Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 44: Bất đắc dĩ (2)



Sau khi vào quân ngũ, Lệ Minh Thần tham gia đủ các loại quân diễn lớn nhỏ không dưới mười lần, vết thương trên người cả mười lần đều không giống nhau, mà những vết sẹo sau lưng chính là những chiến tích khiến anh phải kiêu ngạo mà anh đã đạt được.

Trong số đó, biểu hiện nổi bật nhất, đồng thời còn được thủ trưởng T khen ngợi là khi tham gia diễn tập đối kháng năm ngoái… Lần đó Lệ Minh Thần mang theo hai mươi người trực tiếp đánh thẳng vào sau lưng quân hỏa lực, trở thành trận đấu kinh điển lấy ít đánh nhiều đi vào lịch sử.

Sư trưởng Cầm Trần nói với Lam Phương lời đánh gía của chỉ huy trưởng Nhất Minh, cho dù Nhất Minh có lợi hại hơn nữa thì chỉ cần gặp Lê Minh Thần xuất bài không theo lẽ thường cũng phải đổi tên thành “Không Minh”.

Cho nên khi Lệ thiếu tá ung dung khí phách gặp mẹ thì Cao Hán tự đặt ra một phương châm gồm bảy chữ… Không tham dự, chỉ xem diễn trò.

Nghiêm Mỹ vốn tưởng Lệ Minh Thần nên sớm vào bệnh viện, nhưng sự thật chứng minh, người làm mẹ như bà đã vô cùng không hiểu con trai mình rồi.

Đi theo Tưởng Nhất Băng ra khỏi bệnh viện, lúc này Nghiêm Mỹ mới hoảng hồn, nghe Tưởng Nhất Băng nói vì chuyện trong doanh trại nên Lệ Minh Thần từ chối trị liệu, thậm chí ngay cả việc mắt mình có bệnh cũng một mực phủ nhận.

“Con trai à, đó là mắt đấy, không phải là thứ khác đâu, không thể đem ra làm trò đùa được…” Trong sân huấn luyện của doanh trại, Nghiêm Mỹ không biết đã lặp lại bao nhiêu lần những lời này rồi, thiếu tá Lệ rất khỏe, ôm cánh tay nhìn tân binh tập luyện, thỉnh thoảng còn rống to với một hai tân binh tập không đúng, những thứ khác anh cố tình làm như mắt điếc tai ngơ.

Cao Hán đứng cách Nghiêm Mỹ khoảng năm bước, nhìn hai mẹ con nhà này giằng co kiểu kỳ quái đã hơn mười phút, suy tính độ lửa đã sắp chạm đến đỉnh điểm rồi thì vội vàng tiến lên phía trước, “Dì à, con dẫn người đến doanh bộ trước nhé, bên ngoài lạnh lắm, tí nữa về rồi chúng ta thương lượng sau được không.” Đã là giữa tháng mười hai, thời tiết ở ngoại ô thành phố C rất khắc nghiệt, từng cơn gió như tạt thẳng vào mặt đau nhói.

Đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa bao giờ Nghiêm Mỹ cảm thấy bất lực như thế này, trước đây bà chỉ cho rằng con trai ngại với bà mà thôi, đến lúc ngộ ra thì cái bức tường ngăn cách tưởng như rất nhỏ ấy đã trở nên vô hạn không cách nào phá được.

Cho đến bây giờ, Nghiêm Mỹ mới phát hiện ra, quan hệ giữa bà và Lệ Minh Thần đã bị chuyện kinh doanh tạo ra hàng trăm vết thương.

Nhận lấy cốc trà cũ kỹ từ tay Cao hán, Nghiêm Mỹ ngồi trên ghế được coi là sa hoa nhất trong doanh bộ, nhìn ly trà nóng đến mất hồn. Nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, Cao Hán vẫn có cảm giác như pháo bắn phục kích vậy, nếu theo lời vợ của anh ta – Tưởng Nhất Băng mà nói, đối với người góa phụ cường hãn anh dũng này, doanh trường Cao chỉ xứng làm cháu thôi.

