Được một lát, bọn Ngụy Chân đạo trưởng, Đại Hóa thiền sư cùng Lương Hưng Đạo bay đến ngoài phía nam cửa thành Nhã An thì chợt thấy có một thứ uế khí tanh hôi bẩn thỉu bốc lên sừng sực không sao mà
chịu được nổi. Ba người vội vàng thu kiếm quang lại, cùng hạ xuống ở
phía ngoài thành để bàn định với nhau.
Ngụy Chân nhân bàn với hai người rằng:
– Ở trong thành tất nhiên là có một người giỏi về tà thuật ở
đó cho nên chúng mới dùng những trận pháp yêu ma, đem các thứ uế tạp rải rắc lên thành, định để làm trở ngại những người ở ngoài thành đi vào,
vậy chúng ta phải nên cẩn thận đề phòng mới được.
Lương Hưng Đạo gật đầu mà rằng:
– Chúng nó đã dùng cách như vậy thì bất tất chúng ta phải hóa
kiếm quang làm gì cho thêm khó nhọc. Chúng ta cứ nên chọn chỗ nào tĩnh
mịch, rồi nhảy lên mặt thành mà vào thì có lẽ tiện hơn.
Ngụy Chân cùng Đại Hóa thiền sư đều khen cho là phải, ba người bèn kéo nhau đi dạo quanh thành tìm một chỗ vắng người canh gác, rồi
cùng nhau bay qua mặt thành mà vào.
Khi vào tới nơi, ba người đương xăm xăm tìm về phía Vạn Tân
tửu lâu thì chợt thấy hai tên phiên tăng ở đâu ra đón đường ngăn lại.
Hai tên phiên tăng ấy, tức là đồ đệ của Cát Căn, một tên là Liên Gia Bố, và một tên là Phan Hàn Tiếu, đều phụng mạng của Cát Cưu đứng ra trấn
thủ mặt ấy.
Khi Đại Hóa thấy bọn họ đứng ra chắn đường thì nổi giận đùng
đùng, giơ hai tay quyền lên, đánh luôn vào Liên Gia Bố, Liên Gia Bố đứng lặng không thèm nhúc nhích, mặc cho những tay quyền đấm vào bồm bộp,
không hề suy chuyển chút nào.
Ngụy Chân đứng bên cạnh thấy vậy toan cướp đường để chạy tiến lên, nhưng lại bị Phan Hàn Tiếu đứng ra chắn lấy đường đi.
Ngụy Chân cũng nổi giận cầm cái phất trần, đánh vào mặt Phan
Hàn Tiếu toan làm cho ngã hắn ra. Ai ngờ Phan Hàn Tiếu vẫn trơ trơ như
gỗ, đứng im không chuyển, rồi lại cùng Liên Gia Bố dang hai tay ngáng
chặn lấy đường, không cho ba người đi lên được
Ba người này thấy vậy đều có vẻ tức giận khó chịu. Đại Hóa
thiền sư liền thổ ra một đạo phi kiếm đánh thẳng từ phía trên đầu Liên
Gia Bố đánh xuống. Liên Gia Bố trông thấy, khẽ cười nhếch mép, thét lên
một tiếng rất to, thì liền thấy ở trên đỉnh đầu phi ra một quả đạn đen
lớn để chống với đạo kiếm quang.
Đằng kia Ngụy Chân đối địch với Phan Hàn Tiếu không được thì
cũng thổ ra một đạo kiếm quang để đánh. Phan Hàn Tiếu cũng làm phép như
Liên Gia Bố trên đầu phun ra một cái đạn đen để chống cự lại. Đoạn rồi
Lương Hưng Đạo cũng phóng phi kiếm ra đánh giúp hai người.
