Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 23: Ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh cùng với tình cảm dịu dàng (2)



Cô điều chỉnh hơi thở, cúi đầu lặng lẽ thay đổi tiết tấu dưới chân.

“Ầm” một tiếng, mắt Ôn Hân bị đụng hoa cả lên, cô xoa bên trán nhỏ giọng oán trách, Lệ Minh Thần quay đầu kiểm tra vết thương của cô: “Đang đi
bộ yên lành đột nhiên dừng lại làm chi.”

Nụ cười của người đàn ông bị nén trong cổ họng, xì xào giống như bong
bóng bốc lên trong suối nước nóng, Lệ Minh Thần đưa tay xoa nhẹ chỗ cô
bị đụng: “Không dừng, không dừng lại thì lát nữa người nào đó d.d.l.q.d
không đợi anh vào đến tiểu đoàn, đã cho anh đổi từ đi đều bước thành đi
cà nhắc, anh không muốn thanh danh cả đời của mình phải hủy trên người
vợ. Sau này gặp đồng đội bọn họ đều không nhịn được hỏi anh trước: Lão
Tam cậu đúng là ghê tởm quá đi, vợ đi trên đường cũng không dạy tốt, còn nói khoác mà không biết ngượng rằng muốn bình định tiểu đoàn của chúng
ta, mơ mộng hão huyền….”

Giọng Lệ Minh Thần ồm ồm, bắt chước giọng nói Tứ Xuyên của người anh em trong tiểu đoàn doanh trưởng Hồ Vạn Duyên.

Lệ Minh Thần lớn lên từ nhỏ ở phương Bắc, nói chuyện hoàn toàn là tiếng
phổ thông tiêu chuẩn, nói năng rất rõ ràng, bỗng dưng muốn anh chuyển
đầu lưỡi nói như người Tứ Xuyên, dù sao cũng không thích ứng được, đặc
biệt là câu mơ mộng hão huyền kia, quả thực giống như lò xo bị kéo lên,
theo lông mày run run của thiếu tá, phát âm cũng bật ra lúc lên lúc
xuống, khiến Ôn Hân muốn nghiêm mặt cũng không nghiêm nổi, bĩu môi, “Nói linh tinh, ai là vợ anh.”

Hai giờ chiều, mặt trời trên vùng trời của quân đội cũng lười nhác, Lệ
Minh Thần đang xoa trán Ôn Hân, đột nhiên dừng lại tất cả động tác.

Nhân viên truyền tin dẫn đường đứng đợi ở bên ngoài, đưa lưng về phía
hai người, trong phạm vi hơn mười mét cũng không có người, Ôn Hân bị Lệ
Minh Thần nhìn mà hốt hoảng, dứt khoát lui về phía sau một bước, đẩy
thiếu tá ra bên ngoài khoảng cách an toàn.

“Anh vẫn đang làm đại đội trưởng đấy, không chú ý đến tác phong hình
tượng gì cả.” Ôn Hân nhanh nhẹn bước lên trước Lệ Minh Thần.

Lần này thiếu tá Lệ không cần tiếp tục nhịn nữa, cười toét cả miệng, vài bước đã đuổi kịp sóng vai đi bên cạnh Ôn Hân, vừa đi còn vừa nói: “Chậc chậc, làm phu nhân của đại đội trưởng có khác, tư tưởng giác ngộ cũng
được đề cao cực nhanh!”

Ôn Hân tỏ vẻ không thèm để ý đến anh nữa.

Lệ Minh Thần đi đường nhân tiện cũng khép cái lợi toét hết ra lại, trong lòng tạm thời thở phào, cô vợ nhỏ cuối cũng cũng không hồi hộp nữa rồi.

Nhưng cho dù năng lực của thiếu tá Lệ có mạnh hơn nữa, có hao tâm tổn
trí tạo bầu không khí thoải mái cho Ôn Hân đi nữa, thì chung quy vẫn
không thể địch lại tám chữ kia….đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Lúc cây gậy ba toong của Nghiêm Quang Dụ vung xuống Lệ Minh Thần thì nụ
cười đã hơi thu lại của Ôn Hân sau khi bước vào cửa hoàn toàn tắt ngúm.

“Tại sao cho đến tận bây giờ mà quân đội vẫn còn dùng cách xử phạt về
thể xác, dù có là thủ trưởng nhưng làm vậy cũng không hợp quy!!” Ôn Hân
đi theo Lệ Minh Thần vào phòng làm việc của tiểu đoàn, trước khi cây gậy rơi xuống cô đã tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt Lệ Minh Thần, đưa
tay cản không cho cây gậy của Nghiên Quang Dụ đánh xuống.

