Edit: Frenalis
Chỉ chốc lát sau, Tạ Lang khẽ rên một tiếng, chậm rãi mềm ở trên người Cơ Tự.
Lúc này xe lừa đã chở Cơ Tự đến gần ngoại ô trang viên. Dù đã trải qua một cuộc h0an ái nồng nhiệt, cả Tạ Lang và Cơ Tự đều đã thanh tỉnh hoàn toàn.
Cơ Tự từ từ mở mắt, nàng cử động vài cái rồi khẽ cắn môi, nhẹ nhàng đẩy đẩy Tạ Lang, Cơ Tự nói: “Mau đứng lên.”
Chờ Tạ Lang ngồi dậy, Cơ Tự liền cuộn mình thành một đoàn, chui vào một góc xe lừa.
Nhìn nàng, trong mắt Tạ Lang toàn là ý cười, chàng chậm rãi mặc lại y phục, khóe môi cong lên, không giấu nổi vẻ thoả mãn.
Phải thừa nhận rằng, Cơ Tự quả thực là một vưu vật. Nàng sở hữu thể chất trời sinh nội mị, trên giường h0an ái lại càng diệu lạc vô cùng, khiến Tạ Lang cảm thấy sung sướng tột độ. Đương nhiên, chàng cũng biết sở dĩ chàng thỏa mãn đến vậy, là bởi vì Cơ Tự chính là người trong lòng chàng.
Tạ Lang chậm rãi lau sạch chính mình, sau đó mặc lại y phục chỉnh tề. Chàng không chần chừ ôm Cơ Tự vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng lau khô cho nàng. Tạ Lang giúp Cơ Tự mặc áo ngoài một cách qua loa, sau đó lấy một chiếc chăn quấn quanh nàng. Khi xe lừa đến trang viên của Cơ Tự, Tạ Lang ôm nàng xuống xe, nhẹ nhàng bước đi vào bên trong.
Tôn Phù Tần Tiểu Mộc cùng những người khác đứng ở trong viện, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạ Lang bước đi ưu nhã mà tới. Nếu không phải trong tay chàng đang ôm tiểu cô nhà mình, quần áo cũng không chỉnh tề, thì phong thái kia chẳng khác nào vừa từ triều đình phi ngựa trở về, phong lưu tự tại đến cực điểm.
Tạ Lang bước vào sân, vừa đứng yên liền nở nụ cười ôn nhu, nói: “Nơi này có không ít hoa thơm trái ngọt, quả thực hương thơm ngào ngạt.” Chàng liếc mắt nhìn Tạ Quảng, phân phó: “Đi dọn dẹp khu vườn phía đông, sau này ta sẽ ở đó.”
“Vâng.”
“Mang hết sách trong thư phòng ở toà nhà phía nam đến đây.”
“Vâng.”
“Nói cho Viên Tam Thập Lang bọn họ là ta dọn đến nơi đây ở, bảo bọn họ mang rượu đến đây tụ tập.”
“Rõ.”
“À, nơi này địa thế không tồi, nhìn xem có toà nhà bên cạnh nào dựa vào bờ sông không? Mua đi.”
“Vâng.”
“Ta rất thích hoa cỏ ở đây. Cứ giữ nguyên như vậy, nhưng bố cục nhà cửa còn chưa đủ khí thế, phái người tu sửa lại.”
“Rõ.”
Sau khi liên tục đưa ra các mệnh lệnh, Tạ Lang bước về phía Bắc viện nơi Cơ Tự thường ở. Chàng chưa đến nơi thì Tạ Quảng đã cho người chuẩn bị nước nóng để hai người tắm rửa.
Cơ Tự thực ra vẫn chưa ngủ. Nàng nằm trong lòng Tạ Lang, chỉ mong chàng nhanh chóng đi vào phòng.
Nhưng nàng không nghĩ tới Tạ Lang vừa bước vào sân đã hạ một tràng mệnh lệnh như chủ nhân, biến nơi đây thành nhà của mình.
