Kiều Kiều Vô Song

Chương 194: Cự Hôn Xong



Edit: Frenalis

Đúng vậy, cho dù một thế gia thay đổi bất luận điều gì, hoàng đế cũng sẽ không tức giận như vậy.

Nguyên nhân chính là vì gia tộc Cơ thị mới vừa trở thành thế gia, hơn nữa, trong tiềm thức, hoàng đế cảm thấy mình có thể tùy ý thao túng hôn nhân của Cơ Tự mà nàng không dám và không có khả năng phản kháng, cho nên khi nghe được Cơ Tự nói thật, hoàng đế mới đột nhiên nổi giận!

Nhưng Cơ Tự không hề sợ hãi trước sự tức giận của hoàng đế!

Trên thực tế, dù đối diện là vua của một nước, hắn cũng không dám vì “sĩ thứ không hôn” mà trị tội nàng, nếu không sẽ dẫn đến sự phản kháng của toàn bộ tầng lớp sĩ tộc! Nhiều nhất, hắn cũng chỉ có thể ghi hận Cơ Tự trong lòng mà thôi.

Nhưng đối với Cơ Tự, dù là Cơ Việt hay Cơ Tự, nàng đã đến lúc cần thiết phải trở mặt với hoàng thất! Nàng không muốn hôn nhân và tự do của mình bị người khác tùy ý thao túng!

Hoàng đế bạo nộ.

Hắn trừng mắt nhìn Cơ Tự một lúc, đang chuẩn bị ra lệnh cho thị vệ tiến lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ bình tĩnh, dung nhan tuyệt sắc và khí độ ung dung tao nhã của một sĩ tộc điển hình của Cơ Tự, hắn lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hàm răng nghiến đến kèn kẹt, hoàng đế nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Cút đi!”

Cơ Tự cúi đầu hành lễ, chậm rãi rời khỏi đại điện.

Nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng, Thái Tử lạnh giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không thể nhẫn nhịn sự sỉ nhục này!”

Hoàng đế liếc nhìn hắn nhưng không trả lời.

Thái Tử lại nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã bao giờ bị một phụ nhân sỉ nhục như vậy? Chẳng lẽ không thể……”

Hắn chưa nói xong, hoàng đế đã không kiên nhẫn quát lên: “Những năm gần đây, những thế gia sĩ tộc nào chưa từng sỉ nhục ngươi?” Rồi hắn nói thêm: “Không thể nhẫn cũng phải nhẫn, đối phó với bất kỳ thế tộc nào, đều cần phải chờ đợi thời cơ!”

Nói đến đây, hoàng đế chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Đúng vậy, trong thời đại này, bất kỳ hoàng đế nào cũng có một khởi đầu không dễ dàng. Nền tảng của họ quá mỏng manh, đa phần đều là võ tướng lập nghiệp, trong tay ngoài binh quyền thì chẳng có gì. Có thể nói, cho đến nay, sĩ tộc và hoàng thất chưa từng xảy ra xung đột quá lớn là do cả hai bên đều nhường nhịn lẫn nhau. Hoàng thất phải nhẫn nhịn sự kiêu ngạo của các sĩ tộc. Mà các sĩ tộc thì tạm thời lánh xa mỗi khi hoàng thất nổi điên. Lý do rất đơn giản, các sĩ tộc ỷ vào việc mình là những dòng họ có truyền thừa hàng trăm năm, coi mình như ngọc quý, không muốn va chạm với hoàng thất, loại nhà giàu mới nổi chỉ biết đến việc xây gạch ngói.

Cho đến bây giờ, hoàng đế mới nhận ra rằng, huynh muội Cơ thị mà hắn tưởng chừng như nắm trong tay, thực ra đã thoát khỏi sự kiểm soát của hắn từ khi Cơ thị trở thành thế gia!

Đồng thời, hoàng đế cũng biết rằng, từ khi hắn nhất quyết muốn giết Tạ Lang, các thế gia khác đã bắt đầu ám lưu dũng động (1). Tình hình hiện tại, nếu hắn không xử lý ổn thỏa, chỉ sợ các thế tộc này sẽ nảy sinh ý định “Đổi một vị hoàng đế mới để cai quản”. Mà trong thời điểm Lưu Nghĩa Khang tạo phản, nếu họ có ý định đó, chỉ cần dùng một chút sức lực nhỏ……

(1): dòng chảy ngầm cuộc trào

Chỉ một lát sau, Cơ Tự đã ra khỏi hoàng cung.