Bấy giờ một bên ba khẩu phi kiếm, một bên hai quả phi đạn cùng nhau quanh quẩn đánh ở trên khoảng không, khí thế rất là hăng hái mà
hồi lâu vẫn không phân ra thua được thế nào. Thì xảy đâu lúc đó, thấy
ngay Cát Cưu tất tả đi ra. Bọn Ngụy Chân trông thấy Cát Cưu ăn mặc ra
lối phiên tăng, tuy không hiểu rõ là ai, song trong bụng cũng lấy làm
gờm gờm kinh sợ, toan chia ngọn kiếm quang ra để đánh.
Nhưng không ngờ bọn này chưa kịp thi thố, thì đã thấy Cát Cưu
nhảy một cái bay tót lên giữa khoảng không, giơ hai tay ra toan bắt mấy
ngọn kiếm quang.
Bọn Ngụy Chân thấy vậy, biết Cát Cưu là một tay ghê gớm, không thể nào mà trị được nổi, ba người bèn quay ngay kiếm quang bay ra ngoài thành để tránh.
Khi ra khỏi thành chừng ba, bốn dặm, quay lại không thấy ai
đuổi theo nữa, ba người mới dám thu kiếm quang lại, cùng nhau hạ xuống
dưới đất.
Bấy giờ Ngụy Chân có vẻ tức giận bàn với hai người rằng:
– Pháp lực của Lục Bất hòa thượng còn cao hơn chúng ta một
bậc, không biết vì sao ông ta không đến cứu cho bọn nghĩa nam hiệp nữ
hôm nay? Hay chắc là ông ta biết cái số vận không tránh được chăng. Bây
giờ gặp bọn phiên tăng nguy hiểm như thế không lẽ chúng ta lại khoanh
tay chịu thua họ, thì thực là hổ thẹn vô cùng… Nhưng muốn tìm Lục Bất
hòa thượng thì biết ở đâu mà tìm cho được bây giờ…
Vừa khi nói đến đó, thì chợt thấy ở sau lưng ba người có tiếng cười sằng sặc lên. Ba người quay lại té ra chính là Lục Bất hòa thượng
Bành Khải Lôi.
Lương Hưng Đạo vội hỏi ngay rằng:
– Kìa Bát sư đệ ở đâu đến đó? Sư đệ đã vào thành chưa?
Lục Bát hoà thượng ngửa mặt lên trời, cười sằng sặc lên một trận, rồi mới trả lời rằng:
– Nhà sư tôi đã vào thành rồi, nhưng bị người ta đuổi, cho nên mới phải ra đây…
Lương Hưng Đạo lấy làm kinh hải, vội hỏi ngay rằng:
– Sư đệ bị ai đuổi mà phải đi ra?
Lục Bất hòa thượng hất đầu lên một cái, rồi cười toét mồm mà đáp:
– Tôi đã vào đấy, nhưng thấy các ngài bị người ta đuổi ra, cho nên tôi cũng phải theo ra đây, chứ ở trong ấy một mình thì làm gì được?
Đại Hóa thiền sư nghe tới đó vội chấp hai tay lên ngực, quay lại Lục Bất hoà thượng miệng nói mô phật mà rằng:
– Chúng tôi tài hèn sức kém, cũng biết rõ là số kiếp bởi trời
khó lòng mà tránh cho được. Nhưng nay duy còn trông ở đại sư người là
một bậc phật pháp cao thông như thế, vậy người có cách gì mà cứu được
đám trai gái trẻ thơ của bốn nhà họ Diêu, họ Mâu, họ Văn, họ Tấn thì xin đại sư cứu giúp ngay cho…
Lục Bất hòa thượng nghe dứt lời lắc đầu quầy quậy mà rằng:
– A di đà phật. Nhà sư tôi làm gì có được pháp lực cao thâm
như thế! Duy ngày nay nếu con cái các nhà nghĩa hiệp mà bị bọn họ chém
giết đi cả, để cho đến nỗi tuyệt tự về sau thì ông trời xanh kia cũng
khi không công bằng một tí.
