Thứ hai, tết Trung thu.
Hoan ái qua đi, rõ ràng nên cực kỳ mệt mỏi, đặc biệt là Vãn Vãn mấy ngày gần đây cố gắng giảm cân, thể lực sắp không chống đỡ nổi.
Nhưng mà, Vãn Vãn từ sớm tinh mơ đã thức dậy.
Giang Diệc Hãn bị âm thanh lục lọi đánh thức, anh mơ hồ chống người lên, liền thấy Vãn Vãn đang thay đi thay lại mấy bộ quần áo.
“Diệc Hãn, em mặc bộ này có được không? Không được, mặc vào trông em giống như con nít vậy, đúng không? …Cái này thì sao? Dường như cũng không được…” Phòng ngủ không lớn, trên giường, trên ghế ngồi đều là quần áo của cô, nhưng mà, Vãn Vãn vẫn đang mang một gương mặt vô cùng khổ não.
“Không phải định mặc cái váy trắng kia sao?” Cho dù rất buồn ngủ, anh vẫn cố hết sức đáp lại cô.
Cái váy màu trắng kia, anh cảm thấy rất tốt, cô mặc vào thật sự xinh đẹp động lòng người, trái tim anh chính là vào đêm hôm đó mà có cảm giác lỡ nhịp với cô.
“Không được, cái váy đó mặc đến các buổi tụ hội thì được, nhưng mà gặp mặt trưởng bối, thì lại không đủ trang trọng thục nữ!” Vãn Vãn lắc đầu.
Anh bật cười, ôm cô vào trong ngực, “Vãn Vãn vốn là thục nữ, mặc quần áo gì cũng đều xinh đẹp hết!” Khí chất thục nữ đều phát ra từ bên trong, không phải một bộ quần áo là có thể thay đổi.
Vãn Vãn dù đứng hay ngồi, đều là tiểu thục nữ.
Nhưng mà, Vãn Vãn lắc đầu, không đủ, không đủ, chưa đủ! Tóm lại mà nói, là do cô quá khẩn trương, đêm hôm qua cũng khẩn trương đến cả đêm mất ngủ.
“Tắm rồi?” Chóp mũi anh cạ nhẹ cổ mảnh của cô, ngửi được hơi thở mát mẻ, vô cùng tự nhiên sinh ra phản ứng động tình, hôn nhẹ vào cổ cô, lại quấn quít.
“Em vừa ngâm nước hoa hồng.” Vãn Vãn ngượng ngùng thừa nhận.
“Không trách được lại thơm như vậy!” ** vừa động, anh đem lấy cô càng ôm chặt vào ngực, lật người đè **.
“Đừng, đừng làm loạn quần áo của em!” Vậy mà, Vãn Vãn luôn luôn chỉ mong quấn quít với anh, dịu ngoan dựa vào anh, bây giờ lại có thể nhảy ra xa cự li đến ba thước, dáng vẻ đề phòng “Công kích” của anh!
Nếu như, nếu như triền miên nữa, chỉ sợ thời gian sẽ không kịp!
Anh sửng sốt một chút, bật cười, “Vãn Vãn, em khẩn trương quá rồi!”
“Em sợ mọi người không thích em… em không có cách nào không khẩn trương!” Vãn Vãn ngượng ngùng thừa nhận.
“Anh đã nói với ông ngoại sẽ mang em tới, ông không phản đối, nghĩa là tất cả đều không có vấn đề.” Anh cười nói, “Em an tâm rồi chứ, Vãn Vãn biết điều như vậy, lão nhân gia thấy nhất định sẽ thích!”
Coi như anh nói như vậy, Vãn Vãn vẫn không có cách nào lười biếng, “Không được, em phải đến cửa hàng quần áo mua đồ mặc ra mắt trưởng bối mới được!”
Giang Diệc Hãn nâng trán, lần nữa lại bật cười.
…
Vãn Vãn cuối cùng cũng mua được bộ váy ưng ý, cô còn làm tóc, cố ý mua thêm một món đồ trang sức trang nhã, cả người có vẻ đặc biệt thục nữ đúng mực.
Bây giờ, đã bốn giờ rưỡi chiều rồi, vậy mà Diệc Hãn vẫn chưa điện thoại tới.
“Em về nhà trước, hay là trực tiếp ở bên ngoài đợi anh?” Vãn Vãn chủ động gọi điện.
Nhưng mà không ngờ, Giang Diệc Hãn bên đầu kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, cuối cùng mới khó khăn nói: ” Vãn Vãn, kế hoạch có chút thay đổi…”
Có chút thay đổi? Vãn Vãn sửng sốt một chút.
“Anh đang ở nhà ông ngoại, anh không có cách nào đưa em đến…”
Những lời này của anh làm Vãn Vãn ngây dại, ngây ngốc nói: “Anh… Nhà ông ngoại anh ở
đâu? Em có thể tự bắt xe đến…” Là bởi vì cô mua đồ quá lâu sao?
