Nàng vừa nói vừa cười, mặt tươi như hoa, hai má núng đồng tiền, vẻ kiều diễm càng tăng, nhìn lâu càng thêm xinh đẹp duyên dáng.
Nhưng trong lúc đang cười nói cổ tay trái xuất kỳ bất ý đưa lên, lật ngược trố ra rồi phất luôn tới trước.
Bản lãnh người bịt mặt đâu phải tầm thường, nên nhất cử nhất động của nàng hắn đã trông thấy cả. Khi thấy bàn tay của nàng di chuyển, hắn đã đề phòng, cười hì một tiếng, làm như tuồng không quan tâm gì tới cả, khẽ đưa hữu chưởng ra đón lấy.
Hắn chỉ khẽ xoay cánh tay một vòng đã có một luồng kình phong ù ù như sấm dậy, từ phía trong tuôn ra, khí thế dũng mãnh vô cùng.
Nhưng đây cũng chỉ là một hư thế của Nam Cung Uyển để lừa hắn mà thôi.
Tay nàng không hề chạm vào chưởng hắn, khi cổ tay vừa chuyển động đưa lên thì thân hình nàng cũng lắc nhẹ một cái rất nhẹ nhàng, tránh khỏi cái phất của đối phương như bỡn.
Người bịt mặt quả nhiên không thể ngờ rằng cái thế “Phất Không Trụ” của mình đã dày công rèn luyện hàng mấy chục năm nay, đương nhiên bị một cô thiếu nữ chưa được bao nhiêu tuổi đầu tránh khỏi dễ dàng. Ngoài ra chính hắn cũng không thể phân biệt được nàng đã xử dụng thân pháp gì mà kỳ diệu đến thế.
Sự đụng chạm thử thách trong một chiêu đấu đã khiến hắn sửng sốt và sợ hãi. Trong khi đó hắn cảm thấy có một luồng tiềm lực cuồn cuộn đưa ra, đánh thẳng về phía đầu mình.
Sức mạnh ấy ào ạt tuôn tới mau không thể tả khiến người bịt mặt không thể tránh né được, đành vội vàng tung mình nhảy vọt trở về phía sau.
Mặc dầu hắn đã hành động hết sức lanh lẹ, nhưng cũng chậm mất một giây.
“Soẹt” một tiếng vừa vang lên, tức thì tấm khăn đen bịt mặt đã bị luồng kình lực hất văng đi để lộ ra một chiếc đầu trọc lóc, phía tren đỉnh có một chiếc sẹo to tướng.
Thì ra kẻ ấy là một hòa thượng, tác chừng 50 tuổi, nét mặt gân guốc, đôi mắt sáng như điện và có vẻ âm độc.
Nam Cung Uyển hơi sửng sốt, bỗng vỗ tay cười lớn và nói :
– Ủa, chẳng hóa ra là một vị hòa thượng, thế mà tưởng ai đâu xa lạ. Vậy người có phải thuộc Thiếu Lâm tự hay không?
Từ trước đến nay, nàng chưa hề đi lại trên giang hồ bao nhiêu nên hễ thấy nói đến hòa thượng là cho ngay là thuộc phái Thiếu Lâm tự nên mới buộc miệng hỏi ngay như vậy. Đối với sự hiểu biết của nàng thì hầu hết những nhà sư của phái Thiếu Lâm đều có bản lãnh cao cường tuyệt đỉnh.
Hai mắt của lão hòa thượng chớp lia, chiếu sáng như điện, nhìn thẳng vào Nam Cung Uyển gật đầu nói :
– Phải, lão tăng chính thuộc Thiếu Lâm tự, pháp danh là Trí Giác.
Vệ Thiên Tường nghe nói giật mình.
Chàng có nghe Điểm Thương song nhạn nói chuyện với mình rất nhiều về những bậc cao tăng của Thiếu Lâm tự thuộc hàng chữ Trí. Hiện nay tại chùa Thiếu Lâm chỉ còn năm vị thuộc cấp bực hệ thống này mà thôi.
