Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 15: 15: Dụng Ý Dịu Dàng



“Tay nghề anh đỉnh thật đó, không khác gì đầu bếp nhà hàng năm sao luôn”.

“Em chỉ muốn nhanh chóng ăn thử thôi đúng không, Măng Cụt?”

Anh mỉm cười trêu chọc, xắn tay áo bưng beefsteak ra bàn.

Gần đây anh luôn gọi cô bằng biệt danh như trên, Trì Tuyết cũng không quá so đo, dù gì khi ở trước mặt người ngoài càng có thêm vài phần thân mật.

Cô thầm nghĩ, đàn ông biết nấu ăn quả nhiên quyến rũ, ngắm bao nhiêu cũng chẳng thấy chán.

Thịt bò vừa chín tới, cắn lấy miếng nhỏ liền có cảm giác tan chảy nơi đầu lưỡi, hương vị kết hợp cùng rau và khoai tây chiên đặc biệt ngon miệng.

Nhà không có đầu bếp nên anh và cô quyết định sẽ thay phiên nhau nấu ăn, anh học đặc biệt nhanh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn liền có thể làm được vài món thông thường lẫn cao cấp ở mức thuần thục.

Trì Tuyết bĩu môi, cái năng lực nghịch thiên này có còn là người không đây.

Anh nhìn người trước mặt bộ dáng ăn như hổ đói, chẳng có chút hình tượng thục nữ nào lại phá lệ đáng yêu.

Gần đây, Kỷ Nhiên có cảm giác mình dường như đã cảm nhận được vài phần ấm áp của hai chữ gia đình.

Có lẽ là do mỗi khi tỉnh giấc đều thấy bóng lưng Trì Tuyết loay hoay nơi căn bếp, những hôm anh có cuộc họp phải về trễ, đèn trước hiên nhà lẫn phòng khách đều sáng lên màu vàng dịu dàng, cô ngồi khoanh chân trên thảm lông làm việc, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu, lộ ra nụ cười mỉm thân thuộc.

Không gian biệt thự vốn rộng lớn lại cô quạnh, dần dần như được sưởi ấm, mỗi ngóc nghách đều trở nên sinh động.

Cô cảm giác anh gần đây đặc biệt dễ chịu, khí thế cường hãn khiến người khác không rét mà run dần lui đi bớt.

Cô thường hay lén nhìn gương mặt anh mỗi khi tựa đầu vào cửa, vừa nhìn cô nấu ăn vừa gà gật chưa tỉnh, ngây ngô hiền hòa khiến người khác nổi hứng muốn trêu chọc.

Chẳng biết vì sao khi nghĩ đến chuyện anh chỉ thích người cùng giới, trong lòng cô bỗng có chút mất mác.

Cố gắng không nghĩ đến những vấn đề phức tạp hơn, Trì Tuyết dọn dẹp đ ĩa muỗng rồi nhanh chóng lên phòng.

Huy Khải hẹn cô ra ngoài vào hôm nay, vậy nên trước khi rời đi cô nhắn tin cho anh bảo tối nay mình sẽ ăn bên ngoài, dặn anh buổi chiều nên ăn đồ ít dầu mỡ, đừng mải làm việc mà quên.

Từ sau lần gặp ở buổi tiệc họp mặt, Huy Khải và cô chỉ kịp trao đổi số điện thoại nhưng chưa hề liên lạc với nhau.

Huy Khải bảo hôm nay cậu muốn đến bảo tàng mỹ thuật tìm cảm hứng, rủ Trì Tuyết đi theo để làm hướng dẫn viên.

Cô vui vẻ đồng ý, hẹn nhau bốn giờ chiều tại viện bảo tàng.

“Hôm nay trông cậu lạ quá”.

Huy Khải có chút thất thần, Trì Tuyết trong trí nhớ của cậu đối với mọi người luôn giữ vẻ ôn hòa, nhưng càng đến gần càng phát hiện cô luôn tự xây nên bức tường bảo vệ bản thân, bộ dáng kiệm lời xa cách.

Mà Trì Tuyết hiện tại lại mang theo hương vị dịu dàng săn sóc, khí thế sắc bén ẩn giấu khiến cô trông càng thêm trưởng thành thu hút, khiến mọi người khó có thể dời mắt.

“Cũng vài năm trôi qua rồi, con người ai mà chẳng thay đổi chứ.

Chỉ có cậu vẫn như hồi nào, trẻ mãi không già”.

