Tinh thần bát quái của Hồ đại hiệp vĩnh lưu truyền.
Đối diện ánh mắt giết người của Vô Hoa, Hồ Thiết Hoa không sợ chết hướng Sở Lưu Hương nghe ngóng sự tình, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chính mình.
Dưới đôi mắt phẫn hận của Vô Hoa, Sở Lưu Hương đem chuyện mình xuyên qua dị thế giới kể lại.
Hồ Thiết Hoa từ ban đầu chấn kinh lại chấn kinh tiếp tục chấn kinh đến bình tĩnh bình tĩnh lại bình tĩnh, bốc hạt dưa cắn không ngừng.
Chớp mắt vừa nhìn, Y Lộ Thước đang lấy bộ bài, nói:
– Ai, hay là chúng ta chơi bài đi.
Đôi mắt đẹp của Diệu Tăng Vô Hoa nhất thời nhắm lại, cự tuyệt hoàng, đổ, độc.
Nhưng sau khi nghe Hồ Thiết Hoa nói ra quy tăc, lại nhịn không được vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
Đích xác là tiêu khiển, không tính là đổ bác.
Nghĩ nghĩ lại, chính mình trí đấu hay võ đấu đều không đấu qua Sở Lưu Hương, thật tà môn.
Hắn lại không tin tà, đánh bài mình cũng sẽ thua hắn.
Tay áo vung lên, Vô Hoa an ổn ngồi xong.
Chuẩn bị tranh cao thấp với Sở Lưu Hương trên ván bài.
Bốn người ngồi vây quanh bàn tròn, vừa ăn trái cây cùng điểm tâm vừa chơi bài.
Sự thật chứng tỏ, Sở Lưu Hương trong ăn, uống, phiêu, đổi đều tinh thông.
Thắng vài lần làm cho nụ cười của Vô Hoa biến thành cứng ngắc, đáy mắt nhiễm lên vài phần âm mai.
Không đạo lý!
Chỉ số thông minh của mình cũng không kém Sở Lưu Hương bao nhiêu.
Sao vẫn thua bài.
Nhất định do nguyên nhân vận khí không tốt.
Đúng lúc này thanh âm tiếng đàn từ ngoài thuyền truyền tới.
Tiếng đàn du dương, nghe thật vui tai.
Vô Hoa vừa nghe, thần sắc có chút thay đổi không rõ.
Y Lộ Thước nhìn hắn bóp nát bánh ngọt trong tay, nghe hệ thống nêu lên, hiểu!
Nghĩ thầm hai vợ chồng cãi nhau, hắn làm trưởng bối cần ra tay giúp đỡ.
Thế là Y Lộ Thước lấy ra quyển sách ném tới.
Vô Hoa tiếp lấy vừa nhìn « 1001 phương pháp quản thúc lão bà ».
– !
Vô Hoa nhất thời sinh lòng đồng tình.
Sở Lưu Hương, vất vả ngươi!
Mỗi nam nhân tốt đều có chung một đặc điểm, yêu lão bà.
Nguyên Tùy Vân dáng người tiêu sái bay qua thuyền lớn.
Sau khi chào hỏi Y Lộ Thước bọn họ, tìm ghế ngồi xuống gần bên cạnh Vô Hoa.
Bốn người tiếp tục đánh bài, chỉ qua hai ván Nguyên thiếu trang chủ vô cùng thông minh cũng đã thăm dò xong quy tắc.
Vận khí của Vô Hoa kém vô cùng, luôn thua thua thua, sắc mặt càng lúc càng khó xem.
Hơn nữa chứng kiến hình dạng cười híp mắt đắc ý của Sở Lưu Hương, cảm giác đầu của mình bị giẫm dưới chân hắn không ngừng nghiền tới nghiền lui.
Thua bài thật mất mặt, đáng giận chính là Nguyên Tùy Vân còn ngồi bên cạnh chứng kiến.
Nguyên Tùy Vân nhìn thấy Vô Hoa bị khi phụ thảm, cuối cùng ngồi không yên.
Thay thế vị trí của Vô Hoa, âm thầm phát thệ cần cấp cho Sở Lưu Hương chút nhan sắc nhìn xem.
Anh hùng giận dữ vì lam nhan (thật sao)
Chương 58:(b)
Bài cục chém giết kinh tâm động phách, Sở Lưu Hương cùng đại boss Nguyên Tùy Vân đang tranh đấu một sống một chết.
Hồ Thiết Hoa yên lặng cắn hạt dưa, thầm cảm thấy mình chỉ tới đánh nước tương.
Y Lộ Thước ôm cằm vây xem hai người giết, giết, giết!
Vô Hoa nhấp một hớp trà, cười thật nhẹ nhàng, như việc không liên quan tới mình.
Một vòng đánh xuống, Sở Lưu Hương đã cùng Nguyên Tùy Vân xưng huynh gọi đệ, ít nhất bề ngoài như thế.
Sở Lưu Hương đã điều tra được, còn phỏng đoán ra bàn tay đen sau lưng hạ lệnh truy sát mình.
So sánh với Vô Hoa, khả năng là Nguyên Tùy Vân lớn hơn nhiều.
Một người muốn đưa hắn cận kề cái chết, Sở Lưu Hương bất luận như thế nào cũng khó có khả năng thật tình xem hắn là bằng hữu.
Sờ sờ cằm, Sở Lưu Hương than ngầm một tiếng.
Nguyên Tùy Vân trăm kế ngàn phương hãm hại hắn, chẳng qua chỉ vì bị hố một phen, lòng có khó chịu nên muốn báo thù.