Trong điện thoại, một khoảng yên lặng rất dài.
“Vãn Vãn… E rằng không được… Anh nghĩ, cảm thấy em tham gia tụ hội có thể sẽ có chút không tiện, vẫn là hôm nào có cơ hội thì sẽ giới thiệu mọi người cho em biết!”
Lời của anh, như một chậu nước lạnh, hắt thẳng lên người của Vãn Vãn.
Vãn Vãn sững sờ đứng ở trước cửa hàng.
“Anh đem quà tặng của em mang cho mọi người, mọi người rất thích.”
“…” Vãn Vãn giương giương môi, nhưng mà một câu cũng không nói được.
“Em đang ở đâu? Để anh bảo anh hai đến đón em nhé, vừa hay tối hôm nay anh ấy cũng rảnh.” Giọng nói của anh thật bình tĩnh.
“Em… Em ở quảng trường Hằng Long…” Vãn Vãn cương cương trả lời.
“Được, em cứ đứng chờ ở cổng quảng trường Hằng Long, anh hai sẽ rất nhanh đến đón em, hai người đi ăn cơm trước, anh muộn một chút sẽ đến.” Anh thay cô an bài xong tất cả hành trình.
Vãn Vãn cúp máy.
Tất cả đột nhiên rơi vào khoảng không…
Vãn Vãn không nói ra đây là cái tư vị gì, trong lòng rất mất mác, hơn nữa còn vô cùng khó chịu, còn có chút… Rét lạnh…
…
Trước bàn làm việc, đống tài liệu chất như núi, Giang Thiệu Cạnh mệt mỏi xoa xoa thái dương, nhắm mắt trầm tư.
Ngày nghỉ còn phải làm việc, là bởi vì bây giờ không có chỗ nào có thể đi.
Dĩ nhiên, anh cũng không phải là không có ai mời.
“Thiệu Cạnh, chúng ta gặp mặt, mẹ làm cho con món ăn ngon!” Buổi sáng, anh nhận được điện thoại của mẹ.
“Thật xin lỗi, tôi rất bận, không rảnh!” Anh một hơi cự tuyệt, “Có chuyện gì, mẹ cứ trực tiếp tìm trợ lý của tôi, xin đừng gọi cho tôi!”
“Giang Thiệu Cạnh, con đừng có mà quá phận!” Người mẹ lập tức thay đổi thái độ.
“A, đúng rồi, tôi quên, bây giờ mới là giữa tháng, tìm tôi muốn tiền, xin đợi đến cuối tháng lại nói!” Anh vô tình cúp điện thoại, hơn nữa phân phó thư ký, không được chuyển mấy cuộc điện thoại nhàm chán như thế này cho anh nữa.
Thật vất vả yến tĩnh được một chút, điện thoại di động của anh lại bắt đầu vang lên, liếc mắt nhìn thấy tên người gọi là Phó Vịnh Bội, anh không muốn nhận, mặc cho điện thoại di động kêu không ngừng.
Điện thoại di động vang lên thật lâu, cuối cùng cũng im lặng.
Chợt, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.
“Thiệu Cạnh, buổi tối em đã đặt chỗ rồi, cùng cha mẹ em ăn một bữa cơm được không?!” Anh không trả lời, tin nhắn lại vang liên tục, anh cũng lười cúi xuống nhìn.
Lại một lát, trợ lý số khổ đi theo anh làm thêm giờ tới gõ cửa phòng làm việc của anh.
“Giang tổng, Phó tiểu thư có gọi vài cuộc điện thoại đến tìm ngài, hẹn ngài cùng nhau dùng cơm, tôi nên trả lời như thế nào?” Trợ lý thay anh sắp xếp hành trình, cung kính mà hỏi.
Lần đầu tiên, anh trầm tư ba phút.
“Từ chối!”
Nhận được đáp án này, trợ lý đang muốn lui ra.
Nào biết, một giây kế tiếp, anh mang vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh, “Giúp tôi viết một bài báo, Giang Thiệu Cạnh tiên sinh cùng Phó Vịnh Bội tiểu thư giải trừ hôn ước!”
Trợ lý ngây người, “Giang tổng, ngài đây là…” mặc dù biết Giang tổng đã sớm có cái ý nghĩ này, nhưng mà trước mắt gần đây Phó Vịnh Bội đang lúc thuận lợi, điều kiện tiên quyết là bên phía nhà gái không có sai lầm gì lại đột nhiên nói đến việc giải trừ hôn ước, bọn họ sẽ gặp phải phiền toái!
Hắn cho là, Giang tổng luôn luôn hiểu rõ điểm này.
“Cậu làm theo là được rồi, tôi một phút cũng không chịu đựng nổi Phó Vịnh Bội!” Gương mặt Giang Thiệu Cạnh mang vẻ chán ghét nồng đậm.
Lần này, Phó Vịnh Bội thật sự đắc tội anh!
