“Ngươi không phải lúc nãy cũng chê cười hắn sao?”
“Ta trước đó cảm thấy cái tên Bạch Đế này quá ngạo mạn, bất quá bài hát cũng thật lợi hại, có chút ý tứ, có thể mượn luật thơ song tuyệt vào để hát, mượn thơ để thể hiện một phong cách nhạc trữ tình, được rồi được rồi, trước tiên không tâng bốc người ta quá, từ những cái đề cử bình thường, từng bước một mà đề cử thôi!”
Tần Châu.
Tám giờ tối.
Chim sơn ca sắp hót chào buổi sáng.
Hỏa Thiêu Vân phát hành « Tiêu Sầu » lên mạng.
Cùng lúc đó, một số ứng dụng nghe nhạc hợp tác với Thần Thoại đồng thời sắp xếp bài hát để phát hành lên mạng.
Mà sau khi hoàn thành việc đăng bài hát lên trang đầu của mình, các nhân viên của Hỏa Thiên Vân rốt cuộc cũng đã có thể tan làm.
Từng người hò hét muốn đi uống rượu, trong đông đảo nhóm người còn có một vài người vừa đi vừa nhẹ nhàng ngâm nga bài « Tiêu Sầu ».
Trước khi tắt máy vi tính.
Lý Kiến Trung ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn thoáng qua bảng xếp hạng mùa giải, dùng một loại cảm xúc không xác định, lại vi diệu khó hiểu nói:
“Bảng xếp hạng kỳ này có thể đột phá rồi phải không?”
“Ui —— ”
Mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tuy nói bài hát này làm cho đám người của Hỏa Thiêu Vân bọn họ nghe xong cảm thấy như muốn phá vỡ lớp kén phòng thủ trong lòng bấy lâu, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một bài hát từ nhạc đến ca sĩ đều là người mới, hơn nữa còn là ra mắt gần cuối tháng, hẳn là không đến mức đó đâu…
Đúng mà nhỉ?
Trăng sáng sao thưa.
Lâm Trí Bạch đang chăm chú đọc sách trong phòng ngủ, tên sách là « sáng tác nhập môn ».
Cũng không phải nói Lâm Trí Bạch muốn vượt qua hệ thống mà tự mình viết bài hát, chỉ là hắn suy nghĩ sau này mình còn có thể cuồn cuộn không ngừng sáng tác ra một ít bài hát hay, trong đầu cũng không thể không có một chút kiến thức sáng tác nhạc thì không ổn?
Lúc trước lúc thu âm, Lâm Trí Bạch có rất nhiều thứ không hiểu làm luống cuống tay chân suýt chút nữa đã làm lộ ra bản thân như thằng gà mờ.
Vì để phòng ngừa sau này xuất hiện trường hợp lúng túng tương tự hôm đó, Lâm Trí Bạch cần phải tìm hiểu rõ sáng tác là gì.
Cũng may Lâm Trí Bạch có chút nền tảng, khi còn bé cậu học đàn piano và guitar, cũng từng tiếp xúc qua một ít kiến thức âm nhạc tương đối cơ bản…
Hiện tại đã là cuối tháng tám.
Cũng sắp sang đến tháng chín.
Ngày mười lăm tháng chín là ngày khai giảng của Lâm Trí Bạch, cậu dự định trước khi khai giảng sẽ đọc xong một số sách cơ bản liên quan đến sáng tác.
“Leng keng!”
Liên tục đọc sách hơn một tiếng đồng hồ, bên tai Lâm Trí Bạch đột nhiên vang lên một thông báo nhắc nhở từ hệ thống, lập tức trước mắt hiện ra mấy dòng chữ.
【 Nhiệm vụ hoàn thành: Bắt đầu lại cuộc đời 】
【 Nội dung nhiệm vụ: Phát hành bài hát đầu tiên dưới danh nghĩa là một nhạc sĩ 】
【Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm kỹ năng*1】
【Phần thưởng ẩn: Tài năng mới “Thanh nhạc” được mở khóa】
Thấy hệ thống đột nhiên đưa ra thông báo nhiệm vụ đã thành công, Lâm Trí Bạch biết là bài hát « Tiêu Sầu » đã phát hành thành công.
