*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vâng, hôm nay là một ngày đẹp trời!
6:00 – Phố K.
Tiểu Du lật đật mò xuống dưới nhà, mắt nhắm mắt mở lờ đờ nên tự đạp vào chân mình, kết quả té cầu thang, may mắn hay xui xẻo làm sao, khoảng cách từ mặt đến sàn là 1m67, đằng nào cũng đã nằm sõng soài một đống.
Kì diệu, nó nằm đấy ngủ luôn!
– Trời ơi! – Dì Lan hốt hoảng, tim muốn ngừng đập vội vàng chạy lại – Tiểu Du cháu làm sao thế này? Đi đứng kiểu gì vậy hả!!! Trời ơi là trời.
– Ơ dì à? – Mơ màng.
– Cái con bé này – Đặt hai tay lên hai bên má nó – Đầu cháu đập vào đâu rồi sao? – Dì mếu máo, vừa sợ hãi vừa lo lắng.
***
Như đã định, hôm nay Triệu Tiểu Du nghỉ học.
– Dương Phàm!
– Dạ?
Cô giáo bước vào lớp, bắt đầu điểm danh, abcd đến Tiểu Du thì không thấy, hỏi thì Dương Phàm trả lời thế này: “Thưa cô, do một vài điều kiện bất lợi cộng với tính chủ quan, thái độ chưa tốt do không có sự chuẩn bị từ trước, lực hấp dẫn cũng như sự hấp dẫn của sàn nhà quá mạnh nên bạn Tiểu Du nghỉ học ở nhà rồi ạ!
– Hay!!!!! – Mọi thành viên còn lại vỗ tay tán thưởng bài diễn thuyết của Phàm.
– Em đang nói cái gì vậy? ==
– Dạ! – Đình Dương giơ tay – Tiểu Du bị ốm ạ! =)
– Ồ!!!!!!!!!! O.O
Âm thanh của sự ngạc nhiên nhanh chóng lan tỏa bao trùm lấy lớp học, không ai là không đặt cho mình một câu hỏi rằng sao cậu này lại biết, dù rằng trước giờ cậu ta là con người rất thân thiện, biết quan tâm người khác.
– Ông có thấy sự bất thường nào ở đây không?
– Ừm! – Hiểu Lâm gật đầu ra chiều bí hiểm.
– Rõ ràng sáng nay Tiểu Du mới gọi cho tôi, tôi vẫn chưa kịp nói với ai khác cả, hay là… Đình Dương đặt máy nghe lén ở gần tôi, tôi đẹp quá mà, chắc cậu ta thích tôi rồi muốn tìm hiểu rõ về tôi. Hơ hơ hơ! – Che miệng cười như quý phu nhân.
– Xì – Hiểu Lâm bĩu môi – Nếu có chắc chỉ là muốn tìm hiểu đời sống loài động vật hoang dã có họ hàng với sư tử thôi.
– Ủa? ÔNG… ĐANG… NÓI… CÁI… GÌ… VẬY??? – Nở nụ cười ngây thơ khả ái.
– Aaaaaaaaa, thấy chưa, cô ơi cứu em! >< Sự thật tàn khốc. Đúng là thích gây sự chú ý, cô giáo lắc đầu: - Hai đứa dừng tấu hài hộ cô, giờ thì nghe cô thông báo việc quan trọng của lớp đây! Nội dung câu chuyện tiếp theo xảy ra như sau: Một ông anh đẹp trai lồng lộng cao to cơ bắp săn chắc bước từ ngoài vào, hội nữ sinh đổ rầm rầm. - Đây là bảo vệ mới hả cô? - Hử? Hiểu Lâm! - Cô tươi cười - Em có thể nào tiết kiệm không khí giúp cô không? - Ý cô là bảo ông im đi đấy! Cô giáo ngượng ngùng nhìn ông anh, vẻ mặt ăn năn, cô rối rít xin lỗi và trong cách xưng hô cô gọi anh ấy là... thầy! Vâng, do điều kiện công tác, cô giáo quyết định học cao hơn, nhà trường luân chuyển cán bộ và anh ấy lạc đến Dream's này, nay, anh ấy trở thành chủ nhiệm của tập thể toàn nam thanh nữ tú 11E. Tin tức gây sốc toàn tập lao vun vút đến, viễn cảnh mà đám nam sinh mường tượng ra là bị cánh tay kia gông cổ lại mỗi lần quậy phá. Hội nữ sinh chưa chi đã mơ mộng đến chuyện tình duyên, hẹn hò. Cô giáo dứt áo ra đi trong niềm hân hoan cực độ, để lại bao ánh mắt ngây thơ nhìn theo. Không cần dài dòng, thầy lôi ra một tập giấy dày cộp, phát cho mỗi người một tờ, vâng, nội quy lớp học, ai vi phạm... phạt!!! - Trước hết, thầy cần biết lớp trưởng là ai? - Em, Lâm Kỳ. -Đưa tay lên, khuôn mặt tự nhiên, bình thản. - Tốt! Giờ, thầy cần một người xung phong giữ chức... ừm, quản lí tác phong của các bạn trong lớp. Tuân theo tinh thần dân chủ tự nguyện. - Có lớp trưởng rồi mà thầy? - Một người thắc mắc. Tiếng xì xào từ đó cũng râm ran nổi lên. - Có ai không? Giờ thì im thin thít, đưa mắt nhìn nhau một hồi, thầy đành quyết định bốc thăm ngẫu nhiên, học sinh tự ghi tên vào giấy, xong thì đưa lên bỏ vào thùng phiếu (có sự chuẩn bị, thầy âm mưu từ trước), Phàm thắc mắc hôm nay có người vắng, thật tốt là thầy tự ghi tên Tiểu Du cho vào luôn ==. Thời khắc vinh quang, chục con tim hân hoan loạn xạ, chẳng ai muốn gánh cực nhọc vào mình. Có một người bình thản chống cằm cuối lớp. - Nào, xem nào, thầy bốc được rồi đây. Ái chà! Thầy sướng tên đây. Y như thi hoa hậu hoàn vũ. - Triệu Tiểu Du!!! Hoan hô, hoan hô, dân chúng thoát nạn vui mừng reo, Dương Phàm hối hận vì lỡ thắc mắc cho Tiểu Du vào. - Em trúng cử đâu rồi? - Nghỉ ạ!!! - Quên mất, thầy tên Khải các em nhé, La Khải! ^^ Mong chúng ta hợp tác vui vẻ. Thầy cũng không phải thuộc kiểu người nói năng dài dòng các em ạ! Trước hết, thầy chỉ là muốn cho các em biết, chúng ta gặp nhau ở đây, hôm nay, tất cả đều là do định mệnh sắp đặt =^=. Mỗi con người dường như đều được duyên số quyết định từ trước, gặp, rồi quen, rồi nảy sinh những suy nghĩ tình cảm nào đó đều là định mệnh. Mà nay, định mệnh đưa chúng ta lại gần nhau hơn, sau tất cả, thầy được gặp các em. Mà, thầy không phải là người dễ tính đâu. Một, thầy luôn đúng; hai, nếu thầy sai phiền xem lại điều một! Ừm, cuối cùng chỉ muốn truyền tải cho các em một thông điệp... thầy được cái ít nói! ^^