhiên tột độ o.O
Cho dù là nằm mơ nó cũng không nghĩ lại thành ra vậy. Cái giường cái tủ đúng màu đen nó thích. Còn lại thì… giấy dán tường màu hồng. Chăn, drap, gối đệm màu hồng. Rèm cửa mỏng tang màu hồng, khung cửa sổ màu hồng,… May sao dì còn chừa lại cho nó cái sàn với cái trần căn phòng là màu trắng.
– Dì à!!! – Nó la toáng lên.
Bà ấy thật là thương với cả “chiều” Tiểu Du…