Trong kịch tình Tân Nguyệt truyền kỳ, hắn ngủ Ngọc Kiếm công chúa, còn thiếu chút nữa ngủ Đỗ tiên sinh.
Ách..
Ngủ cùng một lúc với hai mẹ con!
Hắn cũng không phải người nặng khẩu vị như vậy!
Sở Lưu Hương thật muốn nói với Y Lộ Thước, tiểu Y, chúng ta về nhà tắm rửa ngủ đi, kiếm thêm cũng không cần thiết.
Phải biết rằng ký ức thật tốt nói cho hắn biết, sau này hắn sẽ gặp được một nam nhân tên Bạch Vân Sinh.
Rồi mới chứng kiến một thuyền nữ nhân, toàn bộ đều cùng hắn có quan hệ.
Sở Lưu Hương sắp không nhịn được mắng th ô tục.
Ngọc Kiếm công chúa Đỗ tiên sinh gì gì đó, không có gì đáng lo lắng, giữa bọn họ trong sạch, chút mao quan hệ đều không có.
Nhưng một thuyền nữ nhân nếu bị Y Lộ Thước nhìn thấy, mình phải làm sao bây giờ!
Một thuyền nữ nhân toàn bộ đều có liên quan với hắn, muốn phủi cũng phủi không xong.
Chính mình trước kia vì sao cần phải phong lưu như vậy chứ!
Hiện tại gặp báo ứng rồi đi.
Kháo!
Chết chắc rồi chết chắc rồi!
Chờ nằm xuống giường, đầu óc Sở Lưu Hương còn tuần hoàn ba chữ “chết chắc rồi”.
Thâu đêm khó ngủ, chi bằng làm chút chuyện hữu ích lại khỏe mạnh..
Nhìn người đã nhắm mắt nằm bên cạnh, một tay Sở Lưu Hương chậm rãi vươn qua.
Y Lộ Thước mở bừng mắt, liền tiếp xúc ánh mắt phát quang, bàn tay lén lút lập tức rụt trở về.
– !
Y Lộ Thước.
– !
Sở Lưu Hương.
Sở Lưu Hương ho nhẹ một tiếng, ánh mắt chớp lóe, rồi sau đó trực tiếp đ è xuống.
Hôm sau ánh mặt trời treo cao, vạn lý không mây.
Sở Lưu Hương đi giữa ngã tư đường, hô hấp không khí trong sạch, tâm tình thật tốt.
Không vì nguyên nhân nào khác, Y Lộ Thước không đi cùng hắn.
Không hổ là hệ thống “lấy tay bắt cá”, bất công tới đỉnh.
Sở Lưu Hương âm thầm cảm tạ hệ thống quân lâm thời ban bố nhiệm vụ mới cho Y Lộ Thước.
Hắn không cần tiếp tục lo lắng chuyện Y Lộ Thước sẽ gặp một thuyền nữ nhân, nhưng mà..
Cũng nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, về nhà dỗ người đi.
Ai bảo mình đêm qua làm quá ác, đem tiểu Y làm tức giận.
* * *
Mười ngày nhoáng lên liền qua.
Tấu Địch Khách sơn trang, Y Lộ Thước ngồi thẳng người xem xét Tô Dung Dung cùng Lý Hồng tụ chơi cờ.
Một ván kết thúc, liên tục thua năm cuộc cờ Lý Hồng Tụ quyết định không tiếp tục tìm tội chịu, chạy đi chơi với Tống Điềm Nhi.
Tô Dung Dung cất quân cờ vào trong hộp, ôn uyển cười nói:
– Ngươi có lời muốn nói với ta?
Y Lộ Thước:
– Chuyện giữa ta cùng Sở Lưu Hương, ngươi biết.
Tô Dung Dung sụp mắt, trầm mặc hồi lâu cười nói:
– Phía trước mơ hồ có chút suy đoán, không ngờ các ngươi thật sự ở cùng một chỗ.