Cháu xoa tay, nói với “bà nội”: “Dì à, tên tiểu tử Lệ ấy không phối hợp như vậy, cũng không phải là chuyện này…”

‘Lạch cạch’ một tiếng, nước trong ly gợn sóng, có điều gì đó như đang hòa tan vào, “Dù ta có nói gì thì thằng bé cũng không thèm nghe…”

Sửa lại một lọn tóc bị rũ xuống, giọng nói hơi run của Nghiêm Mỹ cao hơn khiến lòng Cao Hán cũng run theo, anh ta nói: “Dù sao thì dì cũng là mẹ của tên nhóc kia mà, là người cho ta thấy những điều tốt đẹp nhất.”

Anh thu lại ánh mắt: “Dì à, thật ra có lẽ nếu người này nói chuyện thì tên nhóc kia sẽ nghe…”

Từ khi nhập viện đến nay, nằm hết phòng phẫu thuật, ICU, phòng chăm sóc đặc biệt rồi bây giờ đến phòng bệnh bình thường, trước mắt đây là căn phòng Ngụy Dược sẽ phải nằm một thời gian. Khi mọi chuyện đã thông suốt thì trên người chỉ còn lại sự nhẹ nhõm.

Cõ lẽ đây là lần cuối cùng Ôn Hân sẽ đến thăm anh, anh không biết Lệ Minh Thần nói với Ôn Hân điều gì khiến cô vốn đã rời đi lại quay về bệnh viện, anh chỉ biết bây giờ mình muốn hoàn toàn in sâu toàn bộ mọi thứ về Ôn Hân vào trong đầu, sau đó đẩy người mà anh yêu nhất để cô đi tìm kiếm hạnh phúc mà cô mong muốn.

Ôn Hân không biết Ngụy Dược đang suy nghĩ gì, lúc này cô đang cúi đầu chuyên tâm đếm giọt nước trong ống chuyền dịch, đếm một lát, cô cúi đầu hỏi Ngụy Dược: “Trong lòng vẫn thấy sợ sao?” Y tá của bệnh viện sơ ý, bệnh nhân nằm viện vào mùa đông lại cho truyền nước rồi bỏ đi. Nếu như không phải Ôn Hân phát hiện anh ta không thoải mái thì không biết lát nữa sẽ thế nào đây.

Ngụy Dược lắc đầu, “Không sao.” Anh ta vỗ vỗ bên giường ý bảo Ôn Hân ngồi xuống, dáng vẻ giống như đang muốn nói chuyện với cô.

Ôn Hân đứng dậy cầm ghế lại gần, đang muốn ngồi xuống thì nhìn thấy nét mặt cố chấp của Ngụy Dược, thế là cô đành phải ngồi bên cạnh giường cách anh ta không xa.

Có phải những người bị bệnh đều giống như đứa trẻ cứng đầu không? Hôm nay Ôn Hân đến đây đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, thiếu tá Lệ có lệnh…. Sau khi đến bệnh viện xác nhận “tên kia” không có bệnh gì xong thì cô phải yên tâm làm thiếu tá phu nhân, yên tâm ở cùng anh, chỉ cùng anh!

Ôn Hân cũng định đến xác nhận Ngụy Dược không còn sao nữa, cho nên thiếu tá đã có lệnh thì thiếu tá phu nhân phải tuân mệnh thôi.

Mặt trời mùa đông bị nhiệt độ thấp đóng thành từng tảng, những bông tuyết hình thoi phủ cả bệnh viện thành một màu trắng xóa, dịu dàng nhưng lại như những vết dao đâm vào mắt Nghiêm Mỹ.

Ai nói phong thủy là không lưu chuyển, mấy ngày trước bà còn cười nhạo Đồng Lệ vì con trai mà phải đi cầu một cô nhóc. Bà không ngờ, khóe miệng lúc cười còn chưa trở về vị trí cũ thì bà đã trở thành người đáng thương kia.

Thật đúng là chẳng có chuyện gì trên đời này là lạ cả, bàn tay đặt trên cửa ra vào màu trắng ngà, cuối cùng Nghiêm Mỹ cũng cảm nhận được cảm giác của Đồng Lệ rồi.

