Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 42



Trần Hân lập tức phản ứng lại sau khi phát hiện đầu bên kia im lặng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, không phải con không cho hai người đến Hải thị, nhưng nhịp sống ở đây rất nhanh, ba đến đây dễ gì tìm được việc làm. Hiện tại con đang có công việc, mai sau cũng không biết sẽ thế nào, vì vậy con nghĩ ba mẹ về quê sẽ phù hợp hơn..”

Trần Kính Khang vẫn luôn nghe nhưng không nói gì.

Ban đầu Chu Lệ cũng cảm thấy hơi khó chịu nhưng được Trần Hân vu.ốt ve xong lại thấy có lý, bà nhẹ giọng nói: “Hân Hân, mẹ biết con không có ý đó, nhưng con cũng biết hoàn cảnh ở quê đúng không? Ba mẹ vẫn còn trẻ, có thể ở cạnh chăm sóc con, chờ con lập gia đình sinh con thì mẹ còn có thể giúp, cho người ta biết con có chỗ dựa, phải không?”

Ở đầu bên kia Trần Hân không trả lời.

Trần Kính Khang tiếp điện thoại, ngữ khí cứng rắn hơn so với trước, ông nói: “Quyết định thế, chờ xử lý xong chuyện ở đây, ba mẹ sẽ sang đó, con tự chăm sóc bản thân trước đi.”

Nói xong cũng không đợi Trần Hân trả lời, Trần Kính Khang đã cúp điện thoại.

Chu Lệ có chút bất đắc dĩ: “Sao ông không để tôi nói chuyện với nó lát nữa?”

Trần Kính Khang vứt quần áo vào trong lòng Chu Lệ, nói: “Tôi đi hút điếu thuốc, bà gấp quần áo đi, tay vẫn được chứ?”

“Được.” Chu Lệ đáp ứng, nhặt quần áo gấp lại, Trần Kính Khang cầm một điếu thuốc đi ra ban công, Chu Lệ đột nhiên lẩm bẩm: “Tất cả là tại Trần Diệu, đứa con ngoan của chúng ta, nếu không phải tại nó thì chúng ta cũng không mất việc, nó là một con sói mắt trắng, tốt nhất là.. bị Cố tổng gì đó bỏ xó.”

Trần Kính Khang ở ban công nghe được tiếng chửi rủa của Chu Lệ đột nhiên mất kiên nhẫn.

Ông kẹp điếu thuốc, tầm mắt nhìn xuống.

Phát hiện một nhóm người đi vào ngõ, tất cả đều ăn mặc lịch sự. Trần Diệu cũng ở trong đó, cô đứng trên giày cao gót, cúi đầu lật xem văn kiện.

Vị Cố tổng kia đứng ngậm thuốc lá, tay đút túi, ngửa đầu nhìn lên.

Thấy Trần Diệu đang tập trung đọc văn kiện, Cố Diệc Cư duỗi tay rồi nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, dẫn cô đi về phía trước.

Rất ôn nhu.

Cũng rất kiên nhẫn.

Trần Diệu không cẩn thận giẫm phải ống dây nước trên mặt đất, lảo đảo tiến lên hai bước, Cố Diệc Cư vươn bàn tay to vòng qua eo cô, kéo về phía anh cúi đầu hỏi: “Không sao chứ?”

Trần Diệu đơ ra một tí rồi mỉm cười lắc đầu.

Triệu Nghĩa ở phía sau, chậc chậc hai tiếng.

Đi về phía trước hai ba bước, giễu cợt hỏi Cố Diệc Cư: “Theo đuổi được rồi à?”

Cố Diệc Cư nhìn Triệu Nghĩa cười nửa miệng, không đáp.

Triệu Nghĩa nhướng mày, mắt nhìn Trần Diệu đang giơ điện thoại tìm tín hiệu, trên da thịt bị cổ áo sơ mi làm lộ có dấu đỏ mờ ám.

Triệu Nghĩa: “…”

Anh nhìn Cố Diệc Cư: “Cố tổng, xuống tay nhanh đấy.”

Mẹ nó cầm thú.

Đoàn người dừng ở phía dưới tòa nhà D, cách tầng hai rất gần. Trần Kính Khang vô thức lùi lại trốn phía sau, bởi vì cách lầu một rất gần nên Trần Kính Khang có thể nghe được nội dung cuộc hội thoại.

Họ đang nói về kế hoạch quy hoạch khu đất và vấn đề phá bỏ và di dời vẫn tồn đọng. Họ hỏi vị Cố tổng đó rất nhiều, dường như mọi quyết định đều phụ thuộc vào anh ta, Trần Kính Khang nhíu mày, búng tàn thuốc.

Qua một lúc, ông lại hướng xuống lầu nhìn.

Lại thấy vị Cố tổng kia cúi đầu nói chuyện với Trần Diệu, đôi mắt mang theo ý cười cùng sủng nịch nồng đậm.

Không rõ lý do gì mà Trần Kính Khang nhớ tới lúc Trần Diệu còn nhỏ, thời vẫn đi học, lúc thi đậu đại học, và.. vài lần ông gặp lại sau khi cô tốt nghiệp rồi làm việc ở Hải thị.

