Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Chương 12



Một mình Trạm Tâm Luân đi xe buýt về nhà, hai người bạn của em trai đã rời
khỏi, cô tìm mẹ và em trai, bày tỏ rằng cô đã tán thành việc mẹ bỏ tiền
đầu tư cho sự nghiệp của em trai.

Mẹ Trạm rất kinh ngạc: “Sao con lại đột nhiên thay đổi ý kiến?”

“Vừa rồi mới đi ăn với một người bạn, anh ấy khuyên con nên cho Kiến Vũ cơ hội, con cảm thấy rất có lý.”

Trạm Kiến Vũ rất vui mừng: “Ai mà thần kỳ thế? Em muốn đi cám ơn anh ấy! Chị, vậy chị có muốn cho em mượn tiền không?”

“Không.” Cô vẫn có chút lo lắng, ngộ nhỡ em trai thất bại, làm ra một đống nợ,
chí ít cô cũng có tiền tiết kiệm để ứng phó: “Mẹ đưa tiền cho em, như
vậy sẽ là chủ nợ của em, em phải nói rõ kế hoạch với mẹ, không có tiền
phải nói với người nhà, đừng tự mình nghĩ cách lung tung.”

“Hết tiền có thể tiếp tục lấy của mẹ sao?”

Cô định nói không được, giọng điệu liền biến chuyển: “Xem tình hình rồi
hãy nói. Nếu không có chuyện gì, con đi viết bản thảo đây.” Cô xoay
người đi được hai bước, đột nhiên bật cười.

Mẹ Trạm và Trạm Kiến Vũ đều sững sờ, mẹ Trạm hỏi: “Tâm Luân, con cười cái gì?”

Cô lắc đầu phì cười, vừa đi lên lầu: “Mình quên lấy Katsuobushi rồi. . . . . .” Đi vội nên cô quên mất, anh cũng không nhắc.

Hai mẹ con xì xào bàn tán: “Con có phát hiện vẻ mặt chị con tươi rói? Mặt còn ửng hồng.”

“Đúng vậy, trước khi ra khỏi nhà không phải rất khó chịu sao?”

Mẹ Trạm theo con gái lên lầu: “Tâm Luân, vừa rồi con mới đi gặp ai? Khả Vân sao?”

“Không phải Khả Vân. . . . . Là Quản tiên sinh đối tượng xem mắt lần trước.”

Mẹ Trạm vừa mừng vừa sợ: “Ai u, con hẹn hò với nó sao? ! Sao lại không nói với mẹ? !”

“Không phải hẹn hò, chỉ là bạn bè cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.”

“Mẹ với dì Lưu của con đều cho rằng lần xem mắt đó đã thất bại, dì Lưu của
con còn ngầm hại, nói con đã ba mươi rồi, khó tìm được đối tượng thích
hợp, con còn làm cho buổi xem mắt trở nên xấu hổ lúng túng như vậy, chà
đạp đối tượng mà bà ấy chọn cho con, hừ, kết quả thì sao?” Mẹ Trạm vui
mừng hân hoan: “Còn không phải là con đang qua lại với người ta sao!”

“Mẹ, con đã nói chỉ là bạn bè.” Trạm Tâm Luân không biết nên khóc hay cười,
căn bản vẫn chưa xác định, không hy vọng mẹ suy nghĩ nhiều.

“Mẹ
còn không hiểu con sao? Con đâu có đi ăn với đối tượng sau khi đi xem
mắt? Nếu không phải chính con tự nguyện, ngay cả máy ủi cũng không thể
đẩy được con, con nhất định là thích người ta, cũng tốt vị bác sĩ Quản
không bị con hù dọa, con phải nắm cho chặt đó! Mẹ rất vừa ý nếu nó làm
con rể mẹ. Con phải viết bản thảo đúng không? Mẹ không làm phiền con
nữa, đi nấu cho con ít đồ ăn khuya.” Nói xong mẹ Trạm liền xoay người đi xuống lầu.

“Mẹ. . . . . .” Tám giờ đã nấu đồ ăn khuya, có sớm quá không? Đã nói chỉ là bạn bè, mẹ lại vui mừng quá mức. . . . . .

Cô lắc đầu, đi vào phòng, lơ đãng liếc nhìn chiếc gương treo trên tường,
trong gương phản chiếu một gương mặt hồng hào, đôi mắt tỏa sáng, gò má
ửng hồng, phản chiếu tâm tình rất tốt không thể che giấu được.