Vừa nói tới đó thì Ngụy Chân đạo trưởng vội gạt lấy gạt để mà rằng:
– Đại sư dạy thế rất là đúng lý. Những đứa con cái nhà ấy, tất nhiên nên giữ cho vẹn toàn là phải, nhưng nay chúng ta có cách gì mà
cứu ra cho được. Vậy chẳng hay đại sư đã có định ý thế nào hay chưa?
Lục Bất hòa thượng gật đầu đáp rằng:
– Có nếu tôi không có định ý thì tôi tìm các ông làm chi cho
bận. Lúc nãy các ông đi vào thành, tôi biết là việc không ăn thua, duy
ngăn cản các ông cũng chẳng được, cho nên đành phải mặc các ông đi vậy.
Nhưng thực ra bây giờ mới là cái lúc có thể cứu vớt được họ. Vậy các ông có đi với tôi thì xin đi ngay theo tôi lập tức bây giờ.
Bọn Ngụy Chân đều vâng lời xin theo đi ngay. Lục Bất hòa
thượng lại cười sằng sặc lên, rồi súng sính ve vẩy quay ra đi trước Bọn
Ngụy Chân. Thấy chàng ta không đi về lối phía thành, mà lại đi thẳng đến một con sông con gần đó, thì ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên không hiểu,
song cũng cứ phải rảo bước đi theo, chứ không dám hỏi.
Được một lát, đi đến bờ sông thì thấy dưới sông có một chiếc
thuyền con chực sẵn ở đó và dưới thuyền không có một ai. Lục Bất hòa
thượng nhảy tót xuống dưới thuyền, rồi gọi vội lên rằng:
– Các ông xuống cả đây để tôi đưa các ông vào trong thành…
Bọn Ngụy Chân lúc bấy giờ tuy không hiểu công việc ra sao,
những cũng phải chiều theo ý tứ, bèn cùng nhau đi xuống cả thuyền. Khi
ba người vừa bước chân xuống thuyền, thì Lục Bất hòa thượng cầm ngay cái dầm chèo đẩy vút thuyền ra, rồi ngoăn ngoắt chèo đi.
Chỉ trong chốc lát, đi chừng 7, 8 dặm, thì đã đến một cái cửa
sông ở dưới chân thành Nhã An. Ba người trông thẳng vào, thì thấy hai
cánh cửa sông vẫn đóng chặt im lìm, không có một ai ở đó. Lục Bất hòa
thượng chèo thuyền sát vào tới nơi, giơ tay gõ vào cánh cửa mấy tiếng
thì bỗng thấy cánh cửa mở bật ra ngay. Đoạn rồi chàng ta cứ chèo thuyền
ngoăn ngoắt cho thẳng vào thành. Khi vào khỏi được cửa thành chừng ngót
một dặm đường nữa, đến một chỗ bến kia, thì Lục Bất hòa thượng cho dừng
thuyền lại, rồi nhảy tót lên bờ và vẫy ba người kia cùng lên. Ba người
vừa bước chân lên đến bờ thì Lục Bất hòa thượng ra dáng vội vàng hoảng
hốt mà nói lên rằng:
– Bất tri, bất tri, chúng ta phải đi mau mau mới được…
Nói dứt lời thì chàng liền cất công rảo bước đi mau. Lương
Hưng Đạo, Ngụy Chân cùng Đại Hóa thiền sư đều không hiểu ý tứ ra sao,
cũng phải vội vàng chạy theo sát sạt ở sau. Được một lúc chạy tới cửa
dinh Hành Liên thì quả nhiên thấy Cát Cưu vừa mới giải bọn kia ra để
chém.
Lục Bất hòa thượng trông thấy, vội vàng cười to lên một tiếng, rồi quát lớn lên rằng:
– Ai định giết người hãy khoan tay đã…
Bấy giờ Cát Cưu nghe nói, trông ra thì thấy trong đám bốn
người có 3 người chính là đã đánh nhau với 2 đồ đệ của mình lúc nãy. Hắn bất giác nổi giận đùng đùng quát to lên rằng:
– Những quân yêu tà ở đâu dám cả gan đến đây trêu tức bản sư hay sao?