Thế nhưng phát hiện.

Con gái nhỏ của ông không ở trước mặt ông và Chu Lệ có thể cười xán lạn, đáng yêu đến thế..

Trần Diệu bị Cố Diệc Cư chọc ghẹo có chút khó chịu, túm cổ áo anh: “Cố Diệc Cư!”

Anh nửa cúi người xuống để Trần Diệu nắm cổ áo, Trần Diệu hung hăng trừng anh nhưng lại mang theo ý cười nhàn nhạt, nụ cười kia rất trong sáng đáng yêu.

Trần Kính Khang thấy được.

Ông thấy hơi khó thở vì khói thuốc lá.

Hóa ra.

Con gái nhỏ của ông cũng sẽ cười như vậy..

Nhưng cô chưa bao giờ cười như vậy trước mặt bọn họ, chưa bao giờ..

*

Sau khi đi xem qua các tòa nhà chính thì sắc trời dần tối, người phụ trách đã đặt một nhà hàng, mấy chiếc xe lăn bánh đi ăn tối. Ngay khi người dọn bàn bê rượu trắng lên, Trần Diệc nhìn nó lắc đầu, nếu cô không uống thì những người khác cũng sẽ không ép cô uống. Đầu ngón tay của Cố Diệc Cư điểm lên bàn, lưng lười nhác ngả xuống, chân dài thì vắt chéo.

Trợ lý của Lưu đổng cười rót cho anh một ly: “Cố tổng?”

Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn Trần Diệu.

Trần Diệu không phát hiện ánh mắt của anh, cô đang cúi đầu xem tin nhắn WeChat của bạn cấp ba, Tiểu Mãn biết cô đến thành phố Y.

Trợ lý kia của Lưu đổng thập phần khôn khéo, anh ta gõ trước mặt Trần Diệu, Trần Diệu mờ mịt ngẩng đầu: “Trợ lý Lâm, sao vậy?”

Trợ lý Lâm cười nói: “Cố tổng có thể uống rượu không?”

Trần Diệu: “…”

Cô quay đầu nhìn Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư híp mắt, uể oải hỏi: “Anh có thể uống rượu chứ?”

Trần Diệu không chút nghĩ ngợi, nâng cằm hào phóng nói: “Được, uống bao nhiêu cũng được.”

“Pfff–hahahaha..” Triệu Nghĩa ngồi đối diện bật cười, vỗ bàn: “Cố tổng, mày nghĩ cô bé quan tâm mày à? Mày mẹ nó coi trọng bản thân quá rồi.”

Sắc mặt Cố Diệc Cư tối sầm, lạnh lùng quét Trần Diệu một cái.

Trần Diệu không để ý, còn nói: “.. Không thể hiểu nổi.”

Mặt trong mặt ngoài đều mất thể diện cả. Trợ lý Lâm và Lưu đổng xấu hổ quay đi, yên lặng liếc nhau, trợ lý Lâm thấp giọng hỏi Lưu đổng: “Lão bản, Cố tổng.. Không phải là cái người ngoan độc trong truyền thuyết sao?”

Lưu đổng: “.. Tôi nghĩ, khả năng anh ta chỉ ngoan hiền trước mặt thư ký Trần thôi.”

Trợ lý Lâm: “Thư ký Trần lợi hại.”

Lưu đổng trầm ngâm nói: “Vốn dĩ người này không có điểm yếu, nếu có thì càng giống con người hơn, hôm nào anh mua vài bộ trang trang sức tặng cho thư ký Trần.”

Trợ lý Lâm gật đầu: “Hiểu được hiểu được, tôi sẽ chuẩn bị.”

Trần Diệu mặc kệ Cố Diệc Cư.

Trong lòng Cố Diệc Cư có chút buồn, khẽ cụp mắt.

Cầm chén lên uống cạn.

Triệu Nghĩa cười cười, chạm cốc với Cố Diệc Cư.

Trần Diệu cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Thấy Trần Diệu chăm chỉ ăn như vậy, Cố Diệc Cư híp mắt, ở dưới bàn nắm lấy tay Trần Diệu. Trần Diệu sửng sốt, Cố Diệc Cư nắm chặt nói: “Anh muốn đồ ăn bên kia, em lấy cho anh.”

Trần Diệu nhìn theo anh mắt của anh, thấy thịt kho tàu trong tầm tay, dùng muỗng múc một thìa lớn bỏ vào bát Cố Diệc Cư.

Lúc này thần sắc của Cố Diệc Cư mới khá hơn.

Triệu Nghĩa ngồi đối diện thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Cố Diệc Cư, há hốc mồm, càng cua trong miệng rơi xuống.

“Vô sỉ vô sỉ vô sỉ..”

Một bữa tối ăn đến gần chín giờ. Cố Diệc Cư dựng cổ áo, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế. Người khác uống rượu xong sẽ đỏ mặt đỏ tai, nhưng anh càng uống càng thanh tỉnh, ánh mắt cũng lạnh hơn, đầu ngón tay thon dài thưởng thức ly rượu, thần sắc lạnh nhạt.