“Con lừa thối, đây chính là người cháu dẫn về cho ông đó hả?” Tóc Nghiêm Quang Dụ căn bản đã trắng phau, tay dừng lại giữa không trung, quặm mặt lại, nhìn qua rất hung tợn, Ôn Hân cảm giác hiện tại mình chỉ đứng, vậy mà chân cũng run hết cả lên rồi.

“Được rồi ông ơi, muốn con tập luyện cùng ông thì đợi ngày nào đó quay
về nhà đi, đây chính là cô vợ mà cháu phải cực khổ lắm mới theo đuổi
được, ông đừng có vừa mở miệng đã dọa cho người ta tử trận chứ.” l.q.d
Không khí căng thẳng bị câu nói không đàng hoàng của thiếu tá làm tình
hình hơi tế nhị, cô không hiểu hình thức chung đụng giữa thuộc hạ và thủ trưởng nên như thế nào, nhưng cô hiểu ít nhất cũng không nên là kiểu
không biết điều này của Lệ Minh Thần.

Nghe lời nói của Lệ Minh Thần, miệng ông cụ hừ hừ hai tiếng, “Nếu như
một cây gậy này của ông mà có thể dọa cho người ta chạy mất, vậy thì
hoàn toàn không có hy vọng làm cháu dâu ngoại của ông.”

Lệ Minh Thần thật sự cảm thấy ông ngoại tuy tuổi đã cao nhưng hành vi
vẫn không đứng đắn, nếu như dán lên trên miệng ông hai vệt râu, nói
không chừng còn có thể khoác lác cho bạn cả hướng đồ thị tiến công nữa
đấy.

Anh cũng học theo bộ dạng đó, hừ một tiếng, kéo tay Ôn Hân giới thiệu:
“Ông ngoại anh, ông Nghiêm, thượng tướng không biết điều nhất trong lịch sử, không ai….”

Lệ Minh Thần chưa nói dứt lời, trên đùi rắn chắc đã trúng một cây gậy của Nghiêm Quang Dụ.

Đại đội trưởng Lệ yên lặng rồi.

Theo sự tĩnh lặng của Lệ Lão Tam, cục diện cũng hoàn toàn yên tĩnh
lại.”Ngồi.” Tay Nghiêm Quang Dụ cầm cây gậy thuận thế chỉ vào hai chiếc
ghế gỗ ở bên cạnh, ý bảo họ ngồi.

Đầu óc Ôn Hân vẫn như cọc gỗ, Lệ Minh Thần thấy vậy thuận tay ấn cô
xuống chỗ ngồi, “Ông ấy là con cọp giấy chenqiucao.l.q.d bề ngoài hung
ác, đừng sợ.” Nhân lúc ngồi xuống, Lệ Minh Thần ghé vào tai Ôn Hân nhỏ
giọng an ủi.

“Tùng tùng.” Cây gậy của Nghiêm Quang Dụ lại quay về vai trò vốn có của
nó, quét sạch tạp âm ở hiện trường, Lệ Minh Thần ngậm miệng.

“Dáng dấp gầy teo, mà lá gan lại rất lớn, lúc nãy không sợ tôi sẽ đánh xuống thật sao?” Ông Nghiêm nghiêm mặt hỏi.

“Bất luận ông xuất phát với thân phận thủ trưởng quân đội hay là ông
ngoại của anh ấy, dù là thân phận nào đi chăng nữa thì cháu nghĩ, một
người quân nhân có tố chất nhất định sẽ không xuống tay với những người
dân nhỏ bé như chúng cháu….” Ôn Hân khẽ ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Quang
Dụ ngồi ở sô pha đối diện, trả lời không kiêu ngạo không tự ti, cuối
cùng cô đột nhiên mỉm cười, “Huống chi, ông là ông ngoại của Lệ Minh
Thần, chắc chắn không chỉ có tố chất bình thường như vậy.”

“Ha ha, đúng là không nhìn ra, cô nhóc này người không lớn, nhưng miệng
lại rất ngọt ngào.” Nghiêm khắc hồi lâu cuối cùng trên mặt thượng tướng
Nghiêm cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi vào cửa, Ôn Hân không ngờ,
những nếp nhăn trên mặt khi cười lên của lão quân nhân cũng rất ôn hòa.
“Nhưng mà, cô bé à, so sánh ta với thằng cháu trai lụn bại này thì ông
lão như ta phải chịu thiệt rồi….”

