Ba ngày sau khi xem mắt, Trạm Tâm Luân bị mẹ già oanh tạc cả ngày.
“Con nói với người ta những câu gì? Đầu tiên thì nói độc thân tốt biết bao,
người ta liền cho rằng con ám chỉ anh ta không thể có cơ hội với con? Mẹ và dì Lưu của con nhanh chóng nói sang chuyện khác, con lại còn to nhỏ
với mẹ và dì Lưu, con thử nghĩ lại xem, như vậy sẽ khiến cho người ta có cảm giác gì? Con xem, cứ như vậy mà Quản tiên sinh bị con dọa chạy mất, dì Lưu của con cũng rất mất hứng, nói sau này sẽ không giới thiệu giúp
con nữa. . . . . . Con đó, muốn làm cho mẹ tức chết phải không?”
Cô chịu không nổi, chạy đến phòng thí nghiệm của bạn thanh mai trúc mã kiêm hàng xóm tốt, Nguyên Khả Vân, để kể khổ.
“Hai người họ vẫn cứ tụng niệm nói tớ rất『Trạch』, nghe phiền muốn chết,
không ra khỏi cửa thì kêu là trạch, cái này quá độc đoán, tớ không thể
phản bác sao?”
“Cũng có thể, cậu đều ở trong nhà, đúng là có chút trạch, nhưng con người cậu rất tốt, trạch hay không trạch cũng không
quan trọng.” Nguyên Khả Vân vừa nghe vừa cười, cô ấy là Phó Giáo Sư hóa
học của trường đại học, để một kiểu tóc ngắn xinh đẹp hợp mốt, thoạt
nhìn thì cứ ngỡ như một chàng trai dễ thương tuấn tú: “Trong buổi xem
mắt mà lại mở đầu bằng câu độc thân thật tốt, chuyện như vậy chỉ có cậu
mới làm ra được.”
“Tớ chỉ thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng thôi, không nói thật, chẳng lẽ phải nói dối sao?”
“Nói thật không sai, nhưng không chỉnh sửa lại một chút thì sẽ dọa người ta sợ mà chạy mất.”
“Mới như vậy mà đã bị dọa sợ, đàn ông như vậy quá vô dụng, không có cũng được.”
“Theo tớ thấy, như cậu nói, kết hôn là điều kiện tiên quyết khi đi xem mắt,
từ tận đáy lòng cậu đã bài xích hôn nhân, sẽ rất khó bình tâm mà đi đối
mặt với việc xem mắt, khi đánh giá cũng rất khó loại bỏ thành kiến, việc này sẽ ảnh hưởng đến nhận thức về đàn ông.” Nguyên Khả Vân kết luận:
“Cho nên, cậu cố ý làm cho tình hình trở nên xấu đi, bởi vì cậu căn bản
không quan tâm kết quả sẽ như thế nào.”
“. . . . . . Được rồi, có lẽ tớ cũng có phần cố ý.” Cô đúng là có ý định vứt bỏ, nhưng xem mắt là chuyện của đôi bên, cô chẳng khác nào đang lãng phí cơ hội của người
ta. Nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với Quản Mục Đông: “Tớ
vốn không muốn đi xem mắt, đều là mẹ tớ ép buộc tớ đi, sau này tớ sẽ
không làm lãng phí thời gian của người khác là được.”
“À — Cậu định để cho bác sĩ Quản lo liệu sao? Cậu không định hẹn hò với anh ta sao?”
“Anh ta sao có thể muốn hẹn hò với tớ?” Biểu hiện ngày hôm đó của cô sẽ làm
cho người đàn ông nào muốn hẹn cô chứ? Trạm Tâm Luân rất hoài nghi: “Hơn nữa, tớ và anh ta vốn có chút quen biết, đi xem mắt đã rất lúng túng
rồi. . . . . .”