Trừ vị Phương trượng là Trí Tuệ đại sư ra, còn bốn vị kia được phân công chưởng quản bốn viện là Đạt Ma viện, La Hán đường, Tàng Kinh các và Tổ Sư điện. Cả năm vị được gọi là Thiếu Lâm ngũ trưởng lão, người nào cũng địa vị rất cao, võ công đến mức siêu việt. Trí Năng thiền sư thì chàng đã có dịp được gặp qua một lần rồi.
Trước kia chỉ cần nhìn thái độ tôn kính của mọi người đối với Trí Năng thiền sư cũng có thể thấy được địa vị cao quý của các trưởng lão như thế nào rồi. Vị hòa thượng này tự xưng là Trí Giác, không biết có đúng là nhân vật trong các vị trưởng lão tại chùa Thiếu Lâm tự chăng?
Lão hòa thượng liền hỏi tiếp :
– Con bé kia, có phải vừa rồi mày xử cái thế “Tử Dương thủ” không? Nếu vậy mày là con gái của Nam Cung Hột phải không?
Nam Cung Uyển hứ một tiếng nói :
– Đâu phải.
Lão hòa thượng cười ngầm rồi liếc mắt nhìn Vệ Thiên Tường nói :
– Dụng ý của ta là muốn nhà ngươi trao trả lại cái gói nhỏ của Sầm Phong mà thôi. Nếu nhà ngươi chịu giao thì mọi việc vô sự. Nhưng bây giờ thì cục diện đã biến đổi cách khác rồi. Các ngươi đã biết rõ hành tung của lão tăng rồi, hành tung ấy cần tuyệt đối giữ kín, cho nên buộc lòng lão tăng phải ra tay sát giới.
Nam Cung Uyển mỉm cười nói :
– Ủa, lão hòa thượng thế là lão muốn giết chết chúng ta để bịt miệng đây chắc.
Lão hòa thượng cười âm độc nói :
– Bất cứ kẻ nào, một khi biết rõ hành tung của lão tăng thì phải tự xử lấy thân mình. Vậy chúng mày hãy tự liệu trước đi, đừng buộc ta phải nhọc lòng động thủ.
Vệ Thiên Tường nghe nói nghĩ bụng :
– “Thật không ngơ một trong bốn vị cao tăng của Thiếu Lâm được thiên hạ ca tụng mà thốt nên những lời như thế ấy”.
Nghĩ đến đây chàng không khỏi căm tức trong lòng. Nam Cung Uyển biết ý bèn quay về phía Trí Giác thiền sư cưòi nói :
– Lão hòa thượng! Ông bảo rằng chỉ vì biết rõ hành tung của ông nên cần phải tự xử lấy mình, nếu không ông sẽ ra tay hạ sát. Nói thế chả hóa ra là từ xưa tới nay không một ai thoát khỏi được độc thủ của ông phải chăng?
Trí Giác hòa thượng hừ một tiếng đáp.
– Đó là điều dĩ nhiên rồi.
Nam Cung Uyển ranh mãnh hỏi thêm :
– Chà, nói vậy chắc là võ công của ông đã thuộc vào hạng vô địch rồi chứ gì?
Trí Giác hòa thượng cười rộ lên nói :
– Còn phải hỏi! Hà hà, chúng mày có thức thời thì mau mau tự xử cho rồi, đừng để bận lòng lão tăng phải ra tay nữa.
Nam Cung Uyển liếc qua phía Vệ Thiên Tường rồi lạnh lùng từ từ nói :
– Nếu vậy thì chúng mình tự xử lấy để khỏi gây điều rắc rối nữa.
Nói đến đây, nàng bỗng sực nhớ ra một việc, cúi đầu chớp mắt mấy cái nói :
– Này lão hòa thượng, tôi đã nghĩ ra một việc nhé. Trên giang hồ này không thiếu gì bọn chồn đội lớp hùm, khiến cho nhiều kẻ khác vì nhẹ dạ nông nổi nghe bậy ba ngoan ngoãn tạ mình đi hại lấy mình, há chẳng oan uổng lắm sao.
