Khách của nhà hàng cũng không ít, hai người chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, ngồi
đối diện nhau, anh múc canh cho cô, lấy khăn giấy giúp cô lau đũa. Anh
vẫn mặc áo sơ mi dài tay, bàn tay to rộng rám nắng với vẻ ngoài không
linh hoạt, tay anh không tinh tế, trên làn da rám nắng có vài vết sẹo
rất nhỏ, là bị thương trong lúc làm việc sao? Một đôi tay như vậy, cũng
rất hấp dẫn, xem ra rất ấm áp tin cậy.
Cô hỏi: “Hôm nay phòng khám rất đông sao?”
“Cũng được, làm một ca tiểu phẩu buộc ga-rô, tiêm vài mũi thuốc, có con chó
già thận có vấn đề, chủ của nó dẫn nó đến khám nhiều lần, hôm nay lại
tới. Cô thì sao? Tiến độ bản thảo như thế nào?”
“Ngủ một mạch hồi nãy vừa mới tỉnh dậy, một chữ cũng chưa viết, buổi tối phải chạy bản thảo nữa rồi.”
“Bút danh của cô là gì?”
Cô mỉm cười lắc đầu: “Loại sách mà tôi viết là loại tiểu thuyết ngôn tình, chắc anh sẽ không đọc, nói anh cũng không biết.”
“Cô nói tôi liền tìm đọc.” Anh thật sự rất tò mò, cô ấy cự tuyệt hôn nhân
và yêu đương, tiểu thuyết mà cô ấy viết ra sẽ như thế nào?
“Tôi thích khiêm tốn một chút, cho nên. . . . . .” Cô vẫn lắc đầu.
“Được rồi, vậy ít nhất có thể tiết lộ đã xuất bản bao nhiêu quyển không?”
“Ưm, khoảng bốn mươi quyển.”
“Woa!” Anh thán phục: “Biết cô ba năm, chưa bao giờ biết cô là Đại Tác Giả.”
“Kém hơn nhiều lắm, tiểu tác giả thôi.” Cô cười khẽ, cúi đầu ăn rau dưa trong dĩa.
“Có phải cô ngủ không ngon không?” Cô nhíu mày, mặc dù đang nói chuyện với
anh, nhưng dường như có chút không tập trung: “Sắc mặt cô hơi kém, hay
là tâm trạng không tốt?”
“Không có gì, là trong nhà có chút chuyện. . . . . .”
“Chuyện gì? Nói ra đi, tôi nghe.”
Ánh mắt của anh kiên định mà đầy tính nhẫn nại, giống như bất cứ chuyện gì
cũng có thể yên tâm nói hết với anh, vì thế cô đem chuyện tranh cãi giữa mình, mẹ và em trai nói ra.
Quản Mục Đông trầm ngâm: “Em trai
tôi cũng thích chơi game, cũng sẽ giao dịch buôn bán bảo vật với người
khác, nhưng nó cho rằng tiền kiếm được do game là tiền kiếm thêm ngoài
dự đoán, ngày thường vẫn phụ giúp trong phòng khám của tôi, cho nên tôi
không can thiệp vào.”
“Em trai anh có thể nói chuyện với em tôi
thì tốt rồi, hai đứa đều chơi game, có lẽ sẽ dễ khuyên bảo hơn.” Trạm
Tâm Luân thở dài: “Mẹ tôi cho rằng nó là nơi nương tựa sau này của bà,
rất cưng chiều nó, em tôi muốn làm gì, bà ấy đều ủng hộ, cho nên chỉ cần khuyên bảo dẫn dắt nó, mẹ tôi sẽ không sao, nhưng có lẽ vì tôi ngu
ngốc, không biết nói chuyện, luôn cãi nhau với nó.”
“Cô đã cố
gắng hết sức rồi. Mẹ cô nói không sai, em cô đã trưởng thành, hai người
không thể quyết định thay cậu ta, cho dù cậu ta sai, cứ để cho cậu ta tự mình gánh chịu tự rút bài học kinh nghiệm, sẽ hiệu quả hơn là cô nói
thẳng ra.”
“Nhưng, nó tiếp cận lấy tiền của mẹ tôi, tôi sợ nó muốn bao nhiêu, mẹ cũng cho, mãi mãi không dứt. . . . . .”