“Biết thì sao? Cậu nói điều kiện của anh ta không tồi, cảm thấy cũng không tệ, xem thử xem ngại gì?”
Trạm Tâm Luân lắc đầu: “Đi xem mắt là vì đối phó với mẹ tớ, tớ không có hứng thú hẹn hò.”
“Cho dù cậu gặp được người đàn ông có điều kiện tốt như thế nào cũng đều
không cần? Cậu đã kiên quyết không muốn kết hôn rồi sao?”
“Không phải cậu cũng như vậy sao?”
Nguyên Khả Vân nở nụ cười: “Tớ còn ôm một tia hi vọng, nếu thật sự gặp được
người đàn ông tốt, kết hôn cũng tốt thôi, vấn đề chính là không gặp
được. Haizz, cuối tuần này tớ cũng có một bữa cơm xem mắt, vẫn trông chờ cậu tiếp thêm cho tớ một chút lòng tin. . . . . .”
Trạm Tâm Luân giật mình cười: “Dì Lưu vẫn có thể tìm được đối tượng thích hợp cho cậu?”
Nguyên Khả Vân là thiên tài bẩm sim, từ nhỏ đã tiếp thu sự tinh anh của giáo
dục, hai mươi mốt tuổi đã lấy được học vị tiến sĩ, mọi người khâm phục
ao ước sự xuất sắc nổi trội của cô ấy, nhưng lại trở thành rào cản của
hôn nhân– cô ấy quá thông minh, khiến đàn ông cảm thấy mình bất tài,
bọn họ không thể chấp nhận việc người bạn đời của mình lại giỏi giang
hơn mình.
“Tớ cũng rất ngạc nhiên vì dì ấy tìm được, làm không
tốt thì cũng giống như trước, gặp mặt mấy lần vẫn không có kết quả.”
Nguyên Khả Vân nhún vai: “Không có thì thôi, độc thân cũng rất vui vẻ,
huống chi tớ đã bàn với cậu rồi, khi chúng ta già nếu vẫn chưa kết hôn,
sẽ ở cùng nhau, cậu, tớ và Cẩu Kỷ của cậu, ba chị em chúng ta sẽ mãi mãi ở chung với nhau.”
“Cẩu Kỷ là con trai.” Trạm Tâm Luân cười đính chính lại.
“Hứ, nó buộc ga-rô rồi, là thái giám! Không tính là con trai!”
“Cậu nói như vậy, nó sẽ đau lòng . . . . . .”
Hai người cười cười nói nói, trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo tràn đầy tiếng cười.
Độc thân thì độc thân, ở chung với bạn tốt, chăm sóc lẫn nhau, cuộc sống
như thế cũng không tệ, không phải sao? Rời khỏi phòng thí nghiệm của
Nguyên Khả Vân, Trạm Tâm Luân không muốn về nhà nghe mẹ mình càu nhàu,
mang laptop tới thư viện mát mẻ làm việc, đến gần tối mới về nhà.
Vừa về nhà, cô chỉ thấy em trai ngồi phịch trên ghế sofa xem ti vi. Trạm Kiến Vũ thấy cô, liền kêu la ầm ĩ.
“Chị đi đâu vậy? Em sắp chết đói rồi, mẹ và chị đều đi ra ngoài, không ai nấu cơm cho em ăn. . . . . .”
“Không có cơm ăn, không biết ra ngoài mua sao?”
“Dĩ nhiên đi mua rồi, nếu không đã chết đói từ lâu rồi.” Trạm Kiến Vũ lảm
nhảm: “Em đi phỏng vấn về, trong nhà không có ai, đi đâu cũng không nói
một tiếng. . . . . .”
“Phỏng vấn thế nào?” Mỗi ngày cô đều giúp
đứa em trai này tìm kiếm thông tin tuyển dụng, ép nó gửi CV và đơn xin
việc, đi phỏng vấn.