Ngồi trên xe lừa của mình, nàng quay đầu nhìn lại hoàng cung, thầm nghĩ: Từ nay về sau, chỉ sợ không có cơ hội nào quay lại đây nữa.

Nàng lại thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ là hôn nhân của Cơ Việt hay Cơ Tự, hoàng thất luôn muốn thao túng trong tay, hiện giờ nhân lúc Lưu Nghĩa Khang mưu phản, hoàng đế rối ren trong ngoài thì trở mặt, thời cơ quả thực là không tồi.

Vừa mới ra khỏi hoàng cung, Cơ Tự đã gặp một đội bộ khúc của Tạ thị, chính là nhóm người Tạ Quảng.

Tạ Quảng nhìn thấy Cơ Tự bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm. Hắn tiến đến trước mặt Cơ Tự: “Lang quân muốn phu nhân đến Trần Quận Tạ thị một chuyến.”

Cơ Tự gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”

Đoàn người đổi hướng, tiến về phía Trần Quận Tạ thị.

Vừa mới đi vào Ngõ Ô Y, họ đã thấy một vài sĩ tộc lang quân đang từ đối diện đi tới. Nhìn kỹ thì thấy Tiêu Diễn và Trương Hạ Chi cũng ở trong đó. Những người này hiển nhiên là đang trở về sau khi tham dự yến hội, từng người đều tiêu sái phong lưu, cử chỉ nhã nhặn.

Họ nhận ra xe lừa của Cơ Tự, hô lên vài tiếng, trong nháy mắt, bộ khúc của họ nhịp nhàng lui về hai bên, nhường đường cho các sĩ tộc lang quân tiến đến.

Những lang quân này đều nở nụ cười nhìn về phía Cơ Tự.

Nguyên nhân là vì tin tức Cơ Tự ngang nhiên nhập phủ đệ Trần Quận Tạ thị và cùng Tạ Lang trở về từ Bắc địa đã truyền khắp các đại thế gia chỉ trong vòng nửa ngày.

Cơ Tự vén một góc màn xe, khẽ cúi đầu chào: “Cơ thị gặp qua chư vị lang quân.”

Khuôn mặt Cơ Tự lộ ra, vài vị lang quân nhất thời ngây người.

Bọn họ không ngờ Cơ Tự lại trở nên tuyệt mỹ như thế. Tiêu Diễn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm, ngay cả Trương Hạ Chi cũng từng tưởng tượng qua dáng vẻ Cơ Tự khi trưởng thành sẽ có nhan sắc như thế nào, nhưng không ngờ phong tình của nàng lại nồng nàn và độc đáo đến vậy. Một Cơ Tự như vậy, mị hoặc thần bí lại nhu nhược đa tình, làm sao mà một Nghĩa Võ Vương phu nhân năm xưa có thể so sánh được?

Đối mặt với ánh mắt của những lang quân, Cơ Tự lại khẽ cúi đầu, mỉm cười: “Còn thỉnh chư quân nhường đường.” Nói rồi, nàng quay đầu dặn dò: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Xe lừa khởi bước, chỉ trong chốc lát đã lướt qua mọi người, hướng về phía sâu trong Ngõ Ô Y.

Mãi đến khi Cơ Tự đi khá xa, một lang quân mới cảm thán: “Bây giờ ta lại ghen tị với phúc khí của Tạ Thập Bát!” Trương Hạ Chi cũng thở dài: “Ta tuy rằng đã sớm biết nàng sẽ là một tuyệt sắc khi trưởng thành, đáng tiếc, lại không đủ kiên nhẫn!”

Còn Tiêu Diễn vẫn luôn nhìn theo Cơ Tự cho đến khi không còn thấy xe lừa nữa.