Lục Bất hòa thượng nghe nói, cười ngặt cười nghẹo mà rằng:
– Đại sư ơi? Xin đại sư đừng giận dữ làm chi! Chúng tôi đến
đây không phải là trêu tức đại sư đâu… Chẳng qua chúng tôi chỉ muốn
cầu đại sư tha cho mấy người vô tội ở đây thì chúng tôi lấy làm hân
hạnh.
Cát Cưu thấy thái độ Lục Bất hòa thượng như vậy, thì lại càng tức giận vô cùng, vội thét lên rằng:
– Các anh nói lạ! Ta vâng mệnh nhà vua đi giết những quân phản nghịch. Nay các anh lại đến đây xin tha cho chúng. Vậy các anh cũng là
đồng đảng với chúng hay sao? Nếu phải thế thì ta lấy đầu tất cả các
người bây giờ…
Lục Bất hòa thượng không đợi cho nói hết lời, lại cười ha hả lên mà rằng:
– Đại sư ơi xin đại sư đừng nói khoác làm gì như thế! Chúng
tôi đến đây, chúng tôi không giết đại sư đã là một điều tử tế lắm rồi
đại sư phải nên biết thế mới được!
Cát Cưu nghe tới đó, nổi giận đùng đùng đứng phắt ngay ra, hét lên một tiếng rất lớn, rồi giơ tay lên trời, vẫy ngay mấy cái thì bỗng
đâu thấy ở lưng chừng trời có một đám mây ầm ầm đổ xuống, làm cho tối
tăm mù ướt khắp cả các nơi. Lục Bất hòa thượng trông thấy liền ung dung
ngửa cổ lên trời thổi phù một cái thì đám mây kia bỗng lại tan biến đi
đâu mất cả.
Cát Cưu thấy vậy nghiến răng nghiến lợi tay cầm cây kích trỏ
vào Lục Bất hòa thượng thét lên một tiếng “mau”. Thì liền đó thấy có bốn tên quỉ sứ mặt mũi rất hung ác, đều cầm rìu cầm búa trong tay, thẳng
xông đến đánh Lục Bất hòa thượng. Lục Bất hòa thượng lại cười lên sằng
sặc, thủng thỉnh mở cái túi vải vàng đeo ở trước ngực, cầm hồ rượu ra
tay, rồi mở nút hồ rượu ra mà nói lên rằng:
– Được lắm, các anh thử đến nếm rượu của ta xem sao?
Nói đoạn liền cầm cái hồ rượu vẩy vung ra một lượt mùi rượu
thơm sực cả một góc trời, rồi kế đó thấy bốn tên quỷ sứ, cùng hết thảy
mọi người ở đó đều lăn đùng ngã vật ngay ra, bất tỉnh nhân sự. Cả đến
Ngụy Chân đạo trưởng, Đại Hóa thiền sư, cùng Lương Hưng Đạo cũng đều ngã ra một lượt như mọi người.
Lúc đó Lục Bất hòa thượng mới ung dung ẵm hai chị em Diêu Ngọc Hổ và Diêu Kim Phượng đặt vào bên cạnh Đại Hóa thiền sư, ẵm Mân Vân
Hạng đặt vào bên cạnh Ngụy Chân đạo trưởng và ẵm Mâu Tiên Ưng đặt vào
bên cạnh Lương Hưng Đạo. Đoạn rồi chàng đến cởi trói cho Tấn Từ, gọi một tiếng cho tỉnh dậy, rồi ẵm Mâu Thiên Bằng giao cho Tấn Từ mà bảo rằng:
– Thằng bé này tuổi còn thơ nhỏ, mà mẹ nó thì không thể sống
được nữa, vậy ta giao cho ngươi phải nuôi dậy lấy nó sau này. Ngươi sang Kinh Tương tìm lấy chồng ngươi, rồi vợ chồng có ngày đoàn tụ. Công việc sau này còn nhiều, ngươi phải giữ gìn cẩn thận lấy thân. Bây giờ ta
giúp cho ngươi một quãng đường, người đi mới được…
Nói đoạn, không đợi cho Tấn Từ hỏi han câu gì, vội giơ tay áo
phất qua mặt Tấn Từ một cái thì thấy Tấn Từ ẵm Mậu Thiên Bằng ở trong
lòng, lừng lững vụt lên trên không rồi bay đi mất.
