Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 19: 19: Tám Chén Kính Cuộc Đời



Không có bước chuyển âm điệu nào, không thay đổi bpm của bài hát, giai điệu vẫn bình thản như cũ, nhưng hình như lại không bình thản như vậy.

Lý Kiến Trung dựng thẳng tai mình lên nghe, giống như tâm linh đang cộng hưởng mãnh liệt với giọng hát, đó là một loại xung kích tâm linh mãnh liệt hơn bất kỳ cao trào của bài hát nào khác:

“Một ly kính ánh dương sớm mai, một ly kính ánh trăng sáng tỏ

Đánh thức khao khát trong ta làm dịu đi những gian truân khốn khó

Chỉ có vậy mới không quay đầu nhìn lại mà đưa thân ngược chiều gió

Chẳng sợ trong lòng mưa giăng kín, không sợ đáy mắt phủ sương mờ

Một ly kính cố hương, một ly kính nơi phương xa

Dạy tôi sống lương thiện, thôi thúc tôi trưởng thành

Cứ thế dù trời nam hay đất bắc cũng không còn dài đằng đẳng

Và linh hồn từ đây cũng thôi lang bạc…”

Rượu không say lòng người tự say, nhưng Lý Kiến Trung rõ ràng cũng không ngửi thấy một chút mùi rượu mà bản thân đã chìm vào cơn say mê man, tâm tư của hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại, dùng ánh mắt thanh tỉnh ngắm nhìn thế giới trong mơ hồ ngoài kia.

Tiếng sáo trong bài hát đã vang lên.

Thời thiếu niên vô lo vô nghĩ;

Lúc thiếu thời lỗ mãn tự quyết định mà không suy tính;

Đến bây giờ đến tuổi trung niên mọi việc không như ý, nhìn lại quá khứ trôi qua vội vàng không khỏi tiếc nuối.

Nếu như nói một bài hát này là một bộ phim trong một thế giới khác, Lý Kiến Trung đã hoàn toàn nhập vai.

Mà giờ phút này chìm sâu trong đó đâu chỉ có một mình Lý Kiến Trung, đây là một bài hát từ giai điệu đến lời bài hát đều có tính cộng hưởng.

Tất cả mọi người trong văn phòng tựa hồ đều bị gợi lên tâm sự trong lòng, tâm tình của mọi người đều biến hóa rất nhỏ nhưng không cách nào kiềm chế lại được, chỉ còn bên tai là tiếng hát như từng làn rượu trôi xuyên qua bụng dạ.

“Một ly kính tương lai, một ly tiễn quá khứ

Xin chống đỡ cơ thể này, để nâng lên bờ vai đang gồng mệt mỏi

Tuy trước nay chưa từng tin vào cái gì gọi là núi cao sông dài

Đời người đã rất ngắn ngủi, cớ sao mãi không quên được cố chấp

Một lý kính tự do, một ly kính cái chết

Tha thứ cho sự tầm thường của tôi, rồi xua tan đi những hư ảo

Để đến khi hừng đông ló dạng, lại vội vàng rời đi

Người cho rằng mình tỉnh táo luôn là kẻ nực cười nhất…”

Chuyện cũ như thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng rất nhiều lúc tâm sự chỉ có thể tự nói cho chính mình nghe.

Người đến tuổi trung niên tất nhiên là trong lòng tràn đầy những điều bất đắc dĩ, nhưng khi còn trẻ đã từng họ nghĩ đến lúc như thế này chưa?

Những người trẻ tuổi làm việc chăm chỉ cho cuộc sống tốt hơn, đôi khi cũng sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm.

Họ đi qua con đường phải đi qua của cuộc sống, đơn giản là cảm thấy bờ vai sau khi trưởng thành dần dần càng nặng trĩu, vì thế từ sự không cam lòng dần dần biến thành tự chấp nhận thời gian an bài.