“Cũng bảo em về nhà chờ thông báo, em thấy
nhất định là không muốn tuyển rồi. Haizz, em chạy lăng xăng ở bên ngoài
cả ngày, nóng đến chết rồi, nếu ở nhà chơi trò chơi, nói không có thể
kiếm được bảo vật trị giá mấy ngàn đồng . . . . .”
“Nói không
chừng chuyện này cũng không phải ảo tưởng, có công việc mới ổn định.”
Trạm Tâm Luân đi vào bếp, trong bồn rửa là một đống chén chưa rửa, trong chén còn dính vài hạt cơm, cô nhíu mày: “Em ăn xong sao lại không rửa
chén?”
“Ai ya, em xem ti vi, nên quên mất. Đúng rồi, có người gọi điện tìm chị suốt.”
“Ai?” Sẽ không phải là biên tập chứ?
“Là đàn ông, anh ta không nói tên, em nói chị không ở nhà, nên anh ấy nói tối nay sẽ gọi lại.”
“Ừm. Em không phụ tiền chi tiêu trong nhà, ít nhất đừng làm cho chị bận rộn
hơn, em có thể tự rửa chén được, lần sau thì tiện tay rửa luôn, được
không?”
Trả lời cô là tiếng TV trong phòng khách.
Trạm Tâm Luân chẳng muốn tức giận nữa, mở vòi nước ra rửa chén. Tại sao ai đó
lại có thể coi như mình là đại thiếu gia? Đương nhiên là vì có người
cưng chiều. Từ nhỏ, mẹ cũng chỉ biết sai bảo cô làm việc nhà, em trai
thì đã quen nước rót tận tay cơm dâng tới miệng, nếu cô không làm, đứa
em trai này cũng không động tay vào, cuối cùng vẫn là mẹ thu dọn.
Cô mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu nấu ăn, định làm cơm chiên, đột nhiên
nghe thấy tiếng meo meo trên đỉnh đầu, cô ngẩng đầu, mèo yêu từ trên tủ
lạnh nhô đầu ra.
“Cẩu Kỷ, đói bụng sao? Đợi chút nha, để chị làm
cơm chiên trước đã.” Mèo yêu nhảy xuống, cọ cọ lên chân cô, cô nói nhỏ:
“Nếu chị bỏ một ít thuốc xổ vào, để cho nó chuyển từ ngồi ì trên ghế
sofa thành ngồi ì trên bồn cầu, cưng nghĩ thế nào?”
Cẩu Kỷ meo meo một tiếng, giống như phụ họa.
Cô nở nụ cười, bật bếp làm nóng chảo, mới vừa đập trứng vào, điện thoại
liền đổ chuông, cô một tay chiên trứng, một tay với tới điện thoại bàn.
“Xin hỏi cô Trạm Tâm Luân có ở nhà không?” Giọng nam dễ nghe, có chút quen tai.
“Chính là tôi, anh là ai thế?”
Meo meo rừ rừ! Cẩu Kỷ đột nhiên kêu meo meo, âm thanh tức giận, cô không hiểu, đưa chân chạm nhẹ vào Cẩu Kỷ.
“À, cuối cùng cũng tìm được cô, Trạm tiểu thư, là tôi, Quản Mục Đông, tôi
đã gọi điện tìm cô cả ngày. Tôi tưởng cô ở nhà viết bản thảo, không ngờ
cô lại khó tìm như vậy.”
“Có chuyện gì sao?” Trực giác của cô cho rằng đối phương gọi tới là vì Cẩu Kỷ: “Lịch hẹn khám của Cẩu Kỷ là hai
tháng sau. Có phải muốn thay đổi thời gian hay không–”
“Tôi gọi
đến không phải vì Cẩu Kỷ, tôi muốn tìm cô. Chính là muốn mời cô ăn trưa, bây giờ chỉ có thể ăn tối, cô có thể ra ngoài không?”