Cốc cốc cốc…

Ôn Hân vốn đang ngồi bên giường, nghe Ngụy Dược kể chuyện anh đi du học trước kia, tránh xa đoạn kí ức cũ, anh và cô có thể an tĩnh chung ở chung một chỗ. Một ở trên giường, một không xa không gần mép giường, hình ảnh “ấm áp” bị tiếng gõ cửa cắt đứt. Khi nhìn thấy Nghiêm Mỹ đến, không chỉ Ngụy Dược bất ngờ mà còn có cả Ôn Hân.

“Bà Tả, sao bà…”

Chỗ rẽ cầu thang tầng năm bệnh viện Nhân Dân.

Túi xách Hermes trong tay Nghiêm Mỹ sắp bị bà cào thành giẻ lau rồi, mà Ôn Hân đứng đối diện bà cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, chỉ là người đang quyết định không biết nên ứng xử như thế nào với Nghiêm Mỹ lần đầu tiên yếu thế, trải qua chuyện này quá nhiều nên Ôn Hân đã dần lấy lại bình tĩnh.

“Bà Tả, có chuyện gì thì xin nói thẳng đi ạ!” Ôn Hân gian nan mở đầu.

“Ôn Hân, tôi muốn nói những chuyện trước đây là tôi không đúng, tôi muốn cô khuyên nhủ Minh Thần có thể phối hợp điều trị mắt của nó, chỉ cần Minh Thần có thể chữa mắt, tôi sẽ không phản đối chuyện của hai đứa nữa…”

Ôn Hân: …..

Ngụy Dược nhìn Nghiêm Mỹ khẩn trương nắm chặt túi rời đi, cười nói một câu: “Chúc em hạnh phúc.”

Ở cạnh giường bệnh của anh ta là một đứa bé năm tuổi, đang cầm miếng táo lớn ngồi trên giường suy nghĩ nghe được lời nói của Ngụy Dược, Tiểu Quang bị cạo trọc đầu nghiêng đầu nhìn anh, “Mẹ nói chỉ lúc nào có ba có mẹ, có bảo bảo ở cùng nhau thì mới là hạnh phúc.” Đó là một đứa bé dị dạng bị xuất huyết não, khi Ngụy Dược chuyển vào, đứa bé ấy đã ở đây rồi, nghe bác sĩ nói sinh mạng của bé chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa.

Ngụy Dược cầm quả thanh long đưa cho thằng bé, nhóc con đã nhìn chằm chằm giỏ trái cây từ lâu rồi.

“Mẹ nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác…” Bé trai nuốt nước bọt, nhìn Ngụy Dược vẫn chưa thu tay lại, “Anh ơi, em lấy táo đổi với anh thì là được đúng không?”

Khi mẹ của bé trở về thì nhìn thấy con mình đang cầm một cái thìa nhỏ xúc thanh long ăn, mắt chợt nóng lên, vì chữa bệnh cho bé mà tiền bạc trong nhà hầu như đã dùng hết, bây giờ ngay cả ước muốn được ăn trái cây của bé cũng không thể thỏa mãn.

Ngụy Dược nhắm mắt cố ý không nhìn vẻ mặt của người phụ nữ kia, hạnh phúc thuộc về bà ấy ngắn ngủi, mà thuộc về anh ta thì một đi không trở lại, hai người đều là bi thương.

***

Khó có được một buổi chiều tân binh được huấn luyện bắn bia, Lệ Minh Thần thay đổi trang phục huấn luyện cơ hồ đã quên chuyện bà Nghiêm sáng nay không còn tí gì, anh đang thoải mái nằm dưới đất tập bắn hết băng đạn này đến băng đạn khác.

Lần đầu tiên đám tân binh được nhìn thấy kĩ thuật bắn súng sắc bén nổi tiếng của doanh trưởng, đúng là tuổi trẻ có tâm huyết, thời điểm này chẳng bao giờ phục ai cả, nhưng bản lĩnh thật sự trước mặt khiến bọn họ không thể giấu đi sự nể phục của mình.

Bắn hết sạch băng đạn thứ tư, thiếu tá Lệ vẫn chưa thỏa mãn bị Chiếm Đông Phong chạy tới kéo lên.