Trì Tuyết bật cười, biết Huy Khải ám chỉ đến cô của ngày xưa.

Chỉ tiếc rằng, với tính cách đấy mà muốn lăn lộn trong giới kinh doanh chỉ có thể bị người cô lập, bắt nạt khắp nơi.

Vậy nên cô bắt buộc phải ép chính mình thay đổi, tiệc xã giao hay bạn bè quần tụ khắp nơi cô đều chán ghét, nhưng muốn thành công, phải biết dung hòa, hành xử bình thường như đại đa số người trong xã hội.

“Ước gì được như lời cậu nói.

Tiếc là làm việc nhiều quá, đến tóc bạc cũng mọc ra rồi.

Gần đây tranh vẽ đều không có điểm đột phá, mình muốn thả hồn tìm linh cảm xem sao”.

“Chắc do dự án khu Alva khiến đầu óc cậu tạm thời đình trệ đó.

Nói xem, ý tưởng của cậu đại khái như thế nào”.

“Lấy màu lam làm chủ đạo, chính giữa tranh có thể là người hoặc hoa cỏ, người ngắm tranh phải tức khắc cảm nhận được sự bình yên bao trùm lấy tâm trí.

Tập trung cho một sự vật chính, không để những vật nhỏ xung quanh quá mức nổi bật”.

“Đầu tiên, mình nghĩ cậu nên hoãn lại việc ngày ngày đi đến khảo sát công trình, có thể bàn bạc với Kỷ Nhiên xem sao.

Đầu óc nghệ thuật của cậu hoàn toàn sẽ bị bào mòn nếu ngày nào cũng ngắm nhìn xe lu nhựa đường rồi cát đá mịt mù đấy.

Tiếp theo, cậu nên ra biển một chuyến, tận hưởng cảm giác chân trần trên cát, ngồi ngắm hoàng hôn, đại loại thế.

Cuối cùng thì xem tranh nhiều vào, đi, mình sẽ dẫn cậu xem những bức tranh mình cảm thấy ưng ý nhất”.

“Hướng dẫn viên riêng của mình vẫn nhiệt huyết như ngày nào nhỉ.”

Huy Khải nhìn người bên cạnh, không hề ý thức được rằng trong mắt mình có biết bao là dịu dàng cùng luyến tiếc.

Ngày đó cậu rời đi, tiếp nhận cơ hội được học tập ở nước ngoài, hình ảnh cuối cùng lưu lại nơi lớp học chính là nụ cười rạng rỡ của Trì Tuyết cùng lời hẹn ngày mai gặp lại.

Để rồi đến khi lần nữa nhìn thấy nhau, đối phương đã trở thành vợ người anh trai cùng cha khác mẹ với cậu, còn cậu chỉ có thể đứng tại hàng ghế đầu nơi lễ đường, gắt gao nhìn hai người hôn nhau, lời chúc phúc cuối cùng cũng chẳng thể thốt ra.

Ngày trước mỗi khi cậu muốn tìm cảm hứng đều sẽ rủ cô cùng đi.

Cô không có năng khiếu vẽ vời nhưng bù lại mắt thẩm mỹ rất tốt, đặc biệt dường như có khả năng bắt sóng được linh cảm từ Huy Khải.

Chỉ cần cùng cô đi dạo một hôm, ngay khi về nhà cậu có thể lập tức hoàn thành được tác phẩm.

Trì Tuyết dẫn Huy Khải đến một bức được treo ngay gần cửa sổ dọc hành lang, mỉm cười giải thích.

“Bức tranh này phối màu trời rất đẹp, là màu xanh hơi sẫm, nếu trời cùng mây quá trong trẻo sẽ có cảm giác như nắng rất gắt ấy.

Bên dưới còn có cánh đồng hoa, hoa li ti nhiều sắc, không phải là màu vàng đặc trưng.

Màu sắc được làm dịu đi theo cách thức khá tinh tế, cậu có thể thử tham khảo xem sao”.

Trì Tuyết hướng mặt về phía cửa sổ, lúc này ánh nắng rọi vào khiến Huy Khải không nhìn rõ gương mặt cô.

Trận gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc mềm mại bay tán loạn, chiếc váy hoa trong màu nắng nhạt chợt trở nên lấp lánh.

Cô giơ tay vuốt lại từng sợi tóc ngổn ngang, như thể đang ve vuốt trái tim cậu.

Huy Khải bước đến giúp cô gỡ rối mái tóc, đôi mắt cười cong cong.