“Cậu ta muốn gây dựng sự nghiệp, cần sự giúp đỡ của gia đình, cũng không có
gì không đúng, nếu như hai người không giúp, cậu ta sẽ đi vay mượn bạn
bè hoặc đi vay tiền nóng, không phải càng tệ hơn sao? Nhưng cho cậu ta
mượn tiền, hai người sẽ trở thành chủ nợ, có thể danh chính ngôn thuận
yêu cầu cậu ta nói rõ kế hoạch sự nghiệp như thế nào, biết rõ phạm vi sử dụng tiền bạc của cậu ta.”
“Tôi không nghĩ tới khả năng này. . . . . .” Lông mày cô từ từ giãn ra: “Nó vừa mở miệng nói chuyện này, tôi
cảm thấy được quá viễn vông, chỉ muốn ngăn cản nó, những việc khác cũng
chưa nghĩ đến.”
“Tôi có thể hiểu được cảm giác của cô, vừa nóng
vừa giận, tuy ngoài mặt bình tĩnh muốn nói chuyện với em trai, kỳ thật
trong lòng rất tức giận lửa giận thiêu đốt khắp người, có thể sánh bằng
với ngọn lửa dùng để đốt giấy tiền vàng bạc trong ngày rằm tháng bảy. . . . . .”
Cô cười: “Tôi cũng không phải lò thiêu. Hơn nữa tôi chỉ giận chút ít, không tệ đến như vậy.”
“Đúng đó, biết rằng tức giận sẽ chứng tỏ mình quan tâm, lo lắng, tuy cảm thấy cậu ta làm chuyện rất ngu xuẩn, nhưng dù sao cũng là người nhà, không
bỏ cậu ta được.” Anh nhìn cô: “Tâm trạng đã khá hơn nhiều?”
Cô mỉm cười gật đầu: “Cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn, xem như là nói ra một chút kinh nghiệm đi. Bây giờ cô đang
nghĩ gì? Đừng nói, để tôi đoán, cô đang nghĩ: người đàn ông này thật đặc biệt, anh ấy nói chuyện hài hước khiến tôi vui vẻ, còn có thể giải
quyết phiền não của tôi, tôi rất thích ở cùng anh ấy. . . . . .”
“Anh rất có tài năng về việc tự high đó.” Cô cười, cũng không phủ nhận.
“Cám ơn, tôi coi đây là khen ngợi.” Ăn tối xong, thời gian giải lao của anh
sắp hết, phải trở lại thay ca cho em trai, để cho nó ra ngoài ăn cơm.
Nhưng anh không muốn tạm biệt, nói chuyện phiếm với cô thật vui vẻ, giúp cô
giải quyết phiền não có cảm giác rất thành tựu, khi đôi mắt biết cười
của cô nhìn anh, anh cảm thấy mình như sắp bị hòa tan, lần này chia tay, không biết cô có đồng ý gặp anh lần nữa không? “Lần sau tôi lại hẹn cô, cô vẫn sẽ ra ngoài chứ?”
“Tại sao tôi phải đồng ý?” Anh đang
nhìn cô chăm chú, khiến tim cô đập nhanh, tay anh để trên bàn, chỉ cách
cô có vài centimét, nếu lúc này anh nắm tay cô, có lẽ cô sẽ không chống
cự. . . . . . Nhưng, cô vẫn cảm thấy vội vàng khẩn trương một chút.
“Vậy tại sao hôm nay cô lại đồng ý?”
“Bởi vì anh có con tin là Katsuobushi.”
” Katsuobushi được lắm!” Anh bị chọc cười: “Không, tôi cảm thấy không có
con tin cũng không sao, cô đồng ý là vì cô cũng muốn gặp tôi, giống như
tôi muốn gặp cô.” Cô chắc chắn có cảm tình với anh, anh cảm nhận được.
“Anh lấy ở đâu ra cái loại tự tin quái gở này?” Thấy anh đắc ý hả hê như vậy, cô không thừa nhận.
“Mấy ngày nay, tôi đã suy nghĩ kỹ hôm đó tôi mời cô ăn cơm, những lời cô từ
chối tôi. Cô hỏi tôi tại sao muốn hẹn cô, kết quả bị cô làm sặc, hỏi tôi đi xem mắt làm gì? Hỏi tôi thật sự muốn kết hôn sao? Bảo tôi suy nghĩ
kỹ, mình muốn cái gì. Rõ ràng nhất chính là, cô còn đảm bảo với tôi, cô
tuyệt đối không phải là đối tượng thích hợp nhất của tôi.”
Anh nhớ lại vẫn thấy buồn cười: “Cô thật kỳ lạ, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào giống như cô.”
“Cám ơn, tôi coi đây là khen ngợi.” Cô mỉm cười đáp lễ: “Những lời này đã nói với anh, anh có gợi ý gì sao?”