Ôn Hân không nhịn được cười, ông ngoại của Lệ Minh Thần thật đáng yêu.

Loại trường hợp này tương tự như kiểu lần đầu gặp mặt phụ huynh, bởi vì
sự dũng cảm ngoài ý muốn lúc mở màn của Ôn Hân, đã khiến ông Nghiêm phải đánh giá lại, bởi ban đầu vì vấn đề gia thế mà cô bị ông cho điểm thấp, nhưng giờ đây điểm số đó lại tăng vọt một cách nhanh chóng.

Trò chuyện qua loa khoảng mười phút, Nghiêm Quang Dụ cúi đầu gõ gõ cây
gậy ba toong, cuối cùng bất ngờ đuổi Ôn Hân ra khỏi phòng làm việc của
tiểu đoàn trước.

“Ở ngoài cửa đợi lệnh!” Trước khi cửa đóng lại, ông hạ mệnh lệnh cuối cùng cho Ôn Hân.

Nhìn cánh cửa khép chặt, theo sát phía sau cô nghe thấy tiếng đánh nhau
lách ca lách cách, tâm tình Ôn Hân hơi phức tạp: ông ngoại của Lệ Minh
Thần lại là thượng tướng, mà mối quan hệ anh em giữa anh, Tả Dữu và Tả
Tuấn cũng hơi phức tạp, hình như cũng biểu thị sự hiển hách của gia đình Lệ Minh Thần, có thể lắm chứ?

Lệ Minh Thần không biết những suy nghĩ nhỏ bé lung tung lúc này của Ôn Hân, bởi vì anh đang bận đánh cùng ông ngoại.

Nếu như nhớ không lầm, năm nay ít nhất Nghiêm Quang Dụ cũng là ông lão
73 tuổi rồi. Kể từ tám năm trước sau khi rời khỏi vị trí tư lệnh viên
của quân khu B, ông cũng không rảnh rang gì, lqd nói là làm hiệu trưởng
vinh dự của Trường Đại học Công nghệ Quốc phòng Trung Quốc, nhưng còn
bận rộn hơn cả hiệu trưởng chính thức, chẳng hạn như hôm nay tổ chức
huấn luyện học sinh, ngày mai lại kiểm tra đánh úp bất ngờ, chớ đừng nói chi là thỉnh thoảng đi đến trong quân khu tham gia tổng hợp.

Cũng chính vì điều này, mà bản lĩnh của ông cụ không giảm sút bao nhiêu
so với năm đó, đúng vậy, chân của ông đi đứng không lưu loát thì ông
trực tiếp lấy ba-toong thay thế, tiếng cộp cộp là để phân biệt hai thứ
là cẳng chân và cánh tay của thiếu tá.

“Được rồi, được rồi, ông đúng là gừng càng già càng cay, cháu phục ông
được chưa.” Nghiêm Quang Dụ dù sao cũng lớn tuổi, Lệ Minh Thần ít nhiều
cũng không dám dùng bản lĩnh thật, anh xoa cánh tay da dày thịt béo nhận thua.

Nghiêm Quang Dụ hơi thở gấp, lôi tay Lệ Minh Thần ngồi lại sô pha, “Con
người không thuận theo tuổi già là không thể được .” Ông cụ cảm thán một tiếng, thuận miệng hỏi tới quá trình đi Vân Nam đặc huấn của Lệ Minh
Thần.

“Nên thừa dịp còn trẻ mà huấn luyện nhiều một chút đi, đừng uổng phí
danh tiếng của ba cháu.” Nhớ tới người con rể mất sớm, Nghiêm Quang Dụ
lại thổn thức.

Dù sao cũng quen đặt chuyện của ba vào trong lòng nên Lệ Minh Thần pha
trò, nằm dạng cả tay chân dựa vào trên sô pha, “Để cháu đơn độc ở lại,
ông nói đi, có tôn chỉ gì muốn truyền đạt….”

Những thứ khác đều thuận theo cha chính là điệu bộ diễn xuất của người
cháu ngoại có chút lưu manh này, Nghiêm Quang Dụ lại gõ gậy ba toong cộp cộp hai tiếng, nhưng bắt đầu phạt từ nhỏ cũng chẳng ăn thua gì với Lệ
Minh Thần, Nghiêm Quang Dụ dẫn dắt lính hơn nửa đời người cũng vô lực,
nên dứt khoát mặc kệ.