“Mình nghĩ mình biết bản thân sẽ phác họa nên được bức tranh như thế nào rồi.

Cảm ơn cậu, Trì Tuyết”.

“Cậu lấy cảm hứng nhanh hơn mình nghĩ đấy.

Cảm ơn gì chứ, ai bảo mình là hướng dẫn viên giỏi nhất chứ”.

“Nếu cậu có thể hướng dẫn mình suốt cuộc đời luôn thì tốt biết mấy.”

“Ngớ ngẩn quá đi mất, tương lai cậu phải lấy người con gái để bên cạnh yêu thương mới phải chứ”.

Cô lắc đầu không cho là đúng, đấm nhẹ vào bả vai Huy Khải.

“…Trì Tuyết, mình muốn hỏi chuyện này.

Cậu có đang thật sự hạnh phúc không? Hoặc đúng hơn là, có thật cậu và anh hai mình vì yêu nhau mới tiến đến hôn nhân không?”

Ánh nắng chiều dần tắt, cậu dường như đọc được trong mắt cô xúc cảm rối bời, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Trì Tuyết dùng đầu ngón tay vẽ lại từng đường nét trên bức tranh, giọng nói dịu dàng tựa như những tháng năm về trước.

“Mình hài lòng với mọi thứ mình đang sở hữu ở hiện tại.

Có người vì yêu mới kết hôn, có người lại dùng hôn nhân để vun đắp tình yêu, cho dù cậu nghĩ như thế nào thì hiện tại mình cũng đã trở thành vợ của Kỷ Nhiên, anh hai của cậu”.

“Năm đó nếu trước khi rời đi mình nói với cậu mọi thứ, thì có phải…”

“Huy Khải, sau khi cậu rời đi, mình quen một người khoảng ba bốn năm gì đó.

Tan vỡ lần đầu tiên, mới có duyên gặp được Kỷ Nhiên.

Khi đó chúng ta đều còn trẻ, có những chuyện không phải chỉ cần quay ngược thời gian liền có thể thay đổi”.

“…Cậu xem, mình ngắm tranh đến ngớ ngẩn, chỉ toàn biết nói nhăng nói cuội thôi.

Vậy đi, để cảm ơn việc cậu đã khiến mình tìm được cảm hứng, mình sẽ bao cậu ăn nhé.

Có một quán đồ cay mới mở ở gần trường cũ của tụi mình đó”.

“Thế cậu còn chờ gì nữa, mau đi thôi”.

Trì Tuyết biết Huy Khải cố tình lảng sang chuyện khác nhưng cô cũng không muốn bóc trần, chỉ giả vờ tỏ ý hùa theo.

Cậu choàng vai cô nói cười rôm rả, nhìn không ra vẻ nghiêm túc cùng dò xét ban nãy.

Trì Tuyết quyết định bỏ qua, mà Huy Khải thì lại muốn nắm chắc cơ hội lần này.

Ý tứ cảnh cáo ở buổi gặp mặt lần trước mà anh dành cho Huy Khải khá rõ ràng.

Nhưng cậu tin chắc, anh hai của cậu chỉ đang tuyên bố quyền sở hữu, hoàn toàn không hề để tâm đến việc nói chuyện yêu đương cùng Trì Tuyết.

Cả hai câu trả lời, cô đều khéo léo tránh đi, Huy Khải hiểu rõ cô chính là không muốn dối gạt người mình xem là bạn, đồng thời cũng muốn giữ chặt chẽ bí mật về mối quan hệ giữa cô cùng anh.

Mà thứ cậu muốn, chính là dùng toàn bộ sự dịu dàng để bảo vệ, vây hãm cô trong vòng tay.

Để khi anh hai cậu cùng Trì Tuyết thật sự kết thúc, Huy Khải sẽ nhanh chóng cướp người về tay, bồi đắp lại những thứ đáng lẽ phải tồn tại xuyên suốt thời điểm cấp ba kia, lời tỏ tình chính thức, những ngày hẹn hò làm đủ trò ngốc nghếch, lấp đầy kí ức cô quạnh bụi mờ khi cậu rời đi.

Theo chân Huy Khải, cả hai đến một quán mới mở trong khu phố ăn vặt, mới tầm hơn bảy giờ tối thôi mà đã chật ních cả người.

Trì Tuyết chọn chỗ ngồi phía ngoài khá sạch sẽ, từ đây có thể dễ dàng ngắm nhìn dòng người qua lại.