Tuy Cơ Tự muốn lên tiếng, nhưng hiện tại hình ảnh của nàng bất nhã, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Tạ Lang ôm Cơ Tự vào Đông viện, đặt hai thau nước tắm trong sương phòng sau cánh cửa. Sau đó, cũng không màng Cơ Tự giãy giụa cùng xấu hổ buồn bực, chàng tắm rửa cho nàng, đồng thời mạnh mẽ mà ăn nàng thêm vài lần.
Bị lăn lộn quá mức, Cơ Tự lại thiếp đi trong mơ màng. Khi tỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm hôm sau. Nhìn những dấu vết trên người, nàng ngại ngùng ở trong phòng tự rửa mặt, trang điểm, sau đó mới mở cửa ra ngoài gặp Tần Tiểu Thảo và Nguyệt Hồng đang canh giữ.
Đối mặt với hai đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười tinh nghịch của hai tỳ nữ, Cơ Tự đỏ mặt, hừ hừ thấp giọng hỏi: “Tạ Lang đâu?”. Cho đến lúc mở miệng, nàng mới phát hiện giọng mình khàn khàn đến kỳ cục.
Tần Tiểu Thảo, vốn là người nhanh nhảu, vội vàng giải thích: “Tạ gia lang quân đang ở Đông viện cùng các gia nhân sửa sang lại. Ngài ấy ngại ồn ào, vừa lúc có vị đại nhân nào đó đến tìm, nên Tạ gia lang quân đã đi tiếp khách.” Dừng một chút, Tần Tiểu Thảo lại nói: “Trước khi đi, Tạ gia lang quân dặn dò rằng vị bằng hữu này của ngài ấy rất thích uống rượu, thật vất vả mới mời được hắn đến nên sẽ cùng hắn đàm đạo hồi lâu, tiểu cô không cần chờ ngài ấy cùng dùng bữa tối, đến lúc ngủ ngài ấy sẽ đúng giờ trở về.
Ngay khi hai chữ “đi ngủ” vừa dứt, mặt Cơ Tự liền đỏ bừng. Tạ Thập Bát này thật không biết xấu hổ!
Cơ Tự dù bực bội, nhưng cũng chẳng thể làm gì với Tần Tiểu Thảo và đám người hầu đang tủm tỉm cười. Dù sao đây vẫn là thời đại mà việc sống chung có thể diễn ra quang minh chính đại hợp thời. Phong lưu phóng túng là trào lưu thịnh hành lúc bấy giờ. Cho nên hành động ôm nàng vào phòng ngay trước mặt hạ nhân hay lời nói ở lại đây của Tạ Lang, ở thời đại này, chỉ có thể nói là phong lưu tình thú, chứ không thể coi là vô lễ.
Nhìn thấy tiểu cô nhà mình xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, Tần Tiểu Thảo rúc rích cười, áp sát vào Cơ Tự, thì thầm: “Tiểu cô, lời nói của Thập Bát Lang ngày hôm qua giờ đã truyền khắp Kiến Khang rồi. Người không biết đâu, hiện tại ở chỗ mấy tòa nhà trong thành của chúng ta người ra vào tấp nập, rất nhiều tiểu cô khóc lóc thảm thiết ở đó.”
Nguyệt Hồng cũng hào hứng chen vào: “Đúng vậy, đúng vậy! Người dân Kiến Khang đều đang nói rằng Tạ Thập Bát Lang vì có tiểu cô trong lòng nên không muốn cưới thê nạp thiếp. Hì hì, lần này chỉ sợ các nữ nhi trên đời đều ghen tị với tiểu cô.”
Nghe tiếng cười nói của hai tỳ nữ, nhìn đám người hầu Tạ thị qua lại trong sân, Cơ Tự im lặng.
********
Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, bầu trời cao vời vợi không một gợn mây.
Cơ Tự ngồi trong sương phòng, lúc thì nhíu mày, lúc nghiến răng nghiến lợi, lúc lại hoảng hốt, mơ màng.
Chuyện xảy ra trên xe lừa ngày hôm qua, bởi vì lúc ấy ký ức của nàng đã khôi phục, nên chỉ cần một khoảnh khắc yên tĩnh, nàng lại nhớ đến cảnh tượng mình quấn lấy Tạ Lang không rời.