Xe lừa của Cơ Tự nhanh chóng đến Trần Quận Tạ thị. Đúng như lời hứa của Tạ mẫu, người hầu của Trần Quận Tạ thị vừa nhìn thấy nàng liền tự giác lui về hai bước, cúi đầu không hành lễ nhưng cũng không lộ ra vẻ bất kính, để mặc Cơ Tự tiến vào.

Bước xuống xe lừa, Cơ Tự thấp giọng hỏi: “Tạ Thập Bát Lang ở đâu?”

Tạ Tịnh nhanh chóng lên đón, nghe vậy trả lời: “Thập Bát Lang còn ở chỗ tộc trưởng, phu nhân có thể về sương phòng chờ đợi.”

Hắn vừa dứt lời, một tràng tiếng cười nói vang lên, lại thấy Tạ Vương thị cùng một số người thướt tha lả lướt đi ra từ trong hoa viên cách đó không xa.

Nhìn thấy Cơ Tự trong bộ hoa y, dung nhan thịnh cực đi tới, các phu nhân đều kinh ngạc. Các nàng quay sang Tạ Vương thị, tò mò hỏi: “Phụ nhân này là ai?”

Tạ Vương thị chưa kịp trả lời, thứ muội của Viên Vương thị đã cười lạnh nói: “Đó là Cơ thị!” Nàng ta nhìn về phía Tạ Vương thị, cười như không cười nói: “Tỷ tỷ, muội thật ngốc không biết khi nhìn thấy Cơ thị, nên xưng hô như thế nào? Chẳng lẽ gọi nàng là phu nhân của Thập Bát Lang?”

Viên Vương thị hận Cơ Tự từ lúc nàng cự tuyệt mời thần y Chu Công đến chữa bệnh cho bà mẫu của mình, dẫn đến bà mẫu qua đời. Liên quan đến việc Tạ Thập Bát luôn sủng ái Cơ Tự, nàng ta cũng có vài phần oán khí.

Nghe xong lời thứ muội, Tạ Vương thị quay đầu lại, liếc nhìn Viên Vương thị một cái. Nàng ta mỉm cười nói: “Cơ thị đã từng cứu Thập Bát Lang. Bà mẫu của ta thật sự cảm kích nàng. Vốn nhờ ân cứu mạng này, ta cũng không dám đối với nàng bất kính. Xưng hô sao, Cơ thị là người có lòng dạ phóng khoáng giống như trượng phu, tùy tiện gọi nàng là gì nàng cũng sẽ không để ý.” Vì thể diện của gia tộc, nàng ta lập tức lựa chọn đứng về phía Cơ Tự.

Đúng lúc này, Cơ Tự được nhóm người Tạ Quảng vây quanh đi đến. Bởi vì muốn vào sân viện của Tạ Lang, nhất định phải đi qua cánh hoa viên này. Mà hiện tại, Cơ Tự tất nhiên không hề sợ hãi đối diện với các nàng.

Đi đến trước mặt chúng nữ, đối mặt với ánh mắt của họ, Cơ Tự ung dung như một vị phu nhân khẽ cúi chào. Sau đó, không nói nhiều lời, chỉ mỉm cười dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy Tạ Quảng và Tạ Tịnh, những con cháu danh giá ở Kiến Khang, nhắm mắt theo đuôi đi sau Cơ Tự, lại nhìn bộ trang phục đẹp đẽ quý giá cùng dung nhan mỹ mạo tựa như Lạc Thần của Cơ Tự, Viên Vương thị không khỏi ánh mắt lóe lên. Nàng ta không thể tin được rằng Cơ thị, người trước đây nhìn thấy mình và các sĩ tộc khác đều vội vàng cúi đầu né tránh, lại có thể có ngày hôm nay phong cảnh như vậy!

Nhìn Cơ Tự được chúng bộ khúc vây quanh đi vào sân viện của Tạ Lang, Viên Vương thị hừ lạnh một tiếng, quay sang Tạ Vương thị hỏi: “Nghe nói Thập Bát Lang đã trở lại, sau khi trở về lần này, Thập Bát Lang cũng nên cưới thê chứ?”