Cô như vịt nghe sấm: “Tại sao mời tôi ăn cơm?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, bởi vì Quản Mục Đông thật sự không biết
nói gì. Sau khi xem mắt thì hai người gặp nhau ăn cơm nói chuyện phiếm,
đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Vậy cần gì phải hỏi nguyên nhân? Em trai ở bên cạnh cố hết sức ra hiệu với anh, muốn anh trả lời, anh đành phải mở miệng: “Bởi vì. . . . . . Tôi cảm thấy cô không tệ,
muốn biết về cô nhiều hơn.”
Trạm Tâm Luân ngây người rồi mới chậm chạp suy nghĩ, bọn họ đã đi xem mắt, bây giờ anh ta nói cảm thấy cô
không tệ, muốn biết về cô nhiều hơn– vậy chứng tỏ anh ta có ý với cô?
Tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, lòng bàn tay nóng ran.
“Trạm tiểu thư?” Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng xèo xèo của chảo dầu, sao cô ấy không nói tiếng nào?
“Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu, tại sao anh muốn hẹn tôi? Anh. . . . . . thích tôi sao?”
“Ặc, cứ coi là vậy đi, phải nói là cảm giác không tệ. Chúng ta vốn đã biết
nhau, nhưng không quen, sẽ không vì một lần đi xem mắt, lại đột nhiên
yêu đối phương, nhưng tôi cảm thấy cô không tệ, thật lòng rất muốn hẹn
cô ra ngoài nói chuyện, để hai bên hiểu nhau hơn, cô đồng ý không?”
Không phải cô ấy là tác giả sao? Về phương diện này hẳn là rất tinh tế,
sao lại muốn anh nói trắng ra như vậy?
“Ờ.” Tim cô dần dần bình
tĩnh trở lại, thì ra, anh ta chẳng qua là cảm thấy không tệ, cảm thấy có thể tiến đến hôn nhân, nên thử hẹn cô, cũng không phải cô có điều gì đó đặc biệt hấp dẫn anh ta.
Có một chút thất vọng lướt nhẹ qua tim, giống như cô đang chờ mong cái gì đó, nhưng lại không nhận được. Chờ
mong gì? Cô cũng không hiểu, tóm lại, cách nói chuyện của anh dù rất hợp tình hợp lý, nhưng khiến cho cô không còn chút hứng thú.
Cô rất khách sáo nói: “E rằng không được, tôi còn phải nấu cơm cho em trai tôi ăn.”
“Không sao, kêu em cô đi chung cũng được –”
Anh ta muốn hẹn với cô như vậy sao? Nhưng có lẽ đây chỉ là thông lệ sau khi xem mắt thôi. Cô đột nhiên nói: “Quản tiên sinh, tại sao anh muốn đi
xem mắt?”
“Hả? Xem mắt đương nhiên là vì. . . . . . muốn kết hôn thôi.”
“Anh muốn kết hôn? Anh khẳng định là anh muốn kết hôn? Anh thật lòng muốn kết hôn?”
Trời ạ– kết thúc chưa vậy? Anh chỉ muốn hẹn cô ăn một bữa cơm, cần hỏi nhiều như vậy không?
“Do anh muốn kết hôn nên tích cực nhờ người giới thiệu đối tượng cho anh,
hay là có người nói với anh, anh đã đến tuổi nên kết hôn, cho nên anh
liền đi xem mắt?”
” Thật sự thì người nhà muốn tôi kết hôn, cho nên tôi đi xem mắt, việc này có gì không đúng sao?”
“Nếu như anh thuận theo mong muốn của người nhà mà làm như vậy, sau đó nhận
ra mình không muốn kết hôn thì sao? Không phải là người khác nói cho anh biết, anh cần gì, mà phải là anh thực sự muốn cái gì, sau đó theo đuổi
nó. Anh có từng nghĩ đến, anh muốn cái gì không?”