Trần Diệu đã ăn no xong lâu, cô nghiêng đầu muốn gọi anh, nhưng lại thấy bộ dạng lãnh tình của anh, cô sửng sốt.

Cô nhìn Triệu Nghĩa, nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy say rồi à?”

Triệu Nghĩa lắc đầu: “Sao có thể..”

Lời còn chưa dứt, Cố Diệc Cư đã ngã vào Trần Diệu ôm lấy eo cô, thấp giọng thì thầm.

Triệu Nghĩa gần như mất thị giác: Mù mẹ mắt tao.

Trần Diệu dùng ngón tay sờ vào cần cổ thon dài của anh, nơi đó hơi lạnh, cô thấp giọng hỏi: “Anh say?”

Cố Diệc Cư: “Ha.”

Là có say hay không say?

Nhưng anh vẫn ôm chặt cô không buông, vòng tay càng lúc càng siết chặt.

Triệu Nghĩa nhìn hồi lâu, mới nhịn xuống nói một câu: “Chắc là say rồi?”

Đôi mắt hẹp dài của Cố Diệc Cư quét qua Triệu Nghĩa.

Từ ánh mắt Triệu Nghĩa có thể đọc ra anh vẫn rất khoẻ lắm, cái mặt kiểu “phối hợp với tao diễn kịch đi.”

Chó thật.

Lưu đổng cũng say, chỉ có trợ lý của ông ta vẫn chưa say, đi ra ngoài gọi tài xế, chỉ chốc lát sau, xe chạy đến, cả đoàn người đứng dậy. Trần Diệu bị Cố Diệc Cư đè có chút mệt, cô duỗi tay đỡ eo Cố Diệc Cư, thắt lưng của người đàn ông dưới lớp áo sơ mi vừa gầy vừa hữu lực, Trần Diệu thấy lòng bàn tay nóng ran.

“Cố tổng, Cố tổng?”

Cố Diệc Cư đứng dậy, vòng tay qua eo Trần Diệu chống xuống bàn.

Trần Diệu cầm tài liệu, liếc mắt nhìn anh.

Cố Diệc Cư sát vào hôn lên môi cô, tiếng nói trầm thấp pha lẫn dụ hoặc: “Anh chóng mặt..”

Trần Diệu: “Biết, anh say rồi, chúng ta đi xuống.”

Nói rồi đỡ anh đi.

Thư ký Vu và Triệu Nghĩa đứng cạnh hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, cả hai đều có thể nhìn ra Cố Diệc Cư giả say.

Cái người nốc ba chai Vodka mặt không đổi sắc này sẽ say á?

Ha hả.

Đùa kiểu gì thế.

Triệu Nghĩa và thư ký Vu cùng ở lại một khách sạn với họ. Hai chiếc xe đồng thời dừng lại, Trần Diệu đỡ Cố Diệc Cư xuống xe, Triệu Nghĩa và thư ký Vu thì nhàn nhã đứng một bên hút thuốc xem bọn họ rồi cười cười xấu xa, Trần Diệu có chút nghi hoặc nên nghiêng đầu nhìn Cố Diệc Cư, lại bắt được ánh mắt hớn hở của anh.

Trần Diệu híp mắt, đột nhiên nhận ra.

Thằng đàn ông chó này đang giả vờ.

Cô nhìn Triệu Nghĩa: “Triệu ca, lại đây.”

Triệu Nghĩa hơi bối rối, miệng ngậm thuốc lá đi đến, Trần Diệu đẩy Cố Diệc Cư đến chỗ anh: “Tôi mệt rồi, anh đỡ đi.”

Nói xong, Trần Diệu sải bước đi lên.

Cố Diệc Cư lùi sang bên cạnh hai bước.

Nhìn bước chân của anh vững vàng như vậy, Trần Diệu không khỏi tức giận, giẫm lên giày cao gót đi về phía thang máy.

Cố Diệc Cư nhướng mày, biết mình bị lộ thì cười lớn, đẩy Triệu Nghĩa ra: “Đừng cản đường.”

Triệu Nghĩa: “…”

Tao chùi chùi chùi!

Sau đó, Cố Diệc Cư đi nhanh hai ba bước đuổi kịp Trần Diệu, dùng một tay ngăn cửa thang máy sắp đóng lại, đứng đó nhếch miệng: “Bé con ơi?”

Trần Diệu: “.. Đóng cửa.”

Cố Diệc Cư nhướng mày.

Trần Diệu điểm lên tay anh: “Tôi nói đóng cửa.”

Cố Diệc Cư nhìn theo tầm mắt cô thấy cánh tay anh đang đặt trên cửa.

Trần Diệu: “Đóng.”

Cố Diệc Cư: “…”

Một giây sau, anh buông tay.

Cửa đóng lại.

Trần Diệu hừ một tiếng, sau đó khuôn mặt xinh đẹp thanh tú bị cửa che khuất.

Cố Diệc Cư bị bỏ lại ngoài cửa thang máy.

Triệu Nghĩa: “.. Hahahaha, cười conmeno chết tao.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.