Vì hành động câu dẫn quá rõ ràng, nên giờ đây Cơ Tự không dám đối mặt với chàng. Bởi vì nàng không biết khi đối diện với chàng, mình nên xấu hổ hay nên tức giận.
Tạ Lang trở về sau khi Cơ Tự đã chìm vào giấc ngủ. Sau khi tắm rửa, chàng nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của Cơ Tự.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Cơ Tự phát hiện mình đang gối đầu lên cái gối của Tạ Lang. Bộ y phục màu trắng của chàng tùy ý ném trên giường, chỗ chàng nằm còn hơi lõm xuống, lưu lại hơi ấm của cơ thể.
Cơ Tự đỏ mặt, cố gắng nhớ lại tối hôm qua mình đã ngủ như thế nào. Nàng rầu rĩ rửa mặt chải đầu rồi bước ra khỏi sương phòng.
Không biết từ lúc nào, nàng đã đi đến Đông viện.
Vừa đến chỗ uyển môn, Cơ Tự đã nghe tiếng đàn cổ du dương và tiếng nói chuyện thanh tao vọng ra từ bên trong. Nàng nhìn vào thấy Tạ Lang và Viên Thập Tam Lang đang ở trong rừng trúc thưởng hoa, cùng vài vị danh sĩ cao quý uyên thâm thưởng thức rượu nhạc.
Lại nhìn thoáng qua diện mạo mới mẻ của Đông viện, thấy sự bố trí thay đổi hoàn toàn. Cơ Tự liếc nhìn những người hầu của Tạ thị qua lại, cử chỉ tao nhã, quý phái. Nàng không khỏi nghiến răng.
Cuối cùng, Cơ Tự vẫn ủ rũ cúi đầu lui xuống.
Nhìn thấy nàng không dám làm phiền mà lui xuống, Tần Tiểu Thảo suýt chút nữa bật cười. Nàng áp sát vào Cơ Tự, khẽ nói: “Tiểu cô, An Hoa công chúa và Thái Tử điện hạ đã xảy ra chuyện.”
Cái gì?
Cơ Tự đột ngột ngẩng đầu nhìn lên.
Đối mặt với ánh mắt của Cơ Tự, Tần Tiểu Thảo nở nụ cười tinh nghịch, pha chút đắc ý. Nàng ấy khẽ khàng nói: “Hôm qua bệ hạ nhận được mười tám bản tấu chương từ các lang quan. Nội dung tấu chương miêu tả chi tiết hoạt động của Thái Tử và An Hoa công chúa trong mấy năm qua. Hì hì, không ngờ An Hoa công chúa lại độc ác đến vậy, lại tham dự vào hậu cung tranh đấu, thậm chí còn hãm hại các hoàng tử. Còn Thái Tử càng vô liêm sỉ hơn, nhiều lần phái người ám sát các vị hoàng tử khác.”
Nghe đến đây, Cơ Tự sững người, ngạc nhiên hỏi: “Mấy tin tức này ngươi nghe từ đâu?”
Tần Tiểu Thảo vui vẻ nói: “Tất nhiên là do Tạ Quảng lang quân. Lang quân nói rằng, hai người kia đã làm quá nhiều chuyện xấu, để lại nhiều sơ hở, nên không cần cố gắng, chỉ cần tuỳ tiện tra một chút là sẽ tìm ra được nhiều chuyện. Hắn còn nói, hiện tại hoàng đế tuy biết rõ là Tạ gia lang quân tung tin ra ngoài, nhưng vì những chuyện xấu xa đó phạm vào điều kiêng kị của hoàng đế, nên hoàng đế không thể mặc kệ.”
Dừng một chút, Tần Tiểu Thảo lại nói thêm: “Vừa rồi nô tỳ đi ra ngoài mua đồ, cố ý đi qua phủ An Hoa công chúa một chuyến, hắc hắc, nơi đó hiện tại vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn là bộ dáng trước cửa vắng vẻ. Tiểu cô, nô tỳ nói cho người biết, An Hoa công chúa này chắc chắn xong đời, chỉ không biết hoàng đế sẽ xử trí Thái Tử như thế nào?”