Anh thật sự
không ngờ, giọng nói dịu dàng không có chút chỉ trích nào của cô, lại
khiến anh rất xấu hổ, thì ra anh sống rất tùy tiện: “Tôi không nghĩ
nhiều, tôi thích độc thân, chỉ có điều kết hôn cũng không tệ, dù sao tất cả mọi người đều như vậy. . . . . .”
“Vậy, anh có yêu cầu gì về người vợ tương lai?”
“Tính tình tốt, sẵn lòng tiếp thu, nói chuyện hợp ý, biết nấu cơm, biết làm
việc nhà, thích động vật. . . . . .” Những người bạn gái trước hầu như
đều như vậy không khác nhau là mấy, anh có lẽ đã thích kiểu người này
chăng?
“Những yêu cầu này cũng không khó, bây giờ anh cầm điện
thoại ném ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức sẽ có thể trúng một người nào
đó, nói cách khác, không phải là không thể không có tôi.Tin tôi đi, tôi
tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất của anh.”
“Cũng không
phải bất cứ ai cũng được. . . . . . Ách, Trạm tiểu thư, cô có biết tình
hình của tôi không? Tôi có thu nhập ổn định, có nhà có xe, mặc dù có vay mượn, nhưng tôi gánh vác được, không có khó khăn về mặt tài chính.” Có
phải cô chê anh không đủ giàu, mới ra sức từ chối?
Cô cười ngắn
một tiếng: “Dĩ nhiên, những điều này Dì Lưu đều nói cho tôi biết, chuyện đó tôi biết rất rõ, nhưng không liên quan đến những việc này, không
phải tôi chê anh không có đủ tiền.”
“Vậy tại sao –” Bỗng nhiên, cô la lên một tiếng, anh giật mình: “Sao vậy?”
“Trứng cháy mất rồi, xin lỗi, tôi phải đi làm cơm tối, cúp máy trước. . . . . .”
Trạm Tâm Luân cúp điện thoại, đổ món trứng cháy sém như than đen đi, rồi rửa sạch chảo. Cẩu Kỷ vẫn còn trợn trừng mắt nhìn vào ống nghe, kêu meo
meo, đưa móng vuốt ra cào cấu vào ống nghe.
Cô buồn cười: “Anh ta cúp máy rồi, cưng đó, nhạy cảm với giọng nói của anh ta như vậy, chán ghét anh ta đến vậy sao?”
Anh ta sẽ không gọi đến đây nữa, có lẽ sẽ tiếp tục đi xem mắt, làm quen với người phụ nữ khác, cho đến khi kết hôn. . . . . .Còn cô, vẫn như vậy lẻ loi một thân một mình.
Thấy bạn bè từng người một kết hôn sinh
con, có lúc cô cũng sẽ băn khoăn, lựa chọn của mình có đúng không? Nếu
như sai lầm thì sao? Có phải cô cũng nên giống như những người khác, thử qua lại với người đàn ông mà mình đi xem mắt, nếu thấy được thì kết
hôn? Không, thôi đi, cô không muốn chỉ vì thấy người đó không tệ, cũng
được mà phải trả giá cả đời.
Chỉ là, cảm giác mà Quản Mục Đông
mang đến cô thật sự không tệ, cùng nói chuyện phiếm với anh rất thú vị,
vừa rồi phân tích động cơ xem mắt và kết hôn của anh, anh không hề khó
chịu, còn nghiêm túc hỏi đáp thành thật, tuy rằng nhiều lần rõ ràng anh
sắp chống đỡ không được, muốn cúp điện thoại; nghe cô nói muốn lập di
chúc, anh không bị dọa sợ mà chạy mất, lại còn muốn hẹn cô, anh ta không có đầu óc, hay là lá gan quá lớn? Cô bỗng có chút hối hận, không nên từ chối anh ta, có lẽ đi ra ngoài với anh ta, sẽ rất thú vị. . . . . .