Vệ Thiên Tường nghe nói đến đây biết rằng Nam Cung Uyển đã dụng ý trêu chọc lão hòa thượng nên trong bụng cười thầm, chú ý theo dõi thái độ của lão.
Trí Giác hòa thượng sát khí hiện trên nét mặt lại nói :
– Con bé, mày là con gái của Nam Cung Hột, mới bao nhiêu tuổi đầu mà thốt ra toàn những lời lẽ hỗn láo khi dễ lão tăng sao?
Nam Cung Uyển cười nói :
– Đối với những kẻ ác độc chỉ ham giết người, khỏi cần phải giữ đạo hạnh nữa. Bây giờ cô nương chỉ muốn được thưởng thức vài chiêu tuyệt kỹ của ngươi mà thôi.
Trí Giác hòa thượng bị nàng nói khích trêu chọc nên càng lộ vẻ tức giận hậm hực. Sau cùng không dằn lòng được vung hữu chưởng đánh ra một chiêu như sấm sét.
Chỉ một chưởng đầu tiên cũng chứng tỏ được công lực nhiệm mầu của lão hòa thượng quả đúng theo lời đồn không sai.
Vệ Thiên Tường tái mặt, thấy uy lực của ngọn chưởng không kém gì của Nam Thiên Nhất Điêu Tang Đồ và Quỷ Kiến Sầu Lục Thừa, trong lòng lo lắng bồn chồn, vội kêu lớn :
– Nam Cung cô nương, xin cô nương để lão hòa thượng này cho tại hạ đối phó cho.
Chàng nói chưa dứt câu, chỉ thấy Nam Cung Uyển khẽ tung mình một cái, lanh như điện chớp, xẹt ra sau lưng lão hòa thượng miệng ngọt ngào liến thoắng nói :
– Vi đại ca, anh khỏi cần quan tâm nữa. Lão ấy không đánh nổi tôi đâu.
Trí Giác hòa thượng vừa tung ra một chưởng, chớp mắt không rõ nàng xử dụng thân pháp gì, đã biến mất không còn thấy tăm dạng nữa.
Tiếp đó nghe nàng nói chuyện nheo nhéo phía sau lưng rồi bất giác giật mình sọ hãi. Lão lập tức dùng thế “Đảo … Thiên Địa”, đánh bật lộn ngược về sau như chớp nhoáng.
Ngờ đâu, Nam Cung Uyển vừa nói chuyện sau lưng rõ ràng, lại vụt biến mất nữa.
Chính Vệ Thiên Tường cũng đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng nàng loang loáng như ẩn như hiện, nhẹ nhàng như bóng quế hồn ma, di động liên tiếp, không biết nàng đã dùng thân pháp gì.
Trí Giác hòa thượng đánh luôn hai thế đều bị hụt cả, trong lòng tức giận lại chuyển sang kinh ngạc, e dè, nhận nhiệm vụ quản thủ Tàng Kinh các của Thiếu Lâm tự hàng mấy chục năm nay học hỏi được bảy mươi hai tuyệt nghệ quý báu trong các, đã tự hào là trên thiên hạ không còn bao nhiêu kẻ đối thủ xứng đáng, thế mà không khống chế nổi một đứa con gái nhỏ chỉ một ít tuổi đầu.
Bất giác lão nổi cơn thịnh nộ, cười dài một tiếng rồi quát lớn :
– Này con bé, mày đừng tưởng có học lõm được một vài ngón trong thuật “Tử Phủ Tiềm Hình” đã vội lên mặt và cho rằng lão tăng không thể hại mày nổi hay sao?
Nói xong đột nhiên đưa cả hai cánh tay lên không trung, vạch thành hai chiếc vòng tròn.
Cứ tay trái quay trước, tay phải quay sau, cuộn thành một luồng gió lốc, chỉ trong chớp mắt một cơn gió nổi lên như bão tố, chuyển động ào ào, đùng đùng như trời gầm đất sụp mỗi vòng tròn rộng gần ba trượng. Từ trung tâm điểm: sức gió cuốn đi vô cùng mãnh liệt. Không bao lâu, từng cột gió bao bọc khắp thân hình lão, bụi cát bay lên mù mịt, cây cối xung quanh cành lá gãy rơi răng rắc.