“Lão Lệ, cậu đi đi, doanh trưởng Cao bảo cậu đến tìm anh ấy đấy.” Biết Lệ Minh Thần nghĩ gì, Chiếm Đông Phong vỗ vai anh nói, “Chuyện lúc trước cậu hãy cho qua đi, chuyện bây giờ cần làm nhất là về nói với chị dâu một tiếng, tôi thấy sắc mặt của chị dâu cũng không được tốt.”

Trước vẫn nói Ôn Hân thay đổi như cá voi, Lệ Minh Thần anh có bản lĩnh quyết định thân phận của vợ yêu trước mặt bà Nghiêm, cũng có bản lĩnh dụ dỗ vợ… Mặc dù thiếu tá Lệ tự tin, nhưng chân ngày càng nhanh sau lưng Chiếm Đông Phong như đang tiết lộ điều gì đó.

Qủa thật Ôn Hân rất tức giận, theo ý cô, cho dù trong quá khứ Nghiêm Mỹ có làm điều gì thì Lệ Minh Thần cũng không nên lấy sức khỏe của mình ra để đùa giỡn với mẹ mình. “Cái này chẳng có gì đáng để mang ra làm trò cười hết.” Vừa thấy Lệ Minh Thần, Ôn Hân đã kéo anh ra ngoài bãi đất trống, đây cũng là câu nói đầu tiên của cô với anh chàng thiếu tá.

Nghiêm Mỹ vẫn còn ngồi ở trong doanh bộ với Cao Hán, chuyện đến bây giờ, con trai vừa mới vào cửa đã bị Ôn Hân xách ra ngoài, Nghiêm Mỹ cũng không dám nói tiếp nữa… dù sao con trai là lớn nhất!

“Vợ à, anh sai rồi, nhưng nếu không như vậy thì tật xấu của bà ấy sẽ chẳng bao giờ đổi được…” Tất cả lệ khí của thiếu tá Lệ đều bị thu lại trước cái trừng mắt của vợ, không cam lòng đổi lời nói “Mẹ anh… Được chưa.”

Lệ Minh Thần rất bất đắc dĩ, danh phận đã định, chờ đón còn nhiều hơn cả quản thúc, ngay cả thói quen anh cũng phải đổi.

“Đợi lát nữa đi vào thì đừng có nói gì đấy, để anh nói, nhớ chưa?” Thiếu tá dặn dò.

“Một tí nữa không cho phép anh quá phận, phải lễ phép đấy!” Ôn Hân dặn dò lại.

Thiếu tá nhìn trời trợn trắng mắt, Ôn Hân có thêm đứa bé, khí thế của anh lại càng chẳng còn gì nữa.

“Minh Thần, bác sĩ nói mắt của con phải chữa trị càng sớm càng tốt, mẹ cầu xin con…” Nhìn vẻ mặt nặng nề của Ôn Hân khi bước vào, Nghiêm Mỹ nghĩ thầm nhất định là không khuyên được, đang định muốn khuyên nữa, ai ngờ Lệ Minh Thần…

“Con đi trị liệu.” Giọng nói của Lệ Minh Thần vẫn lạnh lùng, không đề phòng bị Ôn hân cho một cái cùi trỏ, bất đắc dĩ đành mở miệng, “Nhưng trước đó, có chuyện con cần phải làm, mẹ..”

Lúc Lệ Minh Thần nói tiếng đầu tiên là khi mới sinh được 330 ngày, còn chưa được một tuổi, một tiếng “mẹ” khiến ba thằng bé vừa mới kết thúc huấn luyện vui mừng đến mức không ngừng hôn mạnh vào gáy thằng bé. Chuyện đã qua đi ba mươi năm nhưng ký ức ấy vẫn còn rất mới mẻ với Nghiêm Mỹ.

Mà hôm nay, Lệ Minh Thần gọi bà một lần nữa, ký ức ấy vẫn còn như mới với Nghiêm Mỹ, cũng lần đầu tiên bà đưa ba của Tả Dữu về, Lệ Minh Thần vừa được lính cần vụ đưa về từ nhà trẻ còn chưa kịp để cặp sách xuống đã nhìn thấy mẹ mình nắm tay Tả Lập Đông, từ đó tới nay đã được gần 24 năm.