Anh vốn còn định nhẫn nhịn thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng mà, ngày đó Phó Vịnh Bội ở trên xe kể xong câu chuyện cười kia, làm cho anh chán ghét tới tột cùng!
Đúng lúc ấy, điện thoại di động của anh lại vang lên không ngừng, anh một chút cũng không muốn nhìn, định cầm điện thoại di động trực tiếp ném vào trong ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ.
Thấy được anh vô tình, trợ lý cũng không nói thêm gì nữa, “Giang tổng, xin hỏi, lý do chia tay trên bài báo nên viết như thế nào?”
“Tính, cách, không, hợp!” Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo cho ra bốn chữ.
“Hiểu!” Trợ lý gật đầu, cũng hỏi thăm, “Giang tổng, lập tức tiếp tục xem mắt sao?” Phó Vịnh Bội cũng không phải là ăn chay mà lớn lên, trợ lý có thể tưởng tượng, cuộc sống tương lai, mình sẽ có nhiều khổ sở. (Mình nghĩ là Giang Thiệu Cạnh chứ nhỉ, nhưng mà thôi, tôn trọng bản raw của tác giả)
Trầm ngâm chốc lát, anh cho ra đáp án, “Trước không cần sắp xếp.”
Đáp án này khiến cho trợ lý có chút ngoài ý muốn, nhưng mà đối với trợ lý mà nói, là chuyện tốt.
Lúc này, đổi thành điện thoại của trợ lý vang lên, trợ lý ngó nhìn dãy số gọi đến, tạm thời thở phào nhẹ nhõm, “Giang tổng, là điện thoại của Nhị thiếu.”
Giang Thiệu Cạnh lập tức nhận điện thoại, “Diệc Hãn, chuyện gì?”
Mới nghe xong nội dung, Giang Thiệu Cạnh đột nhiên đứng dậy, “Cô ấy ở chỗ nào? … Được! Tôi lập tức qua đó!”
…
Vãn Vãn một mình ngây ngốc đứng ở cổng quảng trường Hằng Long, Thượng Hải, trong tay của cô xách theo hai túi quần áo, suy nghĩ trì trệ, đầu trống rỗng.
Loại trạng thái này, cô đã kéo dài cực kỳ lâu.
Từ lúc bắt đầu nhận cuộc điện thoại của Diệc Hãn, nét mặt của cô vẫn ngây ngốc như vậy.
Cô không hiểu, mình đã làm sai cái gì, làm anh đột nhiên đổi ý, không muốn mang cô đến gặp trưởng bối nữa?
Hôm nào có cơ hội sẽ mọi giới thiệu người cho em biết! Cô có ngốc hơn nữa thì cũng nghe được, những lời này không có một chút thành ý.
Điện thoại di động của cô vang lên, cô từ trong túi xách lấy ra nhìn, không phải Diệc Hãn.
Vãn Vãn, anh nói đùa với em mà thôi.
Cô đợi, cũng chỉ là những lời này mà thôi.
“Thím ạ, có chuyện gì không ạ?” Giọng nói của cô có chút khàn khàn nhận điện thoại.
“Hỏi cháu đến nhà bạn trai sao rồi? … Có, cháu đang ở nhà bạn trai rồi … Có, cháu có mua quà, không có thất lễ, cảm ơn thím nhắc nhở…” Không để ý đến lơp trang điểm tinh xảo trên mặt, Vãn Vãn lấy mu bàn tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Tắt máy, cô nắm chặt điện thoại di động, cánh tay rũ xuống, đờ đẫn tiếp tục chờ.
Cho đến khi.
Tiếng còi xe vang lên.
Vãn Vãn ngước mắt, một chiếc xe hơi màu đen dừng sát ở một bên, Giang Thiệu Cạnh ngồi trên ghế lái, lạnh nhạt nhìn cô.
Vãn Vãn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, chậm chạp đi qua, lễ phép chào, “Anh Giang, anh khỏe chứ.”
Giang Thiệu Cạnh chăm chú nhìn đôi mắt hơi bị lem lớp trang điểm của cô, mặt không biểu cảm gật đầu.
Vãn Vãn lên xe.
“Đi đâu ăn cơm?” Giang Thiệu Cạnh đảo quanh tay lái, lạnh giọng thuận miệng hỏi.
“Anh Giang, anh đưa tôi về nhà là được rồi!” Cô không có một chút khẩu vị gì, cô chỉ muốn tìm một chỗ, vùi đầu buồn bực khóc một trận.
“Bên ngoài bây giờ không tiện đặt bàn, đến nhà tôi đi!” Nhưng mà anh giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của cô, xe đã chạy về phía nhà của mình.
“Anh Giang…” Vãn Vãn đang muốn phản đối.
“Cuối tuần tôi có chút chuyện nhỏ, không đi thành phố Ôn khảo hạch tài nấu nướng của cô, vậy để tối nay đi, cô nấu cho tôi ăn!” Anh không chút suy nghĩ ngắt lời cô.