Ba người Nhu Thủy, Ảnh Tử và Hình Phong đều kinh ngạc trước sự tiến bộ thần tốc của Kinh Thiên, lúc mới đầu quen biết thì tên này chỉ mới đạt tới cấp 17 mà thôi, nhưng trong vòng một tháng mà lại tăng liền tới bốn cấp, thật sự nói hắn là yêu quái thì cũng có người tin.
Nếu như theo tốc độ tăng tiến tu vi kiểu này thì chỉ khoảng hai mươi năm nữa thì hắn có thể đạt tới tu vi thất phẩm hay bát phẩm rồi
Chỉ cần hắn không chết đi thì sau này nhân tộc lại có thêm một cao thủ nữa, không biết chừng hắn cũng có thể đột phá lên cửu phẩm . Có thể giao thiệp với một người như vậy thì không uổng công tí nào, chỉ trách cái đám Tung gia, Hãn gia và Hứa gia kia không có mắt mà thôi.
Bọn chúng dám động vào một tên quái vậy như Kinh Thiên thì chúng xong rồi, chỉ cần cho hắn thời gian thì hắn nhất định sẽ tới tính sổ với ba gia tộc đó.
Sau khi Kinh Thiên đột phá xong thì hắn vẫn không chịu ra ngoài mà lại tiếp tục bế quan, đám người Nhu Thủy mặc dù thấy lạ nhưng vẫn không làm phiền hắn.
Thoáng cái lại qua ba ngày, nhưng Kinh Thiên vẫn không có dấu hiệu gì nên ba người Nhu Thủy Ảnh Tử và Hình Phong vẫn im lặng chờ đợi.
Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên một giọng nói: “Tại hạ Trúc Kiếm xin gặp mặt Kinh Thiên công tử”
Nhu Thủy nghe được tiếng nói này thì nhớ ra lần trước Kinh Thiên có hứa giúp cho Kiếm Tông một việc, hắn ước định ba ngày sau sẽ ra tay, nhưng từ khi Kinh Thiên trở về đã tám ngày rồi mà vẫn chưa xuất quan.
Nhu Thủy cùng hai người Ảnh Tử và Hình Phong đi ra ngoài nghênh đón, khi ra tới cửa thì thấy Trúc Kiếm đang đứng chờ ở đó, kế bên ông còn có hai người trung niên tỏa ra nhuệ khí kinh người.
Nhu Thủy bước lên chào hỏi: “Ra mắt Trúc Kiếm tiền bối”
Trúc Kiếm: “Không dám nhận hai chữ tiền bối a, tu vi của ta cũng chì sàn sàn cô nương mà thôi”
Nhu Thủy: “Tiền bối quá lời, mời mọi người vào phòng khách chúng ta cùng nói chuyện tiếp”
Nói sau Nhu Thủy dẫn ba người vào phòng khách của trang viên này, khi đi vào thì Trúc Kiếm cùng hai người đi theo đều trợn mắt líu lưỡi. Cái trang viên này thật sự là quý giá a, toàn bộ đều làm bằng Thanh Tâm Trúc, không biết lai lịch của vị cô nương này cỡ nào đây.
Vừa tới phòng khách thì Nhu Thủy mời ba người ngồi xuống rồi bắt đầu pha trà, hương trà nghi ngút tỏa khắp nơi làm cho tâm tình mọi người đều cảm thấy thoải mái và đầu óc thật thư giãn, sáng suốt.
Một người trung niên uy nghiêm ngồi kế Trúc Kiếm lên tiếng: “Loại trà này thật thơm và ngon, chắc không phải loại trà bình thường”
Người còn lại có râu bạc phơ nói: “Đây có phải là Bách Linh trà nổi tiếng quý hiếm hay không”
Nhu Thủy: “Nhãn lực của vị tiền bối đây thật sự tinh diệu a, đây đúng là Bách Linh trà, bình thường chúng ta chỉ đem ra đãi khách quý mà thôi”
Người trung niên có râu bạc nghe vậy thì lông mày giật giật, loại trà này mà bình thường đem ra đãi khách, có giỡn chơi không vậy, ta tích góp bao lâu chỉ được nó nửa cân đã cất như báu vật, bình thường còn không dám uống nhiều chứ đừng nói tới chuyện mà đem ra đãi khách.