Nghiêm Mỹ nắm chặt ghế, cảm xúc như ngừng đi mãi mơi mơ hồ nói, “Có chuyện gì, con nói…”

Bà cảm thấy người bị bệnh ở mắt không phải là con trai, mà là bà, nếu không sao bây giờ mắt bà lại mờ đi như vậy chứ.

“Con muốn kết hôn với Ôn Hân, càng nhanh càng tốt!” Giọng nói của thiếu tá trầm ổn, kiên trì.

“Không được!” “Không được.” Lần này “Mẹ chồng nàng dâu” hiếm khi có được một lần cùng chung ý kiến.

Xóa đi tất cả những suy nghĩ không thích Ôn Hân trước đây, Nghiêm Mỹ và Ôn Hân cùng nhất trí.

“Trước hết chữa mắt xong đi rồi nói đến chuyện khác.” Thiếu tá phu nhân khí thế mười phần.

Xong rồi xong rồi, cô vợ nhỏ quản chồng thành thói quen rồi, chẳng lẽ thật sự muốn lên thuyền trước rồi mua vé sau sao? Chờ đến khi mắt anh tốt lên? Chờ đến khi mắt anh tốt lên thì chẳng có chuyện mua vé bổ sung đơn giản như vậy đâu, không chừng đến lúc đấy thuyền nhỏ cũng chạy khắp nơi rồi. Lệ Minh Thần cảm thấy rất buồn bực, đúng là không nghe lời mà.

Thiếu tá vô lực nhìn chằm chằm Ôn Hân.

“Tên nhóc này không phải một chốc là mù ngay được, nếu không tổ chức thì tối thiểu cũng phải đi đăng kí kết hôn cho ta, chẳng lẽ anh định để cháu nội của ta ra đời mà vẫn không có hộ khẩu sao?!” Lão tướng quân đứng ngoài cửa nửa ngày sốt ruột không nhịn được con gái càn quấy như thế nữa, một bên được Tả Dữu đỡ, một bên chống gậy đi vào.

“Con đấy, sống nửa đời người rồi mà không quản được con trai của mình? Nếu không quan tâm đến chắt của ta xem ta sẽ đánh con thế nào?” Đi thẳng đến trước mặt Nghiêm Mỹ, Nghiêm Quang Dụ gõ gậy ‘thùng thùng’ lên mặt đất, bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Cháu ngoại… cái gì…”

Bà Nghiêm bừng tỉnh hiểu ra.

Thiếu tá Lệ trợn mắt nhìn Tả Dữu một cái: em nhiều chuyện quá đấy, anh không muốn lấy đứa bé ra để ép bà ấy đâu.

Tiểu thư Tả Dữu đắc ý nhướn mày: nhưng như vậy mới có thể một cú trí mạng, đơn giản mà trực tiếp.

Cáo Hán đã sớm chuồn mất, thừa dịp lúc người trong nghề là thủ trưởng Nghiêm dạy dỗ thì Tả Dữu cọ tay áo vào Ôn Hân vẫn đang chìm trong trạng thái đờ đẫn “bị lập gia đình” bên cạnh, “Chị dâu, chị yên tâm, kể cả ngày mai anh hai có đi chữa bệnh thì hôm nay em cũng có thể tổ chức một buổi hôn lễ thuận lợi vui vẻ, kể cả có phải coi tiền như rác cũng được.”

Coi tiền như rác? Lúc này trong đầu óc Ôn Hân đâu còn dư tế bào não để hiểu xem coi tiền như rác là cái gì, bây giờ cô chỉ muốn gạt đi ý niệm hai người kết hôn vội vã của ông thủ trưởng đi.

Ông ơi, ông đừng làm náo loạn nữa. Ôn Hân nhìn Nghiêm Quang Dụ đang lôi kéo Nghiêm Mỹ đi bàn chuyện cụ thể, thì cô kéo cánh tay Lệ Minh Thần. “Nếu không trị mắt thì đừng hòng em gả cho anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.