“Chuyện của cháu và Ôn Hân, ông không muốn quản, cô bé kia mặc dù gia
thế có hơi kém, nhưng là cô gái tốt. Còn về phần Nghiêm Mỹ, cháu hãy tự
mình nghĩ cách đi, ranh giới tiêu chuẩn của đứa con gái này của ông sẽ
không tùy tiện thay đổi….” Năm đó khi chồng hi sinh tại mặt trận,
Nghiêm Mỹ l-q-d không thèm quan tâm đến mệnh lệnh của ông vẫn bỏ lại Lệ
Minh Thần ba tuổi mà đi lấy chồng là thương nhân ở miền nam xa xôi, bắt
đầu từ thời khắc đó, Nghiêm Quang Dụ coi như hoàn toàn hiểu, chủ kiến
của con gái ông không giống người bình thường.

“Chuyện của cháu, cháu sẽ tự mình làm chủ.” Qua được cửa của ông ngoại
rồi, nên anh hoàn toàn tước bỏ việc tham khảo ý kiến ở chỗ mẹ, “Ông
ngoại, không có việc gì nữa thì cháu đi trước đây, nhân tiện ông giúp
cháu xin Cao Hán nghỉ một tuần, cháu muốn chuyên tâm ở bên cạnh vợ….”

May mà Lệ Minh Thần chạy nhanh, nếu không cây gậy nện trên cửa gỗ không biết sẽ hạ cánh xuống đâu rồi.

“Thằng nhóc xấu xa!” Ông cụ bị tính khí của cháu ngoại làm cho dở khóc dở cười.

Mặc dù Lệ Minh Thần không muốn thừa nhận, nhưng anh vịt chết còn mạnh
miệng cũng không chịu nổi sự thật như vậy….sau khi gặp ông ngoại, cảm
xúc của Ôn Hân vừa mới tốt lên được chút xíu lại kém đi rồi.

Thiếu tá Lệ không hiểu ngọn nguồn lại bắt đầu công việc nghiên cứu diệt trừ tận gốc.

“Lệ Minh Thần?”

“Có!” Hít thở không khí của quân đội làm máu thuộc về quân nhân trong
huyết quản của thiếu tá cũng bắt đầu tác quái, nghe thấy Ôn Hân gọi, Lệ
Minh Thần quay gót chân đồng thời tạo kiểu tư thế nhà binh trả lời câu
hỏi của thủ trưởng.

Ôn Hân đứng ở cửa hồi lâu, càng nghĩ trong lòng càng nặng nề, giờ bị đại đội trưởng lưu manh hiếm khi nghiêm túc làm cho không nhịn được phải
phì cười.

Một đôi binh nhì cất bước đi qua, nhìn thấy Tam đại đội trưởng đang đứng bên đường làm tư thế nghiêm với một cô gái, mấy người trong đó không
nhịn được quay đầu nhìn thêm mấy cái, người dẫn đầu đội thấy vậy lớn
tiếng quát, “Nhìn gì, nhìn gì chứ hả, chuyên tâm đi đều bước đi, sau này sẽ có một ngày các cậu được ngắm vợ mình.”

Lệ Minh Thần đứng từ xa khua khua quả đấm về phía tiểu đội trưởng của
tiểu đội 5, ý bảo hiện tại trêu ghẹo anh, cẩn thận sau này mình sẽ trả
đũa.

Chỉ là Lệ Minh Thần quay người lại, vẫn có ý định hỏi thăm Ôn Hân: “Vợ
yêu, em không bị ông cụ dọa thật đó chứ?” Anh kéo cô đến phía sau cái
cây tương đối hẻo lánh, vuốt đầu cô nói.

Ôn Hân cúi đầu, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Lệ Minh Thần nói: “Lệ Minh Thần, anh có từng suy nghĩ không, gia cảnh giữa chúng ta khác biệt như thế, sau này rốt cuộc có thể ở bên nhau được hay không? Tình cảm
của con người có hạn, em đã không có nhiều tình cảm để lãng phí nữa rồi, nếu như chúng ta không thể nào, hay là nhanh chóng tách ra đi….”

Sau khi nói ra những lời này, Ôn Hân mới cảm nhận được, cô có bao nhiêu luyến tiếc với người đàn ông trước mặt này.