Nam Cung Uyển bình sinh cũng có một trình độ võ công rất cao siêu, không ngờ đâu lão hòa thượng lại sử dụng cái thuật tuyệt diệu nhất trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm là “Đạt Ma Thiên Toàn chưởng pháp” như vậy.
Loại chưởng pháp này, hễ mỗi khi ra tay thì không khí quay chuyển không ngừng, mãnh lực có thể làm điên đảo càn khôn, phát huy một sức mạnh khủng khiếp. Đối phương có võ công cao diệu đện đâu nhưng khi bị lôi cuốn vào trung tâm các vòng xoáy tròn ốc khó mà chống cự lại nổi, nếu không bị nội thương trầm trọng cũng bị mất thăng bằng ngã quay ra ngay.
Muốn luyên được chưởng pháp này, nội công phải thật hùng hậu. Hơn nữa, trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm, môn nào cũng đòi hỏi một công trình luyện tập bền bỉ lâu dài, một hỏa hậu sung túc, cho nên không phải bất cứ kẻ nào cũng học được.
Các Chưởng môn nhân Thiếu Lâm tự rất thận trọng trong vấn đề lựa chọn môn đệ. Họ chỉ có thể truyền những tuyệt nghệ này cho các Phương trượng thừa kế y bát. Chỉ có những người đến trình độ ấy mới hội đủ điều kiện lĩnh hội được. Cho nên môn “Đạt Ma Thiên Toàn chưởng pháp”, trên giang hồ không mấy người được biết. Lẽ dĩ nhiên Nam Cung Uyển tuy có nghe qua chứ cũng chưa hề hiểu biết được chi tiết nào.
Nàng tin tưởng cái thuật “Tử Phủ Tiềm Hình” do phụ thân mình chân truyền chắc trên gầm trời này chưa kẻ nào có thể hại được.
Vì vậy cho nên mặc dù uy lực của những vòng gió do hai cánh tay của hòa thượng phát động nên rất dũng mãnh nàng cũng không quan tâm mấy.
Nàng khẽ nhún vai một chút, bàn tay ngọc phất ra một cái miệng cười nói :
– Lão hòa thượng này khéo làm cái trò múa rối với những vòng gió để áp đảo ta được sao?…
Nói đến đây, nàng đã cảm thấy một sự việc quái dị khác thường. Một luồng gió mạnh vô kể, từ trong tâm các vòng tròn đã xâu nhập ngay vào các yếu huyệt của mình. Thân pháp “Tử Phủ Tiềm Hình” của nàng cũng bị sức mạnh của các luồng gió làm chậm đi rất nhiều.
Nàng giật mình hoảng sợ, không rõ lão hòa thượng này sử dụng thân pháp gì mà có vẻ quái lạ kỳ ảo đến thế.
Sự hoảng hốt chỉ thoáng qua một chút như làn chớp nháng giữa đêm đông. Tuy nhiên bao nhiêu đó cũng đủ khiến cho cử chỉ nàng bị ngưng trệ một chút, áp lực ba bề bốn bên lại đột nhiên tăng thêm dữ dội.
Nàng cảm thấy như mình đứng giữa ráo nước đang xoáy mạnh, thân thể mất thăng bằng, trời đất đảo lộn, chỉ chực té nhào.
Vì bản chất cang cường, nàng không muốn lộ vẻ sợ hãi hay núng thế trước áp lực đó, lập tức tăng thêm hai thành hỏa hầu, dồn chân khí xuống chân, theo tư thế “Tử Dương thủ” phất luôn mấy cái, nhún mình nhảy vọt ra ngay chỗ gió lốc.
Nhưng vì Đạt Ma Thiên Toàn chưởng pháp biến hóa vô cùng khi áp lực tăng lên đến độ cao, tự nhiên hóa thành những cột gió dựng vòng quanh, trên một phạm vi chừng ba trượng, cuồn cuộn kéo đến hết cột này đến cột khác, mỗi lúc càng thêm mãnh liệt.