Nghe được hai chữ “cưới thê”, Tạ Vương thị cau mày, nhất thời không nói nên lời. Một phu nhân bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Đúng vậy, nghe nói hiện tại Thập Bát Lang an toàn, hoàng đế không định giết hắn, nghĩ đến hắn cũng có thể cưới thê?” Phu nhân kia lại cười nói tiếp: “Lần trước sinh tử của Thập Bát Lang chưa rõ, nước mắt của các tiểu cô sĩ tộc đều chảy chưa khô đâu.”

Nghe phu nhân kia nói, Tạ Vương thị âm thầm cười lạnh một tiếng. Nàng ta không đề cập tới thì thôi, nhưng nhắc đến, Tạ Vương thị liền nhớ ra. Hai năm trước, khi Thập Bát Lang bị hoàng thất theo dõi, muốn giết gà doạ khỉ, những tiểu cô thế tộc có lui tới cùng mình, mỗi lần nhắc tới Thập Bát Lang liền nói năng thận trọng. Hiện tại thì tốt rồi, Thập Bát Lang mới vừa an toàn, các nàng liền nhảy tới!

Tạ Vương thị tưởng tượng như vậy, trong lòng có một cảm giác: Thập Bát Lang nếu cưới những người chỉ có thể cùng hưởng vinh hoa phú quý, nhưng không thể cùng chia sẻ hoạn nạn. So sánh ra, thật không bằng chính thức cưới Cơ thị làm thê, ít nhất nàng có thể cùng đệ ấy sống chết có nhau!

Cơ Tự không hề hay biết những lời bàn tán náo nhiệt sau lưng mình. Nàng nghe ra từ giọng nói của Tạ Quảng rằng ý tứ của Tạ Lang là từ nay về sau, nàng không cần phải về nhà thường xuyên nữa, chỉ cần thỉnh thoảng quay về thăm trang viên một lần là được.

Nói thật ra, tuy là ở tổ địa thành hôn, nhưng rốt cuộc hôn lễ đó cũng không hợp quy tắc thông thường, Cơ Tự căn bản không có cảm giác mình đã trở thành thê tử người ta. Bởi vậy hiện tại, nàng vẫn cảm thấy ở trang viên của mình mới tự tại.

Sau khi sai người nấu canh nóng và tắm rửa sạch sẽ, Cơ Tự với mái tóc rối tung ướt đẫm, khoác lên mình chiếc áo bào trắng của Tạ Lang, mang guốc mộc lóc cóc ra sân.

Vừa bước vào trong sân, Tạ Lang đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Chàng khựng lại một bước, rồi tiến đến bên cạnh Cơ Tự, lười biếng cầm một sợi tóc ướt của nàng quấn quanh đầu ngón tay, ôn tồn hỏi: “Bọn người hầu trong nhà đều ổn chứ?”

Cơ Tự gật đầu, đáp: “Rất tốt.” Nàng kể lể một vài chuyện vụn vặt trong trang viên, sau đó lại cùng Tạ Lang nói về lần gặp mặt với hoàng đế. Cơ Tự sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía chàng, ôn nhu cười nói: “A Lang, giờ đây chúng ta đã trở thành mục tiêu của hoàng thất. Chắc hẳn lần sau bọn họ muốn giết gà doạ khỉ, hẳn là sẽ đem tên của hai chúng ta đặt cạnh nhau.”

Ánh mắt Tạ Lang ôn nhu vô hạn nhìn nàng.

Chàng phát hiện, điều khiến chàng thích nhất ở Cơ Tự chính là sự không sợ hãi. Trước nay chỉ có những người coi vương hầu là cặn bã, sinh tử là mây bay mới thật sự là danh sĩ. Cơ Tự trước kia tuy bên ngoài phóng khoáng tiêu sái, nhưng thực ra lại quá mức cẩn thận. Chỉ đến hiện giờ, nàng mới thực sự được coi là phong lưu.

Sau khi thưởng thức Cơ Tự như một vật quý, chàng mỉm cười nhẹ nhàng, duỗi tay xoa lên đôi môi anh đào của nàng, ánh mắt quyến luyến nhìn nàng một hồi, rồi đặt tay Cơ Tự vào tay mình, cúi đầu hôn lên mái tóc đẹp của nàng, lẩm bẩm nói: “A Tự, nàng biết lần này Trần Quận Tạ thị tộc sẽ nói gì không?”