Sau đó mới phát hiện ra cái gọi là giấc mơ không phải là thứ treo trước miệng mà là để ở trong lòng, phát hiện ra rằng chính mình cũng chỉ là một người phàm, ngay cả khi lo lắng khổ tâm, trong lòng có ngàn cái nút thắt, cuối cùng cũng chỉ có thể tự cười trong lòng.

Tám ly rượu.

Kính cuộc đời.

Đoạn cuối bài ca đi vào trong tai, chỉ có tiếng guitar và tiếng phong cầm trong một thời gian dài không chịu tiêu tán, không biết là đang tự giễu cợt hay bản thân đã dùng một dấu chấm hết rồi tan biến hay chưa.

“Người cho rằng mình tỉnh táo luôn là kẻ nực cười nhất…”

Trong văn phòng yên tĩnh hồi lâu, cơ hồ không phân biệt được là họ được thoải mái nhiều hơn một chút hay là bất đắc dĩ nhiều hơn một chút, nhưng đáy lòng họ chung quy lại nhận được một chút màu sắc ấm áp của tia nắng.

“Nhóm trưởng.”

Nhân viên bên cạnh Lý Kiến Trung bỗng nhiên nói: “Ở đây còn có một câu nữa.

Những nhân viên còn lại nghe vậy, thế nhưng không hẹn mà cùng đứng dậy lại gần xem, có người nhẹ giọng nhìn về phía màn hình đọc:

“Rút dao chém nước, nước càng chảy…

Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm…”

Những lời này ở cuối còn có người ký tên, rõ ràng chính là “Bạch Đế”.

Lý Kiến Trung nhìn lại lời bài hát, còn nghiêm túc đọc kỹ, đọc xong bỗng nhiên thoải mái nở nụ cười: “Tốt cho một tên Bạch Đế, toàn bài hát đếm xong thời gian vừa đúng tám chén rượu, cuối cùng còn tặng một câu nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.

Cả bầu không khí trong bài hát kia như đang xuất hiện tại nơi này, đêm nay chúng ta đi ra ngoài uống một chút đi.”

“Chủ nhiệm ngài đi được sao?”

Mọi người nghe vậy đều nhao nhao trêu ghẹo nói.

Lý Kiến Trung hiếm khi cứng rắn được như vậy nói: “Sợ cái chim thét chói tai gì, tối nay không say không về!”

“Quá trâu bò!”

“Bất quá bài hát này… Cảm giác nghe như thấu tận tâm can…Nghe đến đoạn điệp khúc ta liền muốn phá vỡ lớp phòng thủ bấy lâu của chính mình…”

“Ta thì lại cảm thấy giống như một tia nắng ấm.”

“Rất ấm áp, một loại nhạc trị liệu tổn thương, đặc biệt là đoạn tiếng sáo thổi đó.”

“Bài hát này giống như loại rượu nhìn thì thấy số độ cồn không cao, kết quả càng uống càng không dừng lại được.

Nhưng ta càng uống cảm thấy cuối cùng đã được chữa lành tâm hồn, đau đương nhiên là đau, nhưng rượu có tính sát khuẩn mà, sẽ phải đau thêm một hồi nữa, đau xong là tốt rồi, càng về sau càng uống càng thoải mái…!Chờ đã, ta nói một hồi các ngươi có thấy ta nói chuyện có gì kỳ cục sao?”

“Tốt lắm, lo ở đó nói thiệt nhiều.”

“Còn đứng đó thất thần làm gì nữa? Bắt đầu giới thiệu đề cử thôi!”

“Đừng thúc giục đừng thúc giục nữa, đang làm việc rồi, chưa kể nói đến việc các ngươi còn chê cười Bạch Đế đặt tên phách lối, ta không nói đến giai điệu cùng lời bài hát, chỉ riêng cái tựa đề này cùng riêng cái tiêu đề tuyên truyền này cũng không phải người bình thường có thể nghĩ ra, người ta ít nhiều vẫn có chút vốn liếng để kiêu ngạo.”

“Móa bà nó!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.