Nam Cung Uyển nhờ được thân pháp Tử Phủ Tiềm Hình, đôi chân luôn luôn di động, hai tay liên tiếp quay tròn cố né tránh những cột gió nhưng nàng cố gắng cũng chỉ được bẩy tám lần mà thôi. Dần dần hơi thở đã dồn dập, mồ hôi trông như tắm so với những trận khác đấu trên ba trăm hiệp còn vất vả hơn nhiều.
Vệ Thiên Tường thấy nàng đã lâm vào thế bị động, chân tay cuống quýt, thân pháp chậm bớt nhiều.
Tuy nhiên chàng còn tin tưởng với lối đánh nhẹ nhàng uyển chuyển của nàng cũng chưa đến nỗi nào. Huống chi ngay từ lúc đầu nàng đã thốt ra câu “lão ấy không đánh nổi tôi đâu”, như thế mình cũng chưa cần phải ra tay vội, e nàng không bằng lòng.
Vì vậy nên chàng cứ lặng thinh đứng nhìn trận đấu.
Không ngờ, chỉ trong nháy mắt, uy lực của những cột gió đột nhiên tăng tiến kinh hồn, thân hình Nam Cung Uyển đã trở nên chậm chạp hình như không còn đủ sức đối phó nữa. Dần dần nàng đã lâm vào thế bị bao vây giữa các cột gió.
Hoảng hốt quá, Vệ Thiên Tường chẳng thèm đắn đo suy nghĩ gì hết, cũng không màng tới hậu sự của đối phương lợi hại như thế nào, hét lên một tiếng vang trời, tả chưởng vang lên, hai chân nhún mạnh, lao vút vào chính giữa luồng gió cuốn.
Chưởng chàng tung ra với mười thành công lực, uy vũ thật kinh hồn. Khi thân hình chàng vừa vụt đến, cả trận địa đều rúng động ầm ầm, gần hết những cột gió đang quay cuồng đã bị “Nghịch Thiên nhất chưởng” làm tan vỡ hết.
Hai chân chàng vừa chấm đất, cũng bị sức gió đẩy mạnh làm thân hình chấn dộng mấy cái, xô về phía trước hai ba bước rồi mới đứng vững lại được.
Về phần Trí Giác hòa thượng vừa bị một sức mạnh vô biên bất ngờ từ đâu xô lại không chịu nổi phải loạng choạng bước lui liền ra sau.
Lão hoảng hốt và ngạc nhiên cực độ, chưa đoán được kẻ địch nào lại có một sức mạnh lợi hại chừng ấy. Lúc định thần nhìn lại thì kẻ phát chưởng vừa đánh bật mình ra chính là chàng bé con họ Vi nãy giờ đang đứng bên cạnh.
Trí Giác hòa thượng không bao giờ tưởng tượng một thiếu niên chừng mấy tuổi đầu mà công lực không kém mình chút nào.
Trong lúc lão đang bàng hoàng vì sự việc quá đột ngột và bất ngờ ấy, thì đối phương lại xông đến tấn công nữa.
Nửa sợ nửa giận, Trí Giác hòa thượng không dám coi thường, vội vàng vung chưởng mặt lên như gió đẩy ra một đòn “Phách Không chưởng” đánh mạnh vào ngực Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường không ngờ đối phương lại ra tay mau lẹ dường ấy. Chân chàng chưa chạm đất thì luồng kình phong Phách Không chưởng đã ào ạt đập ngay trước mặt mình.
Lập tức chàng đề tụ chân khí, tay trái dựng thẳng lên, ưỡng ngực ra tiếp nhận lấy một chưởng của Trí Giác hòa thượng.
Hai luồng chưởng phong chạm vào nhau nghe “bùng” thật lớn ngay giữa lưng chừng trời. Công lực ngang nhau, lão hòa thượng bị thối lui hai bước. Nhưng trái lại Vệ Thiên Tường lại sấn tới hai bước.
Trí Giác hòa thượng thất sắc, vội vàng liều mạng bồi thêm hai chưởng nữa.