Chưa tới hai ngày, tin tức đã lan truyền khắp nơi. An Hoa công chúa bị thu hồi tước hiệu, biếm làm thứ dân, mà Chu Ngọc vì muốn vạch rõ giới hạn với nàng ta nên đã hưu thê. Chuyện tưởng chừng kết thúc, nhưng vì muốn cho An Hoa công chúa sống một ngày bằng một năm, nên hai vị mẫu phi của hai hoàng tử bị nàng ta hãm hại ngo ngoe rục rịch bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay với ngoại tộc* của nàng ta.
(* gia đình bên ngoại)
So với Thái Tử, An Hoa công chúa còn may mắn hơn. Xưa nay tranh giành ngôi vị hoàng đế vốn dĩ là cuộc chiến tàn khốc. Thái Tử ra tay với huynh đệ, tuy trái đạo luân thường nhưng cũng là hợp lý. Cuối cùng hoàng đế quyết định giam cầm Thái Tử một năm.
Nói chuyện phiếm với Tần Tiểu Thảo một lúc, Cơ Tự trở về sương phòng.
*******
Mấy ngày lại trôi qua.
Đông viện giờ đây đã được người hầu của Tạ thị sắp xếp lại trở nên thanh nhã, đẹp đẽ và quý giá. Tạ Lang suốt ngày mời mọc các danh sĩ, bạn bè đến đây, khiến cho nơi vốn dĩ xa xôi hẻo lánh này trong thời gian ngắn đã trở thành một nơi tao nhã nổi tiếng ở Kiến Khang.
Mối quan hệ giữa Tạ Lang và Cơ Tự cũng rất khó hiểu. Dù Cơ Tự suy nghĩ thế nào, Tạ Lang vẫn luôn giữ phong thái nhẹ nhàng, dụ hoặc nàng bằng những việc làm tinh tế. Nếu dụ hoặc không thành, chàng liền lạnh mặt mạnh mẽ áp đảo. Bất kể Cơ Tự chịu hay không, hai người vẫn chung chăn gối mỗi đêm, tựa như phu thê bình thường trong thiên hạ.
Tuy nhiên, điều khiến Cơ Tự không ngờ tới là những ngày tháng như vậy, mà nàng tưởng chừng có thể kéo dài mãi mãi, lại nhanh chóng kết thúc.
Hai mươi ngày sau khi Tạ Lang dọn đến trang viên của Cơ Tự, hoàng đế hạ thánh chỉ. Trong thánh chỉ nói rằng Tạ Lang là một danh sĩ có tiếng, được một vị quan lớn Bắc Nguỵ cực kỳ tôn sùng, mà vị quan lớn này lại cấu kết với Lưu Nghĩa Khang. Cho nên hoàng đế phong cho Tạ Lang một chức quan tứ phẩm, cử chàng đi sứ Bắc Nguỵ, khuyên bảo vị quan lớn kia nên đứng ngoài cuộc đối với việc mưu phản của Lưu Nghĩa Khang.
Vì tất cả tin tức đều do hoàng đế đưa ra, nên mọi người không biết vị quan lớn Bắc Nguỵ kia có thực sự tôn sùng Tạ Lang hay không. Điều duy nhất mọi người có thể nghĩ đến là hoàng đế lại một lần nữa ra tay với Tạ Lang!
Tuy nhiên, lần ra tay trước là âm mưu, thì lần này là dương mưu!
Do thánh chỉ thúc giục cấp bách, Tạ Lang thậm chí không kịp từ biệt Cơ Tự đã phải lên đường.
Khi tin tức truyền đến tai Cơ Tự, cả thành Kiến Khang như chìm trong bi thương. Một số nơi còn treo cờ trắng, như thể mọi người đều biết rằng Tạ Lang đi lần này chỉ sợ là có đi mà không có về.