Lục Bất hòa thượng nhìn theo Tấn Từ đi rồi, liền quay lại ghé vào mặt Châu Anh, Châu Linh và Diêu Tú mà bảo rằng:
– Ba người các ngươi đối với trần thế đã hết duyên rồi, vậy ta cho các người hóa lên chầu Phật, cho được trong sạch cái thân…
Nói tới đó, Lục Bất hòa thượng lần lượt vỗ tay lên trán mỗi
người một cái thì ba người ấy đều hồn lìa khỏi xác chết cứng ngay ra,
đoạn rồi Lục Bất hòa thượng quát lên một tiếng rất to thì kế đó thấy có
một tiếng sấm nổ lên đến đoàng, làm cho mọi người kia đều kinh hoảng
tỉnh dậy.
Lục Bất hòa thượng liền lấy tay tả ẵm lấy Văn Kiếm Ảnh, tay
hữu ẵm lấy Tấn Châu Quang, hóa thành một đạo kiếm quang bay vụt lên trời biến đi trước mất. Ngụy Chân thấy thế liền ẵm Mân Vân Hạc hóa làm kiếm
quang bay về Tung Sơn. Lương Hưng Đạo ẵm Mâu Tiên Ưng hóa kiếm quang bay về Tương Dương, còn Đại Hóa thiền sư thì ẵm Diêu Ngọc Hổ và Diêu Kim
Phượng bay về chùa Phổ Lợi ở núi Thiên Thai.
Khi đó bọn Cát Cưu cũng tỉnh dậy rồi, song còn đương mơ hoảng
ngẩn ngơ thì thấy bọn này biến đi mất cả và nhìn lại trước cửa Viên Môn
chỉ thấy còn có ba cái xác người đàn bà chết nằm chường ra đó. Cát Cưu
lấy làm căm tức lắm, muốn đuổi theo báo thù nhưng không sao kịp. Bất đắc dĩ hắn phải cắt đầu bọn Châu Anh, Châu Linh và Diêu Tú để bêu lên ở
trước Viên Môn, rồi thầy trò lại thui thủi rủ nhau quay về phục mệnh.
Đằng này Lục Bất hòa thượng mang Tấn Châu Quang và Văn Kiếm
Ảnh về tới động Lưu Xuân, liền đem chuyện nói cho Lưu Tam Nương biết và
bảo Lưu Tam Nương nuôi dạy lấy cả hai người. Lưu Tam Nương cũng lấy làm
vui mừng ưng nhận, cho Văn Kiếm Ảnh cùng Tấn Châu Quang vào làm đồ đệ để cùng với bọn Vu Anh, Tiêu Minh Phượng và Hoàng Vân Nhi cùng theo học
tập công phu.
Thấm thoát không bao lâu đã được 6 năm trời. Một hôm Lưu Tam Nương chợt gọi Vu Anh đến mà bảo rằng:
– Bản lĩnh của con trước đây đã khá, con lại khổ công luyện
tập ở đây tới 6 năm trời, thì sự tiến bộ thế nào chắc con cũng hiểu, và
ta đây cũng biết con còn có việc thù lớn bên mình chưa sao báo được,
chắc là lòng con vẫn còn ấm ức chưa yên. Vậy nay ta cho con xuống núi
một phen, để con báo trả thù xưa cho xong, rồi sau đây thầy trò lại có
phen gặp gỡ với nhau. Con nên nhớ kĩ lời dặn của ta, tài cao xưa nay vẫn không bằng được đức tốt, vậy con nên cẩn thận giữ gìn, dù sao cũng chớ
ngạo mạn kiêu căng. Đó là một điều rất cần trong nhân thế, con chớ sai
lời.