Vệ Thiên Tường vẫn ung dung tiếp đón, nét mặt bình thản như thường.
Trí Giác hòa thượng cảm thấy mỗi lần chạm vào chưởng lực của đối phương thì toàn thân bị rúng động, e khó mà kéo dài được trận đấu.
Trái lại Vệ Thiên Tường mỗi lúc càng hăng thêm, hình như không có tý gì mệt nhọc, luôn luôn tiến sát vào mình.
Nếu tình thế này kéo dài thêm, phần thất bại nhất định sẽ về lão.
Nghĩ vậy xong, lão hòa thượng liền lùi lại năm thước, dậm chân một cái quay mình chạy luôn, không nói năng gì hết. Thân hình lão nhấp nhô vài cái rồi biến mất vào sau bóng tối.
Nam Cung Uyển như con chim non rời cành, từ sau xà xuống, mặt hoa tươi cười, khen lớn :
– Vi ca ca, thân pháp của anh thật kỳ diệu, công lực anh hùng hậu vô cùng. Tên hòa thượng nầy không thể nào bằng anh nổi. Hắn chạy đi, kể ra cũng thức thời đấy chứ.
Vệ Thiên Tường cười xòa nói :
– Thân pháp của cô nương sử dụng lúc nãy cũng vô cùng kỳ diệu và đẹp mắt.
Nam Cung Uyển lộ vẻ không bằng lòng nũng nịu nói :
– Anh nói vậy chả lẽ có ý muốn mỉa mai tôi sao?
Vệ Thiên Tường nghiêm nét mặt nói :
– Không phải là chuyện bông đùa hay mỉa mai, mà quả thật thân pháp của cô nương vừa sử dụng rất kỳ diệu, tại hạ cố ý nhìn kỹ mà cũng không thể phân biệt được tường tận.
Được Vệ Thiên Tường ca tụng, Nam Cung Uyển rất cao hứng, tươi cười nói :
– Thân pháp này gọi là “Tử Phủ Tiềm Hình” của phụ thân tôi truyền lại, nhưng sự học hỏi cũng chưa đựơc như ý muốn nên vẫn còn nhiều chỗ sơ mất, anh đừng cười.
Vệ Thiên Tường nghe nhắc đến tử phủ môn bỗng sực nhớ lại trên Nhạn Đãng sơn, đã được ông già ốm thuật qua câu chuyện “Vũ Nội tam kỳ Nho Thích Đạo” trong đó phái Nho thuộc về Tư Tham Khách. Vị này về sau chân truyền lại cho một người đệ tử duy nhất, xuất thân tại Thiên Sơn. Hiện nay trong giang hồ thường gọi là Thiên Sơn thần tăng, một cao thủ thượng thặng trong “Phương Ngoại nhị kỳ”.
Nếu như vậy mà luận ra thì phụ thân của Nam Cung cô nương này nhất định là môn nhân của Thiên Sơn thần tăng rồi.
Suy nghĩ như thế chàng bèn nói :
– À, khi nãy lão hòa thượng ấy có nói lão ta là một trong số bốn vị trưởng lão của Thiếu Lâm tự, bản lãnh đã đến chỗ thượng thừa rồi. Nhưng theo sự nhận xét của tại hạ thì sau này nhờ lối phát chưởng kỳ lạ, quay vòng tròn gây thành gió lốc mới kiềm chế được thân pháp của cô nương. Thật ra, nếu cứ theo lối quyết đấu thông thường như lúc đầu thì chưởng pháp và khinh công của cô nương không kém lão tý nào hết.
Nam Cung Uyển lắng tai nghe chàng giải thích như vậy, thấy rằng đó là những lời nói thành thật tự đáy lòng chứ không phải những sáo ngữ để tâng bốc bâng quơ. Nàng liền đổi giận làm vui, nhoẻn miệng cười duyên, để lộ đôi má núng đồng tiền và ửng đỏ như hoa đào buổi sáng, rồi hớn hở nói :
– Vi đại ca, anh nhận xét đúng lắm, quả anh có cặp mắt rất tinh tường. Chưởng phong của lão trọc thật vô cùng cổ quái. Nếu anh biết rõ toàn phong chưởng của hắn, có lẽ cũng đã biết được phương pháp hóa giải chứ?