Bởi vì, tất cả mọi người đều biết Tạ Lang muốn gặp vị quan lớn kia phải đi qua địa bàn của Lưu Nghĩa Khang. Mà Lưu Nghĩa Khang hận chàng thấu xương!
Bởi vì, tất cả mọi người đều biết hoàng đế một lòng muốn giết Tạ Lang. Lần này cử chàng đi sứ, chỉ sợ sẽ có thích khách rình rập lấy mạng chàng bất cứ lúc nào!
Cuối cùng, Tạ Lang đi vội vã trong tình thế nguy hiểm như vậy, hai bàn tay trắng lên đường, rất khó bảo đảm an toàn.
Khi Cơ Tự biết, Tạ Lang đã đi xa. Trong căn sương phòng yên tĩnh, sau khi Tạ Quảng vẫy lui mọi người và đóng cửa, hắn quỳ một gối trước mặt Cơ Tự, nói: “Lang quân trước khi đi có dặn dò vài điều.”
Cơ Tự mơ màng ngồi trên giường, nghe vậy, nàng khàn giọng nói: “Nói đi.”
Tạ Quảng thấp giọng nói: “Lần trước ở Dương Châu. Lang quân đưa cho tiểu cô khối ngọc bội tín vật, không biết tiểu cô còn giữ không?”
Cơ Tự từ trong lòng móc ra khối ngọc bội, tùy ý đặt lên bàn. Nàng nói: “Là khối này, ngươi muốn sao? Muốn thì cầm đi.”
Tạ Quảng lắc đầu, từ trong lòng lấy ra một phong điều lệnh do Tạ Lang ký tên, đặt nó bên cạnh khối ngọc bội. Hắn trầm giọng nói: “Khối ngọc bội này là hiệu lệnh của lang quân để điều khiển thủ hạ, cũng là tín vật để chuyển giao tài phú. Lang quân lúc gần đi dặn dò rằng, dưới trướng ngài ấy có sở hữu 50 vạn mẫu ruộng tốt, 300 thôn trang, cùng với hai mỏ muối, một số mỏ vàng, và một ngàn thất lương câu do Thôi Huyền ban tặng trước đây. Tất cả hiện tại đều thuộc sở hữu của tiểu cô. Cầm lấy khối ngọc bội này, tiểu cô có thể tùy thời sử dụng những tài phú đó!”
Tuy Cơ Tự mấy năm nay cũng coi như đã quen với việc nhìn thấy tài phú, nhưng khi nghe đến những con số này, vẫn không khỏi kinh ngạc.
Tạ Quảng vẫn quỳ một gối trên đất, cúi đầu nói: “Còn có, mấy năm nay Lang quân thu phục một ngàn bộ khúc, cùng Trần Quận Tạ thị không liên quan, cũng có thể dựa vào khối ngọc bội và điều lệnh này để điều động.” Nói đến đây, Tạ Quảng lại nói: “Những người đó đều là tinh binh, tiểu cô nếu có phân phó, Tạ Quảng có thể bất cứ lúc nào mang tiểu cô đến gặp họ.”
Dừng một chút, Tạ Quảng tiếp tục nói: “Còn một chuyện, là về dòng dõi Cơ thị. Từ năm trước, Lang quân đã liên hệ với một số nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu, cùng hơn mười người bạn tốt của Lang quân liên danh đề cử. Sau đó, Hoàng Đế đã thừa nhận Cơ thị là dòng dõi hoàng gia, trời sinh bất phàm, có đủ điều kiện để trở thành thế tộc. Ước chừng nửa tháng sau, các chưởng quản thượng lưu ở Kiến Khang sẽ đến gặp tiểu cô để chính thức bàn bạc việc nâng Cơ thị lên thành thế gia.”
Mấy điều này là điều Cơ Tự luôn tâm tâm niệm niệm, nhưng giờ phút này nghe được, môi nàng liên tục rung động, không nói nên lời.
Tạ Quảng tiếp tục: “Lang quân còn dặn dò, ngài ấy đã sớm trao đổi với Trần Quận Tạ thị về sự tồn tại của tiểu cô. Sau khi ngài ấy qua đời, Trần Quận Tạ thị sẽ chăm sóc tiểu cô, không để ai tùy ý ức hiếp.”