Cô chọn phần lẩu cay cùng vài món ăn kèm, Huy Khải gọi đồ uống và cơm chiên hải sản, còn nhắc nhở Trì Tuyết.

“Cậu nên ăn cơm trước đi đã, ăn cay quá nhiều sẽ bị xót ruột”.

“Mình ăn bún cùng hải sản trước, có làm sao đâu”.

Cô không cho là đúng, liền chun mũi phản bác.

Huy Khải theo thói quen ngày trước vươn tay véo nhẹ lên mũi cô, cả hai bật cười vui vẻ.

Cùng lúc đó, toàn bộ cảnh tượng thân mật ban nãy vừa vặn lọt vào mắt anh.

Anh đến đây cùng đối tác bàn công việc, đối phương muốn dùng đồ cay Tứ Xuyên nên Thanh Hào đã sắp xếp chọn địa điểm tại đây, ngờ đâu rằng nhà hàng lại đối diện với nơi Huy Khải dẫn Trì Tuyết đến.

Anh bảo trợ lý vào bên trong tiếp đãi đối tác trước, bản thân có việc đột xuất cần gọi điện thoại.

“Kỷ Nhiên à, anh gọi em có chuyện gì sao?” Do nơi này khá ồn ào nên phải mất một lúc khi điện thoại đổ chuông lần hai cô mới nghe thấy mà bắt máy.

Tuy nhiên trong lòng anh vốn dĩ đang rất khó chịu, thấy cô bắt máy lâu liền cho rằng cô cố ý, ngại nghe cuộc gọi đến từ mình khi có mặt Huy Khải.

Anh trầm giọng, ngữ khí lạnh lùng.

“Hôm nay em đi ra ngoài, rốt cuộc là đi với ai?”

“Em đi cùng Huy Khải.

Cậu ấy cần tìm linh cảm để vẽ tác phẩm mới, nên em đi theo để hướng dẫn cậu ấy”.

“Hướng dẫn? Đối phương so với em là dân chuyên nghiệp, cần gì em phải cầm tay chỉ bảo.

Hơn nữa tôi đã dặn em rồi, hiện tại em là vợ của tôi, đừng thường xuyên ra ngoài hay đi riêng với người đàn ông khác”.

“Anh sao thế, tụi em từ hồi cấp ba đã luôn đi cùng nhau đến mấy nơi triển lãm mỹ thuật rồi, đương nhiên em là gà mờ nhưng mà…nói chung khó giải thích lắm.

Dĩ nhiên em luôn hạn chế rồi, lần cuối gặp là ở bữa tiệc họp mặt đấy”.

Trì Tuyết bất đắc dĩ nhíu mày, người này ăn nhầm thuốc nổ à, sao tự dưng lại để ý quá mức chuyện này cơ chứ.

“Khó giải thích? Trì Tuyết, em càng nói càng có vẻ mập mờ như thế, người cảm thấy khó có thể yên tâm hiển nhiên là tôi rồi.

Tối nay

về nhà, tôi hi vọng em và tôi có thể nói chuyện đàng hoàng”.

Anh cau mày, nếu không phải Thanh Hào ra hiệu bảo đối tác bên kia có vẻ sốt ruột, anh đã tính toán làm cho ra nhẽ mọi chuyện ở đây.

Liếc mắt nhìn Trì Tuyết sau khi cúp máy vẫn có thể dễ dàng quay sang vui vẻ nói chuyện cùng Huy Khải, anh chợt cảm thấy đối phương quả thật chướng mắt.

Trước giờ mối quan hệ giữa anh cùng người em trai cùng cha khác mẹ này vẫn không tính là quá xấu, có thể bởi vì cả hai đều bị người cha Kỷ Mạnh Vĩ kia lạnh nhạt.

Nhưng hiện tại thì, anh thật muốn thằng nhóc đó không lảng vảng gần Trì Tuyết, tốt nhất là nên tiếp tục ở nước ngoài du học chẳng hạn.

Anh hừ một tiếng rồi bước vào trong, mà phía bên đường Trì Tuyết vẫn đang ngơ ngác nhìn điện thoại bị cúp ngang.

Huy Khải hỏi cô có chuyện gì, cô nhún vai tỏ vẻ mình cũng không rõ.

Nhưng giọng điệu người kia, tại sao lại mang theo uất ức cùng hờn giận vậy nhỉ.

Trì Tuyết thoáng nghĩ, có khi về nhà phải dỗ dành vị tổng giám nhạy cảm này rồi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.