Ông ta dâng chén trà lên ngữi ngữi vài cái rồi nhấp môi một miếng thì tâm tình liền phấn khích: “Trà ngon, thật là trà ngon, Bách Linh Trà của cô nương thật tinh khiết và thượng phẩm, bên ngoài rất hiếm có được, không biết cô nương lấy ở đâu a”
Nhu Thủy đáp lại: “Cái này do một người quen biết tặng ta mà thôi”
Ông ta nghe nói thế thì tâm tình khẩn trương: “Không biết cô nương có thể giới thiệu cho ta người đó được không”
Nhu Thủy chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Có dịp ta sẽ lưu ý việc đó”
Nhu Thủy sao khi uống xong một ngụm trà thì quay sang hỏi Trúc Kiếm: “Hôm nay không biết ngài tới đây có việc gì cần Kinh Thiên a”
Trúc Kiếm nhìn người trung niên kế bên mình, người đó gật đầu rồi ông ấy nói tiếp: “Không giấu gì cô nương, Kinh Thiên đã đồng ý giúp chúng ta một việc, nên hôm nay ta tới cần nhờ mà thôi”
Nhu Thủy nghe ông ta nói thế chỉ đành lắc đầu cười khổ: “Thật xin lỗi mấy vị, vài ngày trước Kinh Thiên bị người ta tập kích nên hắn ta hiện nay đang bế quan trị thương rồi, vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan”
Khi nghe tới đây thì Trúc Kiếm và hai người kế bên đều nhăn mặt lại, Kinh Thiên là người có khả năng chữa trị cho tiểu công chúa của Kiếm Tông, vậy mà có người dám đả thương hắn.
Hiện nay hắn là tia hi vọng duy nhất của họ, nếu hắn chết thì làm sao đây, cái tên chó chết khốn kiếp nào mà lại làm ra đại sự bậc này.
Đúng lúc này thì người trung niên ngồi kế bên Trúc Kiếm lên tiếng: “Không giấu gì cô nương, ta là Kiếm Si, tông chủ của Kiếm Tông, còn vị có râu bạc kia là Kiếm Cuồng sư huynh ta, cũng là đại trưởng lão của Kiếm Tông, hôm nay bọn ta tự tới đây là vì biết Kinh Thiên có thể chữa trị cho con gái ta, nếu hắn đang bị thương chi bằng để chúng ta xem thử coi giúp được gì hay không”
Nhu Thủy đang định trả lời thì Ảnh Tử mặt mày tức giận lên tiếng: “Giúp giúp cái beep a, lần trước thì tên Hãn Thừa Chí của Kiếm Tông các ngươi mai phục chúng ta, làm chúng ta mém tí nữa bỏ mạng, giờ các ngươi lại tới đây giả mèo khóc chuột rồi còn nhờ Kinh Thiên giúp đỡ”
“Cái gì” Sau khi nghe Ảnh Tử nói thế thì cả ba người Trúc Kiếm, Kiếm Cuồng và Kiếm Si đều kinh ngạc la lên, rồi bọn họ nhìn nhau một cái. Bọn họ không ngờ được cái tên trời đánh thánh đâm kia lại là Hãn Thừa Chí trong tông phái của mình.
Trúc Kiếm nở một nụ cười gượng rồi nói: “Việc này chắc chỉ là hiểu lầm mà thôi, làm sao mà có chuyện như thế được”
Hình Phong chịu không nổi nên đứng lên nói: “Cái gì mà hiểu lầm, ông cho rằng bọn ta rãnh rỗi ngồi đổ lỗi cho các người à, trong trận chiến ấy Kinh Thiên còn mém chết kìa”
Nhu Thủy thấy hai người Ảnh Tử và Hình Phong quá khích nên nàng trừng mắt ra hiệu cho bọn hắn ngồi xuống.
Còn Kiếm Si thì tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm sao: “Thật sự việc này bọn ta cũng không biết tới, nhưng ta hứa sau này sẽ trả lại cho ba vị một cái công đạo”
“Xì” Ảnh Tử làm ra khuôn mặt khinh bỉ rồi nói: “Khỏi cần, tên Hãn Thừa Chí kia bị Kinh Thiên làm cho phế đi một tay rồi, ta nghĩ giờ hắn cũng trở về dưới sự che chở của gia tộc rồi, các ngươi thì làm được gì”
Kiếm Si vẫn không biết phải làm sao, đúng lúc này Nhu Thủy lên tiếng: “Ta biết việc này không liên quan gì đến Kiếm Tông, chỉ tại tên kia có xích mích với ta nên mới thế thôi, nhưng sự thật là mấy ngày nay Kinh Thiên đang bế quan trị thương vẫn chưa một lần ra ngoài, nên không thể nào giúp được các vị rồi”
Kiếm Si thấy Nhu Thủy nói vậy thì gật đầu một cái: “Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ chờ đợi ở đây cho đến khi Kinh Thiên công tử xuất quan”
Nhu Thủy thấy vậy thì gật đầu đồng ý: “Nếu đã vậy thì ta sẽ đi chuẩn bị phòng cho ba vị”
Khi Nhu Thủy đồng ý chịu cho ba người ở lại thì Kiếm Cuồng liền mừng hơn hở, chỉ cần được ở đây thêm vài ngày thì ông ta lại được thưởng thức Bách Linh trà thoải mái rồi.