Y Lộ Thước nhìn chăm chú Tô Dung Dung, nói:
– Ngươi đối với ta rất tốt, cho dù như vậy ta cũng sẽ không đem hắn nhường cho ngươi.
Tô Dung Dung giật mình che miệng cười, nói:
– Cho dù ngươi muốn nhường cho ta, Sở Lưu Hương cũng sẽ không cho ngươi cơ hội này.
Bề ngoài Sở Lưu Hương nhìn như ôn nhu, trong xương cốt lại bá đạo.
Loại người kia một khi yêu một người, nhất định sẽ ôm chặt đối phương, không cho đối phương cơ hội chạy trốn.
Tô Dung Dung phi thường hiểu biết Sở Lưu Hương, cho nên nụ cười của nàng có chút ảm đạm.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng nhanh chóng thu hồi toàn bộ cảm xúc.
Nhìn Y Lộ Thước, Tô Dung Dung lộ vẻ tươi cười dịu dàng, nói:
– Kỳ thật ta cũng rất thích ngươi.
Y Lộ Thước nói:
– Ta sẽ không yêu ngươi, ngươi cũng đừng có hi vọng.
Mặc dù Sở Lưu Hương còn có khuyết điểm, đêm qua còn chọc giận hắn, nhưng người của Tấu Địch Khách gia tộc xưa nay luôn chung tình.
Tô Dung Dung:
– !
Nàng bật cười nói:
– Ngươi hiểu lầm ý tứ của ta, ngươi rất giống với ca ca của ta, nhìn giống, ngay cả tính cách cũng rất giống.
Y Lộ Thước nghĩ nghĩ, trước kia tựa hồ từng nghe hệ thống nhắc qua chuyện này:
– Cho nên ngươi đem ta xem như ca ca?
– Không.
Tô Dung Dung lắc đầu:
– Thay vì ca ca, nhi tử càng thêm thích hợp.
Y Lộ Thước: Kháo!
Quả nhiên, cảm giác lúc trước của hắn không phải là ảo giác.
Nhìn thấy Y Lộ Thước bực dọc, Tô Dung Dung lại cười:
– Sở Lưu Hương đâu?
Y Lộ Thước nói:
– Đi giải quyết chuyện phiền toái.
Tô Dung Dung nói:
– Ngươi yên tâm hắn?
Mỗi lần Sở Lưu Hương đi giải quyết phiền toái đều sẽ có diễm ngộ.
– Không sao cả.
Y Lộ Thước nói:
– Nếu hắn dám cắm sừng cho ta, ta sẽ cho hắn luyện Quỳ Hoa bảo điển.
– Quỳ Hoa bảo điển?
Y Lộ Thước đưa nguyên tác Quỳ Hoa bảo điển cho nàng xem qua.
Tô Dung Dung tiếp lấy vừa nhìn:
– !
Rất hung tàn!
Nàng trả lại, yên lặng cầu nguyện cho Sở Lưu Hương.
Sở Lưu Hương, sau này đừng tiếp tục phạm bệnh hoa tâm.
* * *
Sở Lưu Hương ngựa không dừng vó quay trở về.
Vừa về tới liền nhìn thấy Y Lộ Thước đang nói chuyện phiếm với một nữ nhân, thoạt nhìn dáng vẻ thập phần thân mật.
Nữ nhân đang xoay lưng về phía hắn, còn đưa tay vuốt tóc Y Lộ Thước, động tác vô cùng mập mờ, Sở Lưu Hương không khỏi đen mặt.
Nữ nhân, buông tay ngươi xuống, mái tóc của hắn chỉ có ta được đụng vào!
Sở Lưu Hương đem Y Lộ Thước kéo tới trong lòng mình, bá đạo tuyên thệ chủ quyền.
Ánh mắt trong suốt trừng lớn về hướng nữ nhân kia.