“Tôi hỏi cô trước, cô muốn gì?”
Chưa có ai hỏi cô như vậy, Trạm Tâm Luân nhất thời bị hỏi khó, vẫn chưa nghĩ ra đáp án, anh liền khoát khoát tay: “Đừng nói cô muốn độc thân, người
là động vật sống theo bầy đàn, trời sinh đã thích có người bầu bạn.”
“Có lẽ tôi là trường hợp ngoại lệ.” Cô nhún vai.
Anh không tùy tiện lắc đầu: “Cô không chán ghét tôi, nhưng không thích tôi
dùng danh nghĩa đối tượng đi xem mắt mà hẹn cô, cô nói cô thực tế, nhưng lại rất mâu thuẫn vì không suy xét đến điều kiện vật chất của tôi, như
vậy điều cô muốn, là thứ gì đó đối lập với điều kiện vật chất. . . . .
.”
Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt chuyên chú ấy như có ma lực,
khóa chặt cô lại: “Điều cô muốn chính là sự tiếp xúc trao đổi về tâm
hồn, là thứ tình cảm nảy sinh một cách tự nhiên, là hai người bởi vì yêu nhau mà ở cùng nhau. cô cũng không thật sự bài xích hôn nhân, mà chỉ
đơn giản là 『 anh ta, đối tượng sẽ kết hôn với cô』sẽ đến tìm cô, người
cũng bài xích giống cô, cô hi vọng đối phương thật lòng thích cô, mới
đến tiếp cận cô, cô muốn . . . . . . một người thật lòng yêu cô.” Anh
dừng lại: “Tôi nói đúng không?”
“Tôi không biết. . . . . . Tôi
chưa từng nghĩ đến mấy chuyện này.” Trạm Tâm Luân rất chấn động, nói
không nên lời, cô chưa từng nghĩ sâu xa thấu đáo như vậy, không nghĩ tới nguyên nhân mình bài xích việc xem mắt, cô cho rằng bản thân mình không có lòng tin với đàn ông, nên đã vứt bỏ hi vọng yêu đương và kết hôn.
Nhưng anh lại vì mấy câu nói thiếu suy nghĩ của cô mà cẩn thận suy xét, phỏng đoán suy nghĩ của cô, tại sao phải tốn nhiều thời gian và công sức như
vậy? Tại sao lại quan tâm đến cô như vậy? Ngoại trừ việc anh thật sự
thích cô, cô không thể nghĩ ra khả năng nào khác. . . . . .
“Lúc
đầu tôi hẹn cô, nói thật không phải vì tôi thích cô, chẳng trách cô
không chịu ra ngoài cùng tôi, nhưng bây giờ khác, tôi không những cảm
thấy cô không tệ, cô rất đáng yêu, cũng rất chân thành, rất có nguyên
tắc, tôi thích cô như vậy, cho nên. . . . . . Cô nghĩ thế nào?” Sao cô
ấy không nói gì hết vậy? Anh nín thở, vô cùng hồi hộp, chẳng lẽ mình đã
nói sai cái gì rồi ư?
“À. . . . . .” Hai má cô nóng ran, nắm chặt ngón tay đang run rẩy, cô làm sao vậy? Ngực tràn đầy cảm xúc tha thiết, giống như cái gì đó đã được cố gắng che giấu vào tận đáy lòng, bị đào
bới ra ngoài, để lộ ra, trái tim cô bởi vì anh mà rung động mãnh liệt. . . . . . Cô rất cảm động, cô cũng thích anh, thích anh quan tâm đến cô
như vậy.
Nhưng sự yêu thích mà anh nói, là thiện cảm giữa nam và
nữ, hay là sự yêu thích mà bạn bè dành cho nhau? Cô không xác định được, lâu lắm rồi không yêu đương, khiến cho thần kinh nhạy cảm của cô thiếu
nhạy bén, cô sợ phán đoán sai, làm cho không khí hòa hợp giữa hai người
trở nên lúng túng, cho nên cô lùi lại, trầm mặc.
Đúng lúc này điện thoại của Quản Mục Đông bỗng vang lên, giải vây cho cô.
Anh nhíu mày: “Chờ tôi một chút.” Anh nghe điện thoại.”Alo? Mèo bị thế nào. . . . . . Được, anh lập tức về ngay. . . . . .”
Anh cau mày cúp điện thoại: “Là em tôi, nó nói một con mèo bị tai nạn xe cộ đã được đưa đến phòng khám, chân sau bị gãy.”