“Nói linh tinh cái gì đấy!” Lời của Ôn Hân khiến Lệ Minh Thần lập tức
nhíu chặt mày, anh quýnh lên, duỗi tay kéo Ôn Hân vào trong ngực, rồi
giơ bàn tay lên đánh một cái xuống mông cô.

Trái tim khó chịu hồi lâu công thêm đau đớn trên mông làm Ôn Hân không nhịn được, cúi đầu khóc, “Nhưng em sợ….”

“Sợ cái rắm á, mặc kệ là ai, cũng đừng nghĩ tới việc ngăn cản Tam đại
đội trưởng anh lấy vợ.” Nhìn Ôn Hân khóc, Lệ Minh Thần hơi hối hận vì
lúc nãy ra tay hơi nặng, vì vậy ôm cô vuốt ve, “Nếu em không yên tâm,
anh sẽ đi viết báo cáo ngay bây giờ, sau chúng ta sẽ đi lĩnh giấy chứng
nhận kết hôn, em thấy được không?”

Lệ Minh Thần rất nghiêm túc, nhưng mặt Ôn Hân lại hoa lê đẫm mưa: “Lệ Minh Thần anh xoa ở đâu đấy!”

Vốn định mang cô đến xem thử phòng bếp nhỏ của đại đội 3, rồi đến sân
huấn luyện của bọn anh một chút, nhưng tình thế bắt buộc, hành trình của tiểu đoàn đã kết thúc trước thời gian.

Lúc lái xe đi về phía cổng, mắt tinh Lệ Minh Thần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Cao Hán và chính trị viên Triệu Hoành Thân đang chạy vội đến
tiểu đoàn, anh ló đầu ra ngoài cửa sổ sẵng giọng hô to: “Doanh trưởng,
em xin nghỉ, ‘ giấy xin phép nghỉ ’ đang ở phòng làm việc của anh
đấy….”

Thuở bình sinh, đây là lần đầu tiên anh dùng đặc quyền với tư cách là cháu ngoại của thượng tướng.

Trở lại nội thành của thành phố C, Lệ Minh Thần đi cùng Ôn Hân đến bệnh viện thăm Ôn Lĩnh trước.

Tình trạng của Ôn Lĩnh tốt hơn mấy ngày trước nhiều, khi hai người tới
nơi cũng vừa vặn là thời điểm bác sĩ tới thảo luận với người nhà về vấn
đề phẫu thuật. Trong quá trình, Ôn Lĩnh vẫn bình tĩnh lắng nghe, hiển
nhiên là anh đã tình nguyện tiếp nhận sự thực phẫu thuật này.

Khi lấy nước mua cơm xong quay lại Tả tiểu thư nháy mắt mấy cái với anh
trai, hiển nhiên là hỏi tình hình d-d-l-q-d hẹn hò ban ngày của anh như
thế nào, vậy nên bị Lệ Minh Thần vỗ một phát vào đầu: “Mọi người thật
đúng là rộng rãi trong việc quản lý trẻ con.”

Ngồi bên Ôn Lĩnh đến tận sáu giờ tối, cuối cùng Ôn Lĩnh lại đuổi cả đám người Ôn Hân và Tả Dữu đi.

“Anh không yếu ớt như thế, tự mình có thể chăm sóc được bản thân, huống chi tối nay anh muốn ở lại một mình.”

Sự biến chuyển của Ôn Lĩnh làm Ôn Hân ngoài kinh hỉ ra cũng nửa tin nửa
ngờ, trong lúc cô đang do dự thì thiếu tá Lệ đã tiếp nhận chỉ huy của Ôn Lĩnh, trực tiếp mang cô ra ngoài bệnh viện. “Để cho anh ấy thỉnh thoảng thoát khỏi những cây gậy như các em cũng không hẳn là chuyện xấu.”

Không biết tại sao, Lệ Minh Thần nói với Ôn Hân những lời này cảm giác rất mờ ám, ánh mắt cũng hơi kỳ quái.

Lệ Minh Thần không yên tâm về sự an toàn của nhà họ Ôn, cố ý đi theo Ôn
Hân trở về nhà, mà Tả Dữu tận lực muốn tham gia cũng bám theo như cái
đuôi. May mà bình thường trong nhà không náo nhiệt như thế, nên Ôn rất
hạnh phúc với kiểu trạng thái này.