Vệ Thiên Tường nói :
– Tại hạ không thấy được chưởng phong thoát ra từ chỗ nào mà có thể quay tít lên, uy lực hùng hậu đến thế thì làm sao biết nổi cách phá được. Tuy nhiên, trong lúc nhất thời thấy cô nương đang bị nó bao vây áp đảo trong lòng bỗng nảy ra cảm giác lo lắng sợ hãi nên phải đành liều mạng với nó một phen đấy thôi.
Nam Cung Uyển nghe nói cảm động lắm, liếc mắt nhìn chàng rồi dịu dàng nói :
– Vi đại ca, anh tốt quá!
Vệ Thiên Tường cảm thấy sung sướng nhưng thẹn lắm. Chàng đỏ mặt không biết nói sao.
Nam Cung Uyển cười khúc khích rồi nói luôn :
– Vi đại ca, chúng ta không nên đối xử quá khách sáo nữa. Từ nay trở đi, anh đừng gọi tôi là cô nương nữa nhé.
Vệ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi lại :
– Nếu như.. như vậy thì… tại hạ..
Nam Cung Uyển nũng nịu cắt lời :
– Ủa, sao anh chóng quên thê? Anh không nhớ rằng chúng mình sẽ cùng đi Sơn Đông sao?
Vệ Thiên Tường nghe nói chẳng hiểu gì hết, nhướng mắt nhìn nàng hỏi :
– Ủa, đi Sơn Đông hay không có can hệ gì đến việc này đâ mà cô bé lại đem ra hỏi ấm ớ như vậy kìa?
Chàng cứ trừng trừng nhìn nàng ngụ ý đòi sự giải thích.
Nam Cung Uyển cười xòa nói :
– Này, anh không để ý sao? Từ đây về đến Sơn Đông đường xa diệu vợi biết bao ngày, thế mà cứ mỗi lúc mở miệng là “cô nương” hỏi đến cũng “cô nương” làm người ta khó chịu quá! Thôi nhé, từ mai trở đi đừng gọi cô nương nữa đấy nhé.
Vệ Thiên Tường ngại ngùng nói :
– Nếu vậy tại hạ sẽ gọi cô nương là muội muội nhé.
Nam Cung Uyển đỏ mặt, trong sự hổ thẹn có phần lẫn một niềm vui tươi êm dịu. Nàng cố giữ bình tĩnh nói :
– Không, anh phải gọi là đệ đệ cơ.
Vệ Thiên Tường càng ngạc nhiên hơn, ngớ ngẩn nói :
– Ủa, tại sao cô nương lại muốn tại hạ gọi là đệ đệ?
Nam Cung Uyển lộ vẻ giận dỗi nói :
– Đấy, tại hạ nữa! Sao anh cứ xưng hô tại hạ hoài như vậy? Từ nay đổi đi nhé.
Rồi nàng cười khúc khích nói luôn :
– Vi ca, anh có thể mang cái mặt nạ quỷ vàng khè kia lên mặt thì tôi lại không có cách nào cải trang cho khác đi được sao? Ngày mai lên đường tôi sẽ ăn mặc như anh, chừng ấy không là đàn ông sao?
Vệ Thiên Tường mới biết nàngcó dụng ý giả dạng nam trang để cùng đi đường với mình cho tiện nên liền vui vẻ đáp :
– Hay lắm, cô nương quả nhiên chu đáo và có sáng kiến. Được như vậy dọc đường sẽ có nhiều điều thuận tiện, khỏi ai để ý đến mình.
Nam Cung Uyển dậm nhẹ gót chân xuống đất phụng phịu trách :
– Lại cô nương nữa rồi! Sao chóng quên lắm vậy? Đệ… đệ… chứ!
Vệ Thiên Tường bật cười, vội vàng gọi :
– À quên, đệ… đệ…
Xem tiếp hồi 22 Lại gặp người của Thiên Diện giáo