Không dám xuống tay với Y Lộ Thước, chỉ đành chọn quả hồng mềm nắm.
Không ngờ có một ngày Sở Lưu Hương hắn cũng bị người xem thành quả hồng mềm.
Lúc này trên con thuyền đối diện lại bay qua một người.
Người kia vừa nhìn thấy Hồ Thiết Hoa, liền cùng hắn giang lên.
Lực lượng kịch tình là rất lớn.
Trong một tháng thời gian Sở Lưu Hương mất tích, Kim Linh Chi cùng Hồ Thiết Hoa vẫn gặp nhau như trong nguyên tác.
Hồ Thiết Hoa vừa nhìn thấy nàng liền thất thanh kêu lên:
– Sao ngươi lại ở trong này?
Kim Linh Chi nói:
– Tại sao ta phải nói cho ngươi biết!
Hồ Thiết Hoa chợt lóe linh quang, lập tức nghĩ tới nguyên nhân, nói:
– Thuyền lớn, mèo chó gì cũng đến.
Kim Linh Chi:
– !
Nguyên Tùy Vân:
– !
Trong khoang thuyền có sáu người.
Một nửa người, Vô Hoa nhìn không thuận mắt.
Kim Linh Chi vừa đến, không khí trở nên náo nhiệt phi phàm.
Lại ồn ào lại phiền muộn, Vô Hoa thở dài một hơi, đi ra trên boong thổi gió.
Nguyên Tùy Vân luôn âm thầm chú ý hắn, Vô Hoa vừa đi hắn lập tức liền đuổi theo.
Gió nhẹ nhàng hây hẩy, tóc đen dài theo gió tung bay.
Nguyên Tùy Vân chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vô Hoa, ánh mắt chớp lóe.
Ngày ấy sau khi trở lại thế giới này, Vô Hoa phát hiện cẩm hộp còn nằm trên người mình, liền đem đan dược đưa cho Nguyên Tùy Vân ăn. Kết quả Nguyên Tùy Vân nuốt đan dược xong, đúng là thần đan diệu dược, người mù ăn liền sáng mắt.
Nguyên Tùy Vân nhìn Vô Hoa, ánh mắt chăm chú mà cẩn thận.
Vừa rồi ở trong khoang thuyền hắn còn chưa cẩn thận quan sát dung mạo của Vô Hoa.
Hiện tại xem ra tướng mạo của Vô Hoa càng xuất chúng hơn sự tưởng tượng của hắn, gần như làm cho hắn không thể dời mắt.
Đương nhiên hắn cũng không muốn dời mắt.
Ánh mắt dừng trên người mình như lửa nóng lại mang theo tính xâm lược, Vô Hoa lại giống như không cảm giác được, nói:
– Sở Lưu Hương đã hoài nghi ngươi.
Nguyên Tùy Vân cười thâm ý nói:
– Ngươi đang lo lắng cho ta?
Vô Hoa nhịn xuống trợn trắng mắt, nói:
– Chúng ta xem như là châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây thừng.
Nguyên Tùy Vân nói:
– Cần gì nói chuyện xa lạ như vậy.
Hắn nhìn chòng chọc Vô Hoa, cười mập mờ nói:
– Ngươi là hoàng hậu của ta.
Vô Hoa:
– !
Ôi ôi, da mặt thật dày!
Vô Hoa bình tĩnh nói:
– Đó chính là trên danh nghĩa.
Nguyên Tùy Vân nói:
– Nguyên lai ngươi muốn danh xứng với thực, sớm nói là được thôi.
Vô Hoa:
– !
Trước sau như một vô sỉ!
Nguyên Tùy Vân đột nhiên nói:
– Ta là nhận chân.
Vô Hoa thu liễm tươi cười:
– Ta không muốn cùng ngươi chơi trò chơi cảm tình.
Nguyên Tùy Vân nhìn xa xa, yên tĩnh một lúc lâu mới trầm giọng nói:
– Sau khi ngươi chết, ta bỗng nhiên cảm thấy thật khó chịu.
Thần sắc Vô Hoa lạ lùng, cảm xúc thay đổi, cười nhạt nói:
– Ta thì cảm giác ngươi không có phản ứng nào.
– Vừa mới bắt đầu, ta cũng cho rằng như vậy.
Nguyên Tùy Vân chỉ vào lồng ngực của mình, nói:
– Nhưng về sau, chỗ này đau lợi hại.
Vô Hoa sụp mắt:
– Ngươi cho rằng chúng ta có thể sao?
Nguyên Tùy Vân:
– Vì sao không có khả năng?
Vô Hoa nói:
– Ngươi không sợ bị người biết, bị người cho rằng có bệnh.
Nguyên Tùy Vân vung tay áo, hừ lạnh nói:
– Có gì đáng sợ.
Vô Hoa nhìn hắn chòng chọc, phút chốc cười nói:
– Tốt lắm, chúng ta cùng một chỗ đi.
Nguyên Tùy Vân cũng cười nói:
– Vậy quyết định như thế.
Vô Hoa gật đầu:
– Chờ xong sự kiện lần này, ta liền đi Vô Tranh sơn trang hạ sính lễ.
Nguyên Tùy Vân:
– !
Sự tình này không phù hợp!
Hẳn phải do hắn đi Tấu Địch Khách sơn trang cầu thân mới đúng!
Vô Hoa vỗ vai Nguyên Tùy Vân, cười cười, xoay người rời đi.