Hai ngày ngủ đủ giấc vậy nên hôm sau Ôn Hân dậy từ sớm, thần sắc cũng
rất tốt, vòng qua Tả Dữu còn đang ngủ, Ôn Hân xuống giường định đến nhà
Quý Mai đón Noãn Noãn về.

Khi đi tới phòng khách thì Lệ Minh Thần cũng dậy rồi, hai người đi chung một cách vô cùng tự nhiên.

Nhà Quý Mai cách nhà họ Ôn không tính là xa, khi đi đến dưới tàng cây du già ở giữa con đường, Ôn Hân bỗng dưng dừng chân lại. Lệ Minh Thần nhìn theo ánh mắt của cô, trong đám trẻ đang tụ tập dưới tàng cây, người dẫn đầu không phải Ôn Noãn thì là ai.

Bởi vì Quý Mai mang thai nên Tiểu Tiền được gửi nuôi ở nhà bà Trương,
vậy mà giờ nó cũng ở đây, nhưng làm Ôn Hân dở khóc dở cười là, đỉnh đầu
Tiểu Tiền hoàn toàn bị chụp vào một thứ giống như quần lót.

Xa xa, cô nghe được Noãn Noãn chống nạnh nói với Hoàng Tiểu Dương đội
chiếc mũ kê-pi của cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, tên trộm đã bị tôi chế
ngự suông sẻ, mời bắt lấy! Cô tôi vẫn đang ngất trong nhà tắm, không
tiếp được!”

“Sai rồi, sai rồi, Ôn Noãn, Ôn Hân là cô cậu, nhưng bây giờ cậu đang
đóng là dượng của cậu, cậu phải gọi là vợ!” Trước đây không lâu Hoàng
Tiểu Dương còn là kẻ thù rất ngứa mắt của Noãn Noãn, thế mà giờ cậu bé
lại đang che miệng nhắc nhở Ôn Noãn.

“A…. a, làm lại. Vợ tôi vẫn còn ở đó….”

“Noãn Noãn!” Mặt Ôn Hân đã không biết biến thành cái gì rồi, cô trực
tiếp tiến lên xách Ôn Noãn qua, muốn động thủ với cái mông nhỏ, “Ở đây
diễn linh tinh cái gì đó!”

Tiểu Tiền đã sớm bị Ôn Noãn hành hạ đến sức cùng lực kiệt rồi, nhân cơ
hội này nó gắng giãy khỏi túi sách d,d,l,q,d của cô bé, nhảy xa hơn ba
mét ở ngoài xem chừng, móng vuốt còn không ngừng cào cái quần lót dính
chặt trên mặt.

Khi bé phạm lỗi thì từ trước đến giờ cô sẽ đánh bé không nương tay, Ôn Noãn thấy sắp bị đánh nên sợ chết khiếp.

“Trẻ con mà, tùy tiện vui đùa chút thôi.” Lúc bé đang sợ hãi, dượng út
đã vươn tay cứu bé vào trong ngực, “Nhưng mà Noãn Noãn à, dượng út của
con còn có thể anh minh thần võ (2) hơn cả con diễn nữa đó.” Lông mày
của thiếu tá tiên sinh lại bắt đầu đắc chí.

Ôn Hân mất hứng, đơn giản là vì người bán đứng cô, hơn nữa Lưu Đông là
đầu sỏ gây nên còn tiết lộ bí mất, cho nên lỗi của Ôn Noãn cô tạm thời
cho qua trước.

Ăn sáng xong, Ôn Hân, Lệ Minh Thần, Tả Dữu cộng thêm cô bé Noãn Noãn,
một nhóm bốn người ngồi xe của Lệ Minh Thần tới bệnh viện thăm Ôn Lĩnh.

Biết là đi thăm ba, Ôn Noãn cực vui mừng, đến bệnh viện, vừa mới ra khỏi thang máy là chạy đầu vào phòng bệnh của ba, nhưng Ôn Hân nhìn thấy
cháu gái vừa chạy vào phòng bệnh, ngay sau đó lại chạy ra.

“Cô, cô, dì kia tới rồi!” Răng Ôn Noãn mới chỉ dài thêm được một nửa, cô bé vừa chạy vừa nói.

(1) Cây du

(2) Anh minh thần võ: Anh minh, chỉ nội tâm thông minh sáng suốt, có tầm nhìn xa trông rộng; Thần võ, là chỉ phong thái bất phàm, thần thái phấn khởi. Anh minh thần võ là từ nói về nhân vật lỗi lạc xuất chúng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.