Dạo gần đây, bạn Tiểu Du chăm học hẳn ra, ngày ngày ngồi cày bài vở miệt mài quên giờ giấc, có bữa quên mất giờ ra chơi, đến lúc Dương Phàm ríu rít ở đâu chạy về bên cạnh thì mới biết là vào lớp rồi, chưa kịp ăn bữa lỡ. Mà chung quy hình như là cũng đều do sự áy náy về vụ bùng tiết, nhớ hôm ấy lúc ba đứa lò dò trở lại trường, thầy giáo đứng một đống mặt hằm hằm ở hành lang, dõng dạc tuyên bố nghị quyết cho ba bạn chạy ba vòng sân trường, nói vậy thôi chứ tầm 3 km là ít, chạy từ sáng tới chiều, cứ được trăm mét lại nghỉ… miệt mài chạy mãi…
Hôm nay, lại như hôm qua, Tiểu Du vẫn đang tập trung trau dồi kiến thức, chỉ là ngồi nửa tiếng rồi mà chưa viết được chữ nào vào quyển tập, rốt cục cũng thở hắt ra một hơi, rầu rĩ đứng dậy đi tìm Dương Phàm và Hiểu Lâm, giờ này chỉ có thể là rúc đầu vào spa hoặc quanh quanh trong câu lạc bộ báo.
Mang khuôn mặt chù ụ đứng dậy, nó tự nhiên nấc lên một tiếng ngồi phịch lại xuống ghế, chỉ là ở phía bên phải có người lù lù, chẳng biết xuất hiện từ bao giờ. Tiểu Du chỉ nhớ đầu giờ đến lớp chỗ này còn trống, trong giờ học cũng không thấy ai đả động gì, đúng là xuất quỷ nhập thần mà.
Lịch Phong chẳng nói chẳng rằng, quay đầu sang nhìn như liếc nó một cái rồi cắm đầu trở lại quyển sách gì đó trên bàn.
Tức thật, thái độ như là khinh con người ta, Tiểu Du bĩu môi cười khẩy, mắt nhìn Lịch Phong, miệng lẩm bẩm rủa rủa rủa, chẳng biết là rủa cái gì chỉ biết nói ra thì sẽ nghe như là đang tâm thần tự kỉ một mình (kiểu tự biên tự diễn tự thoại). Làm việc xấu thì thể nào cũng có ngày bị phát hiện, Lịch Phong thở dài một hơi nhè nhẹ quay sang nhìn. Mặt tỉnh bơ, nghiêng đầu như muốn hỏi: “Không ngừng làm phiền người khác được à?”.
Hết hồn, Triệu Tiểu Du khôn ngoan đánh trống lảng quay nhìn sang hướng khác vờ là ngắm phong cảnh, bày đặt huýt sáo khổ nỗi chỉ phát ra mấy thứ âm xì xì, chẳng ra thể thống gì. Xấu hổ (đúng hơn là quê mặt), sực nhớ chiêu cũ, rút điện thoại áp lên tai:
– A lô, Phàm hả? Gì? Ừ ừ.
Sau đó hai tay nắm chặt điện thoại mặt diễn sâu ra chiều lo lắng, tức tốc khởi hành.
Ở một khía cạnh khác, Lịch Phong đã ngừng chú ý con người này từ năm phút trước, ngay sau khi cậu ta nhìn nó khó chịu được mười giây, vậy ra là Tiểu Du tự kỉ thật. Bẽ mặt càng thêm bẽ mặt, Dương Phàm đã đứng gần đó từ lúc nào, cả trước lúc Tiểu Du gọi điện thoại, cô nàng trưng bộ mặt chẳng biết gì ra, ngạc nhiên nhìn Tiểu Du.
Nó gắt thầm trong lòng, quê không chịu được. Bên kia, Lịch Phong đột ngột đứng dậy, tay cầm quyển sách lúc nãy.
Hướng ra phía cửa, đi qua còn khẽ nói rất nhỏ.
– Cư xử bình thường chút đi!
Tức, đúng là tức không chịu được, Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi dõi theo. Phàm ngạc nhiên tột độ, chạy vội lại.
– Cậu ta nói chuyện với cậu hả? Này! Tớ còn tưởng hắn không biết nói – Sau đó cười rồi làm bộ dạng bái phục.
“Tên này!!! Đáng ghét!!! Có cần khiến mình quê mặt vậy không hả? Ngộ sẽ báo thù, ngộ sẽ đạp nị xuống vực thẳm quê độ cho nị biết tay, quyết tâm =^=, ngộ sẽ trở thành con người sắt đá”.
– Này! Ơi, ơi!!! – Phàm vừa gọi vừa vẫy tay trước mặt Tiểu Du.
– Hả? – Giật mình.
– Đi ăn thôi, cậu lỡ mấy bữa rồi, ông Lâm đang đợi đấy – Kéo tay – Đi thôi!!! – Vui vẻ.
Tiểu Du còn ngoái đầu nhìn lại trên hành lang, miên man ngó nghiêng: “Ngộ sẽ báo chù!” (Mới học câu này trong phim).