“Hả? Vậy anh mau mau trở về chữa trị cho nó đi!” Thân là một người yêu mèo,
Trạm Tâm Luân lập tức đem sự lo lắng và lúng túng trong một giây trước
ném lên chín tầng mây.
“Tôi đưa cô về nhà trước.”
“Không cần đâu, tôi đi xe buýt là được rồi, mèo quan trọng hơn, anh mau về đi.” Cô luôn miệng thúc giục anh.
Đáng ghét, đang trong thời khắc quan trọng như vậy, lại cứ bị cắt ngang!
“À, về những lời tôi vừa nói. . . . . .”
“Cám ơn anh, tôi rất cảm động.” Hai má cô ửng đỏ, ít nhất hai câu này là xuất phát từ đáy lòng.
Cái anh muốn không phải là cám ơn!
“Vậy. . . . . . Tôi đưa cô đến trạm xe buýt nhé!”
Vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng lại không thể không trở về khám bệnh, cực kỳ cực kỳ khó chịu mà. . . . . .
Quản Mục Đông vội vàng chạy về phòng khám, người chủ đang ôm con mèo bị thương, đã sốt ruột đến mức bật khóc.
Anh kiểm tra vết thương của nó, phải làm phẫu thuật ngay lập tức, Quản
Trình Hoằng ở bên cạnh giúp đỡ. Con mèo sợ hãi, ngoan ngoãn nằm im một
chỗ mặc cho anh sắp đặt, anh vội vàng làm phẫu thuật, vừa an ủi cô chủ
của nó đang không ngừng khóc lóc, vừa nghĩ đến Trạm Tâm Luân.
Nghĩ đến những lời anh đã nói, cô nghĩ như thế nào về nó? Lúc ấy cô ngơ ngẩn nhìn anh, vẻ mặt quá mức kinh ngạc, suy đoán tâm sự của đối phương như
vậy còn làm ra vẻ đang dâng ý kiến quý báo cho cô, như vậy dù sao cũng
không lịch sự lắm, bình thường anh không phải như vậy, anh chỉ muốn . . . . . muốn đến gần cô hơn, hiểu rõ cô hơn.
“Làm sao bây giờ? 『 Gina 』 của tôi có chết không?” Cô chủ khóc thút thít hỏi.
Đúng là anh có chút nóng vội, không dễ gì hẹn được cô, sợ sau này sẽ không
còn cơ hội nữa, vội vã phô trương bản thân, muốn giành lấy sự chú ý của
cô, từ lúc anh mười tám tuổi đến giờ làm gì cũng đều thận trọng.
Ít nhất, khi đưa cô đến trạm xe buýt cô cũng mỉm cười nói lời tạm biệt với anh, hẳn là không có gì đáng ngại chứ? Nói không chừng do cô tuân theo
phép lịch sự, nhẫn nhịn không nổi giận, thật ra đã liệt anh vào danh
sách không bao giờ qua lại nữa. . . . . .
“Bác sĩ Quản, 『 Gina 』 thế nào rồi?” Chủ vật nuôi truy hỏi.
Quản Mục Đông cau mày: “Nói không chừng sẽ không còn được gặp mặt nhau nữa. . . . . .”
“Eh? !” Chủ vật nuôi sợ ngây người, nước mắt chảy ròng ròng.
“Anh?” Quản Trình Hoằng lấy khuỷu tay khều anh mình một cái: “Không phải chỉ gãy xương thôi sao?” Nói bậy bạ gì đó?
Quản Mục Đông cả kinh, lấy lại tinh thần, lúng túng nói: “Thật xin lỗi, tôi
vừa nghĩ đến chuyện khác. Nó ngoại trừ bị gãy xương ra thì không có bất
kỳ thương tổn nào khác, nghỉ ngơi thật nhiều sẽ hồi phục.”
Haizz, lúc nào thì anh trở nên thiếu tự tin như vậy? Trước kia quen bạn gái,
hai bên đều thẳng thắn dễ chịu, có cảm tình với nhau thì thử qua lại một thời gian, không hợp thì chia tay, anh vẫn còn mơ hồ chưa biết được suy nghĩ của cô, thì đã đem lòng yêu mến cô, chỉ có thể một mình lo được lo mất.
Không nói chuyện với cô, e rằng anh không thể tập trung làm việc.
Đợi đến khi người chủ thú cưng rời đi, thu dọn xong xuôi, thừa dịp em trai
ra ngoài mua cơm hộp, anh lập tức gọi điện cho Trạm Tâm Luân.