*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Đến nơi bí mật – Phàm nháy mắt ra vẻ bí ẩn.
– Là ở đâu thế. – Tiểu Du tò mò.
– Bí mật.
– À! Nơi đó tên là “Bí mật”.
– Không phải, ngốc ơi là ngốc.
– Thôi được rồi, hai người có định đi hay không?! ^^” – Rốt cục thì Hiểu Lâm cũng lên tiếng.
– Đi đi, nhất định đi, khó khăn lắm lắm mới bùng học mà, đấy là chưa kể… sau khi về sẽ phải chịu phạt nữa. – Mặt Dương Phàm vừa tươi được chút ngay lập tức bí xị – Đã bước vào con đường này thì không có lối ra – Dùng biểu hiện đầy quyết tâm mà phán đoán.
– Ừ, “khó” thật ha! – Giọng hơi mỉa mai, Hiểu Lâm thở dài.
– Thôi thôi, mà bọn mình đi đâu thế? – Tiểu Du cười xòa, đánh trống lảng chuyển đề tài để kéo hai con người kia ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng.
– Ừ mà đi đâu đây? – Dương Phàm hai tay chống đầu gối, ngẩng mặt lên hỏi.
– Thì đi đến chỗ bí mật nào nào đó bà nói.
– Mà đó là chỗ nào?
– Cái gì vậy, sao bà lại hỏi tôi.
– Ừ… thì nơi nào tôi chưa biết đến… nơi đó là nơi bí mật!
***
Loay hoay mất một hồi trách tới trách lui ba người quyết định đi ăn kem, nói chung là ăn và ăn.
– Này! Tôi biết một quán kem ngon lắm, ở trong thị trấn, đi bộ chắc khoảng mười phút sẽ đến.
– Ừ đi, nơi này không phải nơi bí mật. – Hiểu Lâm trưng bộ mặt nghi hoặc ra.
– Đảm bảo luôn!
Rốt cục, túm lại, họ đã dành hai mươi phút cho việc tranh cãi. Tiểu Du nãy giờ chẳng nói gì, có vẻ nó vẫn còn lo việc bùng học nhưng nhìn Hiểu Lâm, Dương Phàm vui vẻ như vậy nên không mở miệng bàn về vấn đề này, lâu lâu cười cười vì lời nói của hai người kia, vả lại hình như quyết định bùng tiết cũng không hề sai, giả thiết rằng có thể đem lại cho Tiểu Du một trải nghiệm mới nào đó.
– Lâm! Lâm! Hoa đào nở rồi này! – Phàm thích thú khi chợt nhận ra hai hàng hoa anh đào ven đường đã nở rộ từ lúc nào, kéo kéo tay áo Hiểu Lâm, vẫy Tiểu Du, cô bạn nở nụ cười rạng rỡ.
– Ừ, đẹp thật – Lâm mỉm cười ngước nhìn – Hình như nở rất lâu rồi nhưng chúng ta lại không biết…
Tiểu Du khẽ liếc, lời nói của cậu ấy có chút gì đó tâm trạng. Nó cũng ngẩng đầu, ngước nhìn lên tán cây cao rộng. Hàng ngàn hàng vạn cánh hoa anh đào rực rỡ khoe sắc, trông như đám mây kẹo bông màu hồng ngòn ngọt, thơm thơm dịu, chỉ cần một cơn gió nào đó vô ý lướt qua là cây được dịp rũ tóc, cơn mưa lấp lánh màu hồng “đổ bộ”, đẹp mê hồn.
– Tiểu Du, Tiểu Du.
Dương Phàm bất chợt gọi làm nó đang thơ thẩn thả hồn vào tán cây và tung tăng trên mây giật mình rớt cái phịch xuống vỉa hè.
– Hả, gì cơ?
– Nhìn kìa – Gương mặt ngạc nhiên, chỉ chỉ.
Tiểu Du nhìn theo ngón tay của Dương Phàm, biểu cảm cũng trở nên ngạc nhiên không kém.
– Thấy… thấy rồi… Ừ… xe đưa đón học sinh của trường mẫu giáo – Thích thú – Lần đầu mình thấy chiếc xe được trang trí dễ thương như vậy.
– Không, không phải >< - Lắc đầu nguầy nguậy - Nhìn xa hơn nữa đi, đó đó, trên vỉa hè đó... - Đâu, cái gì? - Hiểu Lâm cũng tò mò ghé đầu vào xem thử, mắt căng ra nhìn theo hướng chỉ tay của Phàm. - Lịch Phong!!! - Cả hai đồng thanh nói lúc Lâm vừa thấy và Phàm cất lời giải thích, còn Tiểu Du, thực sự chẳng hiểu chút xíu xiu chi. - Ồ, cậu ta đi đâu vậy nhỉ? - Hiểu Lâm đút tay vào túi quần, đứng thẳng người quay sang hỏi. - Theo hiểu biết là bùng tiết. Đúng là ông nói gà bà nói lợn. - Lịch Phong thì sao? - Tiểu Du giờ mới lên tiếng. - À! Thường thì ít khi thấy cậu ta - Phàm ra vẻ trầm ngâm tư lự - Hoàn cảnh gia đình trong trường hoàn toàn không ai hay biết, trước giờ gán luôn cho mác con nhà giàu tại vào được Dream' mà, trừ khi xem hồ sơ nhưng đó là tài liệu chỉ hiệu trưởng được động vào, giờ cậu ta xuất hiện ở đây, đúng là ngàn tháng có một, hay là... hay là - Biểu cảm chợt trở nên rất chi nham hiểm - Theo dõi cậu ta đi!!! 😀 . - Theo dõi á? Thôi, thế là vi phạm vào đời sống riêng tư của người ta rồi. - Tiểu Du băn khoăn, từ chối. - Không đâu, đấy là quan tâm đến bạn bè cùng lớp mà, tìm hiểu hoàn cảnh gia đình đời sống để trở nên gần nhau hơn - Giọng tự dưng trở nên triết lí và sến súa - Lâm, đi không? - Ài, chưa biết. - À, tháng này câu lạc bộ báo chưa có đề tài gì nhể? Hừm! - Hic... thôi thì đi... T^T - Vậy là Phàm đã quăng mồi dính con cá Lâm. Xong, không bàn cãi, Tiểu Du tuyệt nhiên bị lôi đi vô điều kiện.