Cơ Tự lắc đầu, tò mò nhìn về phía Tạ Lang.

Tạ Lang nhắm mắt, đặt cằm lên đầu Cơ Tự, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Bọn họ rất tức giận về chuyện tổ địa!”

“Ta đã đến Bắc địa và gặp gỡ nhiều thế tộc. Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng Thanh Hà Thôi thị thôi, tuy bề ngoài họ có vẻ không có nhiều nhân tài, nhưng những người nắm giữ vị trí cao trong gia tộc đều là những trí giả thực sự. Họ luôn khao khát thu nạp nhân tài cho gia tộc. Chỉ với hai điểm này thôi, gia tộc họ đã có khả năng cường thịnh trường tồn.”

Dừng lại một chút, Tạ Lang lại nói: “Nhưng Trần Quận Tạ thị của chúng ta lại khác. Ta cũng biết tộc trưởng và một số vị tộc lão đều uyên bác tri thức như mẫu thân ta. Tuy nhiên, tuổi tác đã khiến họ trở nên an phận thủ thường, bị phồn hoa an nhàn trước mắt mê muội, chỉ muốn duy trì trạng huống hiện có, không muốn thay đổi và cũng không thích nhìn thấy những mầm non mới xuất hiện. Nhưng sự đời vốn dĩ như dòng nước chảy, không tiến ắt sẽ lùi. Ta thực sự lo lắng về tương lai của gia tộc…”

Chưa đợi Cơ Tự lên tiếng, Tạ Lang trầm thấp cười: “A Tự, việc ta phạm phải sai lầm lớn ở tổ địa đã khiến gia tộc tức giận. Họ đã quyết định tước đi vị trí thừa kế của ta!”

Ngay khi Tạ Lang vừa dứt lời, Cơ Tự liền mở to mắt nhìn chàng.

Tạ Lang lại có chút lơ đễnh, chàng vuốt v e mái tóc dài của Cơ Tự, một lát sau lại nhẹ nhàng nói: “Thú vị không phải sao? Bên Bắc Nguỵ, tộc trưởng Thanh Hà Thôi thị cho rằng Thôi Huyền cưới nàng có thể bảo toàn Thôi thị, nhưng Trần Quận Tạ thị của chúng ta lại đưa ra quyết định ngược lại.”

Nói đến đây, Tạ Lang cúi đầu nhìn Cơ Tự, bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng, chàng bật cười: “Sao nàng nhìn ta bằng ánh mắt đó? Chẳng lẽ ta còn có thể luyến tiếc quyền vị sao?” Chàng cười một lúc rồi lại thấp giọng nói: “Nói ra thì trước đây ta là người kế thừa của Trần Quận Tạ thị, gia tộc luôn đối xử với ta rất coi trọng. Bây giờ tước đi vị trí này, những tài sản gia tộc phân cho ta cũng sẽ bị thu hồi tám chín phần mười. Nhưng điều này chẳng là gì cả, nàng biết đấy, những năm ta đi diệt phỉ khắp nơi, tài sản đã sớm vượt qua phần tài sản của người thừa kế kia.” Dừng lại một chút, Tạ Lang lại nói: “Sau đó là tư binh của ta, cũng gần như bị tước đoạt hoàn toàn. Hành động này thực ra là dư thừa, với danh tiếng của ta, muốn bao nhiêu tư binh chỉ là một câu nói.”

“Điều khiến ta buồn bã là người kế nhiệm do gia tộc chỉ định là một kẻ bảo thủ thực sự.”

Cơ Tự hiểu ý chàng, các thế gia ở Bắc địa đều kiên quyết tiến thủ, dù có thiếu sót cũng cố gắng sửa đổi, nhưng Trần Quận Tạ thị lại hoàn toàn trái ngược. Họ từ chối mọi thay đổi, thậm chí người kế nhiệm gia tộc cũng không phải người có tầm nhìn xa trông rộng. Chàng lo lắng rằng gia tộc của mình sẽ dần sa sút trong những năm tháng tiếp theo mà không hề hay biết.

Ngay lúc hai phu thê đang dựa vào nhau tâm sự, phía sau có tiếng bước chân dồn dập vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.