Kèm theo những dòng chữ từ hệ thống
Giọng của Phi Hồng cũng theo đó vang lên:
“Chúc mừng chủ nhân lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, kích hoạt phần thưởng ẩn của hệ thống.
Kế tiếp sẽ cho ngài xem các thuộc tính của mình, xin hãy cẩn thận suy nghĩ sau đó tiến hành thêm điểm!”
Giọng nói chấm dứt.
Trước mắt Lâm Trí Bạch hiện ra một mẫu thông tin cá nhân hoàn toàn mới, nhìn qua tựa hồ có chút khác biệt so với phiên bản trước đây đã từng thấy…
【 Họ tên: Lâm Trí Bạch 】
【 Danh tiếng: 183 】
【 Piano: 48+ 】
【 Guitar: 46+ 】
【 Hội họa: 35+ 】
【 Thư pháp: 30+ 】
【 Thanh nhạc: 10+ 】
【Tổng kết: Chủ nhân đã thành công mở ra thuộc tính thanh nhạc, nhưng nền kỹ năng hát hiện tại của ngài rất kém, nếu như ngài tập trung tăng điểm cho thanh nhạc, tương lai có lẽ có thể ra mắt với thân phận là ca sĩ..
】
Lâm Trí Bạch hơi so sánh một chút.
Mẫu thông tin Lâm Trí Bạch được cập nhật lần này so với lúc trước có thêm một thuộc tính là thanh nhạc, đồng thời phía sau mỗi thuộc tính còn xuất hiện một dấu cộng, đoán chừng là thêm điểm cộng vào sẽ tiến hành cộng điểm cho thuộc tính vừa chọn.
“Thanh nhạc là kỹ năng hát sao?”
“Chủ nhân có thể hiểu đơn giản là như vậy.”
“Vậy nếu tôi tăng giá trị thanh nhạc đến một mức độ nhất định, sau này có thể có được khả năng ca hát của một ca sĩ chuyên nghiệp không?”
“Đúng thế.”
Lâm Trí Bạch suy tư một hồi.
Hệ thống dường như cung cấp cho mình rất nhiều hướng phát triển chuyên nghiệp, ngoại trừ guitar piano đã học lúc nhỏ và thư pháp hội họa, bây giờ còn có thêm một thuộc tính thanh nhạc.
Nghĩ nghĩ một hồi lâu.
Lâm Trí Bạch trầm ngâm nói: “Điểm kỹ năng có thể để lại sau này dùng được không, ta vẫn còn chưa quyết định được.
”
Chủ yếu là chỉ có một điểm kỹ năng, Lâm Trí Bạch bây giờ cho dù vội vàng bổ sung vào thuộc tính nào đó thì đoán chừng cũng không có biến hóa gì quá lớn, không bằng tiết kiệm trước rồi sau này mới đưa ra quyết định.
“Hoàn toàn có thể.”
Phi Hồng trả lời.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với hệ thống, điện thoại di động của Lâm Trí Bạch vang lên, là tỷ tỷ Lâm Hi gọi đến, giọng nói của nàng mang theo một tia sung sướng: “Bài hát của ngươi ở mấy ứng dụng nghe nhạc đều đã đồng loạt được phát hành, nhưng đề nghị ngươi hãy dùng ứng dụng nghe nhạc Hỏa Thiêu Vân để nghe, phần mềm của họ xử lý âm thanh tốt nhất.
”
“Được rồi.”
“Vậy trước tiên như vậy đi, hiện tại bài hát vừa mới được tải lên, nhất thời cũng nhìn không ra cái gì.
Đêm nay hãy ngủ một giấc thật ngon, không cần thức đêm, thân thể của ngươi mới vừa khỏi bệnh đó.”
“Biết rồi.”
Sau khi cùng tỷ tỷ nói chuyện điện thoại xong, Lâm Trí Bạch liền mở ứng dụng Hỏa Thiêu Vân.
Lâm Trí Bạch rất thích nghe nhạc, Hỏa Thiêu Vân lại chính là ứng dụng nghe nhạc mà hắn hay dùng nhất trên điện thoại.
Sau khi đăng nhập tài khoản.
Lâm Trí Bạch đang muốn tìm kiếm tên bài hát, kết quả lại liếc mắt một cái nhìn thấy trên trang chủ có một đề cử khá nổi bật.