Vu Anh nghe nói, cúi đầu lạy tạ để vâng lời dạy. Lưu Tam Nương lấy ra ba mươi lạng bạc, trao cho Vu Anh mà nói rằng:
– Bấy lâu con ở trong động Lưu Xuân thì đồng tiền không dùng
đến, song hiện nay con đi ra ngoài, tất là con phải chi phí nhiều hơn.
Vậy con cầm như là món tiền để con chi phí tạm thời, rồi sau chắc lại có phương kế khác cho con.
Vu Anh lại lạy tạ nhận lấy món tiền.
Lưu Tam Nương lại cười nói mà rằng:
– Nay mai con đi, tất con phải xa cách sư huynh sư đệ của con, vậy ta đã vì con đặt tiệc phân li ở ngoài hiên Đãi Nguyệt, con nên mời
bọn họ tới đó thống ẩm với nhau một chuyến, rồi sẽ chia tay.
Vu Anh vâng lời bái tạ, liền quay ra đi tìm tất cả mấy người
cùng ra ngoài hiên Đãi Nguyệt. Khi ra tới hiên Đãi Nguyệt, quả thấy cỗ
bàn đã bày sẵn đó, mấy người liền chia thứ tự cùng nhau ngồi vào.
Hồi ấy Vu Anh đã 27 tuổi mà Tiêu Minh Phượng mới có 18 tuổi
song Minh Phượng hồi trước vẫn là đại sư huynh nên vẫn được tôn ngồi
trên nhất. Thứ đến Vu Anh. rồi thứ đến Hoàng Vân Nhi mới có 17 tuổi. Còn bọn Tấn Châu Quang, Văn Kiếm Ảnh đều mới có 11 tuổi đầu, nên là sư đệ
cuối út, phải ngồi vào ghế cuối cùng.
Tiêu Minh Phượng tuổi tuy còn kém Vu Anh, song đến ở trong
động Lưu Xuân đã lâu ngày, và đã nhiều phen xin phép để đi song đều bị
Lưu Tam Nương ngăn cản không cho đi vội.
Nay chàng thấy Vu Anh đến học sau mà lại được hạ sơn trước thì trong bụng lấy làm uất ức khó chịu, cho là Lưu Tam Nương có thiên tư
nên mới xử như thế.
Nhân vậy lúc đó Vu Anh nhường chàng ngồi lên ghế nhất, chàng liền ra vẻ mát mẻ, nói với Vu Anh rằng:
– Ngày nay Vu huynh đã xong việc học trước tôi mà hạ sơn trước vậy xin Vu huynh cứ ngồi ghế trên cho là phải, chớ tôi đây đâu dám xấc
láo như thế…
Vu Anh nghe vậy, biết ngay ý tứ Minh Phượng, nhân cười bảo Minh Phượng rằng:
– Sư huynh chớ nên dạy những câu nặng nề như vậy, khiến cho Vu mỗ lại thêm áy náy trong lòng.
Vu Anh vừa nói tới đó thì Hoàng Vân Nhi cười nói ngay lên rằng:
– Tôi đoán biết rồi. Tiêu sư huynh không cần gì ngồi trên ngồi dưới, có điều sư huynh bất bình về việc xuất sơn đó thôi…
Tiêu Minh Phượng thấy Vân Nhi nói rõ ngay đến tâm sự của mình
thì bất giác nét mặt có chiều e ngượng, bèn vội vàng ngồi ngay vào ghế
đầu, không dám chối từ chi nữa.
Khi ngồi theo thứ tự xong đâu vào đó Hoàng Vân Nhi liền cầm lấy bầu rượu toan rót. Văn Kiếm Ảnh vội giật lấy mà rằng:
– Đệ là phận bé, đệ phải rót rượu hầu các sư huynh là phải.
