“Dẻo miệng”.
Anh nghĩ đang có người ngoài nên Trì Tuyết chỉ bâng quơ khen ngợi để tránh lộ chuyện, thế mà cô lại đột ngột ghé sát vào tai anh, thì thầm khe khẽ.
“Trừ câu cuối, toàn bộ đều là thật”.
Trì Tuyết nói đúng, chẳng phải ngoại trừ chuyện yêu cô vô cùng, còn lại đều là những từ ngữ khi nhắc đến anh mọi người đều bàn tán như thế hay sao.
Nhưng chẳng biết vì điều gì, anh lại đột nhiên thấy không quá vui vẻ như ban nãy nữa, chỉ yên lặng nhìn cô, trong đấy mắt toát chút tủi hờn.
Trì Tuyết có hơi mệt mỏi, làm cô dâu sung sướng về mặt tâm hồn nhưng thể xác lại hết sức khổ cực.
Cô tựa đầu vào ghế, chậm rãi nhắm mắt, bỏ lỡ mất ánh mắt người bên cạnh.
Xe lặng lẽ lăn bánh giữa thành phố đêm hoa lệ, nhanh chóng biến thành đốm sáng nhỏ, hòa lẫn vào dòng xe cộ đông đúc.
Đến nơi, anh vỗ nhẹ lên gò má Trì Tuyết, thấp giọng gọi cô.
“Mau dậy nào, chúng ta đến nhà rồi”.
“Ưm…!năm phút nữa thôi, rồi em sẽ dậy mà”.
“Em không dậy ngay tôi sẽ hôn em trước mặt mọi người đấy”.
Đúng như anh dự đoán, cô giật mình ngồi dậy, nhập nhèm chớp đôi mắt còn mơ ngủ, oán trách nhìn anh.
Anh bật cười, ở khoảng cách gần như vậy dường như cả hai đều có thể soi rõ bóng mình trong mắt đối phương.
Cô cắn môi, quay đi giấu bớt sự ngượng ngùng.
“Em dậy rồi đây, anh đừng trêu chọc linh tinh nữa”.
Anh để cô lên phòng trước, dặn quản gia pha thức uống giải rượu bia, chuẩn bị thêm hai bát cháo trắng thịt bầm ninh thật nhừ để dạ dày không bị khó chịu rồi mới rời đi.
Anh nhớ đến dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, chẳng chút phòng bị của Trì Tuyết, bất giác thật muốn thử lần nữa, hôn lên môi cô.
Lắc đầu xua đi những ý nghĩ không nên có, Kỷ Nhiên khẽ cười nhạo chính mình, sức chịu đựng ngày càng kém cỏi.
Sống cùng nhau một thời gian, Trì Tuyết nhận thấy anh không phải người khó tính quá mức nhưng anh rất ít khi chú tâm đến sức khỏe bản thân, chỉ biết vùi đầu vào công việc.
Từ tức giận chuyển sang lo lắng, Trì Tuyết quyết định xuống bếp.
Bởi anh và cô chia phòng ngủ nên để tránh khỏi sự dòm ngó nghi ngờ, vị đầu bếp đã được chuyển về nhà chính, Trì Tuyết ban đầu cũng không quá để ý, hậu quả là liên tục hai ba ngày vừa rồi toàn phải ăn đồ bên ngoài.
Cô xé nhỏ thịt vịt, hầm nước cho đậm vị, làm thành hai bát bún măng vịt đơn giản.
Anh vừa bước xuống nhà đã thấy thân ảnh cô bận rộn dưới bếp, có chút ngây ngốc đứng tựa vào cửa, nhìn chăm chăm bóng lưng của cô.
Trì Tuyết chuẩn bị xong phần rau tươi ăn kèm, vừa cầm đ ĩa xoay người lên liền hốt hoảng.
“Anh xuống hồi nào thế, đứng đấy dọa em tim vọt ra ngoài rồi này.”
“Để tôi giúp em một tay”.
Anh hiếm khi lúng túng, anh vội vàng vào bếp cẩn thận bưng thức ăn ra.
Trì Tuyết bất chợt có một ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ anh ta đứng đây nhìn mình cả buổi sao.
Cô tự cốc đầu chính mình, nhưng vành tai bởi suy nghĩ vừa rồi đã đỏ bừng cả lên.
Chính thức đi làm lại sau gần mười ngày nghỉ, anh vội vàng rời đi trước để khảo sát tình hình, theo dõi tiến độ hoàn thành dự án Hafwen, vậy nên không thể đưa Trì Tuyết đến công ty được.
Cô được tài xế chở đến nơi, vừa vào đến sảnh tập đoàn liền thấy gần quầy tiếp tân đang hết sức nháo nhào ầm ĩ, bảo vệ giữ chặt tay người thanh niên còn đối phương lại không ngừng la hét.
“Đang ồn ào chuyện gì vậy?”
“Hắn ta bảo mình là bạn trai của chị, đến tìm có việc.
Nhưng bọn em thấy hắn bộ dạng khả nghi nên cố ý giữ lại dò hỏi, ai ngờ đâu hắn ta trở nên điên tiết, làm loạn nãy giờ”.
Tiếp tân nhỏ giọng trả lời, ai cũng biết hiện tại Trì Tuyết là vợ tổng giám, còn không ngại xấu hổ bảo mình là bạn trai, ai mà tin cho được chứ.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, là anh Hoài Khanh đây.
Anh có gọi cho em nhưng em không bắt máy, liên hệ tới địa chỉ cũ họ cũng nói em đã dọn đi, anh chỉ còn cách tìm đến đây thôi”.
Trì Tuyết suýt chút nữa thì chẳng tài nào nhận ra hắn.
Người đàn ông luôn tươm tất gọn gàng, dáng vẻ hăng hái giờ đây áo quần lôi thôi, đầu tóc luộm thuộm, cả gương mặt sưng tấy cả lên.
Hắn nhìn thấy Trì Tuyết liền hét ầm lên, để tránh mới sáng sớm đã ầm ĩ gây ảnh hưởng đến nơi làm việc cô đành phải tiến lại gần, ra hiệu cho bảo vệ lôi hắn đến chỗ khuất để dễ bề trao đổi.
“Tôi đã cho số điện thoại anh vào danh sách đen rồi.
Hiện tại chúng ta hoàn toàn không có chuyện gì để nói với nhau cả.”
“Tất cả đều là lỗi do anh, anh cam tâm tình nguyện sửa chữa hết mọi thứ.
Cầu xin em Tiểu Tuyết, cầu xin em cho chúng ta thêm một cơ hội.
Anh hứa sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất”.
“Ngay từ giây phút anh bắt đầu lừa gạt tôi thì mọi thứ giữa chúng ta đã chấm dứt triệt để rồi.
Anh cũng sẽ không có thêm bất kì một cơ hội nào nữa, bởi người khiến tôi hạnh phúc nhất đã xuất hiện và hiện tại trở thành người chồng hợp pháp của tôi rồi.”.