Nói đến đây, Tạ Quảng lại nói: “Lang quân còn nói, tiểu cô vô cùng thông tuệ, lại gánh vác sứ mệnh của gia tộc lớn mạnh. Có thế gia chi thế và Trần Quận Tạ thị bảo hộ cùng với tài sản này, Cơ thị nhất tộc hưng thịnh không phải là chuyện khó. Hiện tại chỉ thiếu người nối dõi. Lang quân nói, nếu lúc này tiểu cô có thai, sinh hạ hài nhi thì để mang họ Cơ. Nếu tiểu cô không có thai, ý tứ của lang quân là tiểu cô có thể tùy thời gả chồng sinh con. Lang quân nói, nhân thế vốn dĩ ngắn ngủi, có thể cùng khanh tương hứa một hồi, cũng không uổng kiếp này. Về sau, tiểu cô muốn vui vẻ thế nào thì tùy ý.”
Cơ Tự nghe những lời của Tạ Quảng, sắc mặt trắng bệch như tuyết, môi run rẩy, nghẹn ngào hỏi: “Chàng đâu? Chàng hiện tại đến nơi nào? Ngươi tại sao lại ở chỗ này nói với ta những lời này? Tại sao không ở bên cạnh bảo vệ chàng?”
Lời nói của Cơ Tự khiến Tạ Quảng tái nhợt như tờ giấy. Sau một lúc im lặng, hắn từ từ nói: “Ngày ấy lang quân rời đi quá vội vàng, những kẻ kia lại cố ý phòng bị. Ta đã phái người đuổi theo nhưng không kịp. Hiện tại không ai biết lang quân đi con đường nào, cũng không biết giờ phút này ngài ấy sống hay chết!”
Tạ Quảng hướng về Cơ Tự thi lễ thật sâu, sau đó chậm rãi đứng thẳng, giọng trầm thấp nói: “Tiểu cô không cần quá đau buồn. Lang quân gánh vác trách nhiệm gia tộc, vốn dĩ vững vàng như Thái Sơn. Việc duy nhất khiến ngài ấy không yên tâm chính là tiểu cô. Với sự an bài này, ngày sau tiểu cô cũng có thể vinh quang đầy người, sống một đời an vui. Về phần lang quân, từ khi nổi danh thiên hạ lúc 17-18 tuổi, ngài ấy đã biết mình sớm muộn cũng sẽ bị hoàng thất đố kỵ, và đã sớm dự liệu đến ngày hôm nay. Cho nên, dù thế nào đi nữa, ngài ấy cũng thản nhiên chịu đựng.”
Vừa chuẩn bị thối lui, Tạ Quảng lại quay đầu nhìn Cơ Tự, giọng nhẹ nhàng nói: “Tiểu cô có bất bình, lang quân đã sớm biết. Vốn dĩ ngài ấy muốn cùng tiểu cô bên nhau nhiều hơn, cho đến khi tiểu cô hoàn toàn rung động và cùng ngài ấy kết làm vợ chồng. Nào ngờ sự việc ở Dương Châu lại đột ngột xảy ra. Khi đó lang quân đã nói, hoàng đế là người cố chấp, nếu ra tay sẽ không chỉ một lần hai lần. Dự đoán được việc chạy trời không khỏi nắng, nên lang quân đã cố ý tung tin đồn ngài ấy rời khỏi Kiến Khang, khiến cho An Hoa công chúa ra tay với tiểu cô, và ngài ấy lại tương kế tựu kế để có được tiểu cô. Lúc ấy lang quân nói, nếu trời xanh thương xót, có lẽ ngài ấy sẽ cùng người thương lưu lại một đứa con, như vậy cũng không uổng công cuộc đời ngài ấy khuynh tâm một lần. Nếu không thể lưu lại hài nhi, ngài ấy cũng có được thân mình trong sạch của người trong lòng, cũng không uổng công sống hơn hai mươi năm trên đời này.”