Kiếm Ảnh nói tới đó thì Vu Anh lại giật lấy bầu rượu. cười nói mà rằng:
– Sư đệ bất tất phải thế. Hôm nay là ngu huynh vâng lệnh sư
mẫu, cùng anh em rẽ bước chia tay, vậy tuần rượu thứ nhất phải để cho
ngu huynh rót trước là hơn.
Nói đoạn, liền cầm bình rượu, rót ra mỗi người một cốc rất đầy.
Văn Kiếm Ảnh liền cầm cốc rượu nốc một hơi hết thẳng, rồi giơ cốc lên nói với Vu Anh rằng:
– Phen này Vu sư huynh hạ sơn, xin chúc cho vạn sự như ý.
Vu Anh cũng cầm rượu uống một hơi hết và ngỏ lời cảm tạ Kiếm Ảnh.
Hoàng Vân Nhi lại giật lấy bình rượu, rót vào đầy cốc cho Vu Anh và nói:
– Xin Anh ca hãy uống với em một cốc rượu này… !
Vu Anh đối với Vân Nhi vốn có cảm tình lai láng, liền cầm cốc rượu uống một hơi hết ngay.
Vân Nhi lại rót luôn cốc nữa. Vu Anh cũng lại uống ngay lập tức.
Uống xong cốc rượu thứ nhì. Vu Anh vừa toan đặt cốc xuống thì Vân Nhi lại giằng lấy cốc rót luôn lượt nữa mà nói lên rằng:
– Vu Anh, anh hãy uống hết cốc này rồi tôi sẽ có một câu xin nói…
Vu Anh tin rằng Vân Nhi tất có việc gì đoan đích muốn nói, bèn cầm cốc rượu lại nốc một hơi cạn sạch, không còn hột nào. Văn Kiếm Ảnh
trông thấy cười toét miệng mà rằng:
– Sư huynh uống cốc rượu ấy khoái biết chừng nào.
Vừa nói tới đó thì Tấn Châu Quang cầm gấu áo Kiếm Ảnh giật mạnh một cái, Kiếm Ảnh bèn im không nói nữa.
Vu Anh uống xong cốc rượu, bèn cười bảo Hoàng Vân Nhi rằng:
– Nhị sư huynh có câu gì, xin sư huynh dạy bảo ngay cho .
Vân Nhi lúc đó, nét mặt ra dáng nghiêm nghị mà rằng:
– Thoạt khi bắt đầu Anh ca mới đến ở đây, sư phụ đã nói với
chúng tôi là sau này thế nào Anh ca cũng hơn tất cả. Vậy ngày Anh ca đắc đạo hạ sơn, tôi muốn nói với Anh ca một câu, chẳng hay Anh ca có rộng
lòng nghe nhớ cho không?
Vu Anh gật đầu kình cẩn mà rằng:
– Sư huynh dạy bảo câu gì, lẽ nào mà tôi dám trái, xin sư huynh cứ nói cho nghe.
Hoàng Vân Nhi nghe nói liền tiếp lên rằng:
– Anh ca là người tài cao học rộng, vậy phen này khi hạ sơn
rồi, Anh ca báo xong thù cũ thì xin thế nào cũng phải lo giống nòi Hán
tộc mà làm cho mở mặt mở mày mới được. Nếu không thế mà Anh ca lại cứ
buồn ủy mị, theo đảng Mãn Thanh để mua lấy vinh hoa thì tôi đây tuy hèn
kém, song cũng quyết cùng Anh ca sống mái một phen, chứ không thể nghĩ
đến tình nghĩa anh em đồng học được nữa. Đó là mấy câu tâm phúc, Anh ca
nghĩ sao, xin tùy ý kiến…
Vu Anh nghe tới đó, nét mặt bỗng dưng đổi vẻ nghiêm trang mà rằng:
– Sư huynh đã dạy, Vu mỗ đâu dám sai lời.