Cô vẫn luôn có nét mặt như thế này sao? Khó trách mẹ lại cho rằng cô đang qua lại với Quản Mục Đông. . . . . .

Có lẽ giống như anh đã nói, cô chung quy vẫn luôn trông mong chờ đợi tình
yêu, chỉ vì đã từng nếm trải quá nhiều sự thất vọng, cho nên cất giấu sự chờ mong, mãi cho đến khi tình yêu đích thực của cô tìm đến mới để lộ
ra.

Chưa có người nào xem xét đánh giá cô thấu đáo như vậy, ghi
nhớ những lời cô đã nói như vậy, cô động lòng, anh thì sao? Mấy năm này, cô cự tuyệt yêu đương, nhưng lại viết về tình yêu, cô quá thạo việc
này, phản ứng mà các nhân vật nên có, cô quen thuộc đến mức có thể viết
ra được một bộ công thức, nhưng tự mình thể nghiệm tư vị trong đó, mới
phát hiện bản thân mình đã viết quá nông cạn.

Ánh mắt giao nhau,
mập mờ như có như không, gò má nóng lên, tim đập thình thịch, dáng vẻ
chăm chú khi anh nhìn cô, vẻ mặt lúc thì hài hước lúc thì nghiêm túc của anh, bàn tay to rộng của anh, làn da có vài vết sẹo, anh dung hòa sự
nam tính và trẻ con biến nó thành một loại hấp dẫn quyến rũ trong sáng,
cô thích nụ cười của anh. . . . . .

Haizz, tình trạng hiện tại
của cô, chỉ có một câu thành ngữ mà cô không thích lắm có thể hình dung
— xuân tâm nhộn nhạo, người đang ở nhà, nhưng lòng lại hốt hoảng, giống như vẫn còn ở nhà hàng kia, cảm thấy con ngươi đen láy lấp lánh của anh đang chăm chú nhìn cô. . . . . .

Điện thoại reo lên, là anh sao? Cô mỉm cười, lập tức cầm ống nghe.

“Tâm Luân, bản thảo viết đến đâu rồi?”

Là biên tập! Trạm Tâm Luân lập tức chột dạ: “Ách, tôi kẹt bản thảo rồi,
thật có lỗi, nghe nói hôm nay cô gọi đến tìm tôi, bởi vì hôm qua tôi mất ngủ, cho nên ban ngày ngủ hơi lâu, không nghe điện thoại của cô.”

“Không sao đâu, mệt mỏi thì nghỉ ngơi nhiều, ngủ đủ mới có tinh thần viết bản
thảo chứ, chỉ cần chú ý đừng vượt quá kỳ hạn của bản thảo là được.”

“Tất nhiên, tôi vẫn luôn chú ý.” Cô không dám nói thật, tiến độ. . . . . .
Thật ra đã chậm lại không ít: “Cô tan ca trễ như vậy sao?”

“Đúng
vậy, vội làm bản thảo mà, mặt khác chờ để gọi điện cho cô, cuối cùng
cũng liên lạc được với cô, cũng không còn sớm hẳn là nên đi xe buýt về.”

Trong lòng Trạm Tâm Luân lập tức tràn đầy cảm giác tội lỗi: “Cô mau về nhà
đi, tôi sẽ cố gắng viết xong kế hoạch tiến độ rồi mail cho cô.”

Hai người tán dóc vài câu, mới cúp điện thoại.

Haizz, đâu có thời gian mà đi quản tình yêu thực tế chứ? “Tình yêu” để duy trì cuộc sống vẫn chưa viết xong nữa! Cô gấp rút mở bản thảo ra, kiểm tra
tiến độ, tuy đã chậm hơn kế hoạch nhưng chỉ cần mỗi ngày viết hơn 1000
chữ, có lẽ vẫn đuổi kịp.

Cô vừa tính toán tiến độ, vừa lật xem
bản thảo, tạo cảm hứng để viết bản thảo. Tiến độ của câu chuyện đã viết
đến cảnh nam và nữ chính cãi nhau, nữ chính bị hiểu lầm, hết lần này đến lần khác vẫn không thể giải thích, cô ấy vì người mình yêu mà hy sinh
bản thân mình, tâm trạng đau khổ nhưng ngọt ngào. . . . . .

Cô đang từ từ bước vào cảm xúc của nhân vật, điện thoại lại đổ chuông, cô lơ đãng với tới ống nghe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.