Tiêu Minh Phượng lúc đó bỗng ra dáng đột ngột hỏi rằng:
– Xin hỏi Vu huynh phen này hạ sơn thì đi đâu trước?
Vu Anh đáp:
– Tiểu đệ xuất sơn tất phải đến ngay Kim Lăng, duy không biết đường sá xa gần thế nào mà thôi.
Hoàng Vân Nhi nhân cười hỏi Tiêu Minh Phượng rằng:
– Sau này sư huynh có hạ sơn thì cần đi đâu trước nhất?
Tiêu Minh Phượng gật đầu một cái rồi đáp:
– Kinh sư là một nơi nhân kiệt địa linh, nếu tôi hạ sơn thì thế nào tôi cũng phải qua đấy.
Vân Nhi nghe nói, cười nhạt một tiếng rồi nín không nói năng
gì với Tiêu Minh Phượng nữa. Vu Anh lúc đó thấy Tiêu Minh Phượng có vẻ
không vui, bèn thỉnh thoảng lại rót rượu mời Tiêu Minh Phượng và trò
chuyện đậm đà một lúc.
Hồi lâu Vu Anh thấy hơi rượu đã có phần chếnh choáng đến tám, chín phần thì bỗng đâu thấy Lưu Tam Nương ở ngoài đi vào.
Bọn Vu Anh trông thấy bèn vội vàng đứng ngay cả dậy.
Lưu Tam Nương lấy tay xua vội mà rằng:
– Các con cứ ngồi, cứ việc uống rượu cho hết sức hôm nay.
Nói đoạn bèn ung dung lấy bình rượu cũ ở trong tay áo ra, cười bảo Vu Anh rằng:
– Phen này hiền khế ra đi không biết bao giờ lại gặp, vậy ta
xin kính hiền khế một cốc rượu, để chúc cho hiền khế gắng công sự nghiệp sau này.
Nói tới đó liền chạy đến gần Vu Anh, cầm cái cốc của Vu Anh
rót đầy rượu vào và đưa cho uống. Vu Anh vội vàng hai tay cung kính nâng lấy uống một hơi hết thẳng, rồi cúi đầu lạy tạ Tam Nương.
Tam Nương vui cười bảo Vu Anh rằng:
– Hiền khế cứ uống rượu đi, rồi ta sẽ đưa cho hiền khế xuống núi một phen.
Tam Nương lúc đó, nhân thấy nét Tiêu Minh Phượng có vẻ không vui, bèn vỗ vai Minh Phượng cười mà bảo rằng:
– Ngươi nên biết, ta đây há không muốn cho ngươi xuất sơn hay
sao? Duy Lục Bất đại sư có nói, ngươi là một hạng thông minh quá cao,
xưa nay những người thông minh, thường bị lầm lỗi vì cái thông minh, bởi thế, nên phải rèn đúc tính chất cho ngươi, chờ đến bao giờ rõ thực mười phần, chín chắn, bấy giờ mới có thể cho ngươi trở về thi thố với đời… Vậy ngươi nên yên tâm chờ đó là hơn…
Tiêu Minh Phượng cũng gượng làm bộ yên vui mà rằng:
– Thưa sư phụ, đệ tử có khi nào lại muốn xa cách sư phụ, xin sư phụ chớ dạy thế làm chi.
Tam Nương nghe nói, gật đầu mỉm cười, quay đi vào thẳng, Vu
Anh lúc trước uống với anh em, cũng đã có tám chín phần hơi rượu, đến
sau lại uống thêm một cốc rượu của Lưu Tam Nương rót cho, thấy lim lịm
càng say, rồi lúc Tam Nương đi ra là nằm vật ngay xuống, ngủ đi lúc nào
không biết.
Động xuân lần lữa bao thu,
Chút vì ân oán từ xưa vẫn còn.
Thân này hẹn với nước non,
Tỉnh say họa cõi tâm hồn biết không?