Hạ Thính Vân và những người khác ở huyện là những người có công lớn lần này.
Nghĩ lại những năm qua, Hạ Thính Vân với tư cách là cán bộ xóa đói giảm nghèo đã rất nỗ lực để nắm bắt kịp thời những thông tin trên, truyền đạt các chính sách hỗ trợ mà đất nước đưa ra trong thời gian sớm nhất và nỗ lực giúp đỡ người dân được nhận trợ cấp.
Lần này chính vì Hạ Thính Vân mà mọi thủ tục phê duyệt trở nên dễ dàng như vậy, Nhiễm Anh cảm thấy mình thực sự nợ Hạ Thính Vân rất nhiều.
“Tất cả là nhờ Thính Vân và đồng nghiệp của cô ấy.”
“Công tác xóa đói giảm nghèo của huyện các em quả thực rất tốt.”
Thương Diễn Chi nhìn những tòa nhà được vẽ theo sơ đồ, gạch xanh tường trắng, kiến trúc đặc trưng của Giang Nam, nhà ba tầng rưỡi, mỗi nhà có một sân riêng, rộng rãi, tiện nghi, trông như một tòa nhà biệt thự nhỏ.
Nhiễm Anh nhìn sơ đồ, trong mắt có nét cười: “Nhìn tỷ lệ này, sân cũng không nhỏ, em định sẽ dành một khoảng sân để trồng cây, xây một hồ cá và hòn non bộ, đặt một cái xích đu thật lớn, khi rảnh rỗi có thể ra ngoài này đọc sách.”
“Ý kiến hay đấy.” Thương Diễn Chi xem xét quy hoạch, bởi vì đất đai có hạn, sân trước cũng không lớn lắm, nhưng chỉ cần bố trí hợp lý, tận dụng tối đa khoảng sân thì không khó để làm àm những thứ Nhiễm Anh muốn.
“Em muốn công ty anh nhận công trình này chỉ vì muốn có một căn nhà như em mơ ước à?”
“Không hẳn.” Nhiễm Anh thẳng thắn nói: “Thứ nhất, em đã thấy chất lượng xây dựng của công ty anh nên cảm thấy yên tâm hơn. Thứ hai, em nghĩ đây chính là ngôi nhà tương lai của mình, em hy vọng anh góp phần xây dựng nó từ đầu.”
Cô không thể đảm bảo 100% những gì sẽ xảy ra trong tương lai nhưng có một điều chắc chắn là sự nghiệp của cô sẽ được đặt nền móng từ thôn Đại Thạch.
Cho dù cô có lấy Thương Diễn Chi và theo anh về tỉnh thành, cô cũng sẽ không từ bỏ mảnh đất nơi mình đã lớn lên. Cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm, và đây chính là quê hương của cô.
Thương Diễn Chi sẽ ở bên cô sau này nên việc tham gia xây nhà cho cô sẽ làm tăng thêm cảm giác gia đình gắn bó với anh.
“Em muốn anh ở rể à?”
“Anh phản đối hả?”
“Không có.” Thương Diễn Chi cười: “Anh rất vui lòng.”
Nhiễm Anh cười, cô chỉ trêu anh một chút, ở nhà còn có một đứa em trai, sao cần Thương Diễn Chi phải ở rể?
“Đi thôi.”
Đọc xong bản kế hoạch, trong đầu cô cũng đã có ý tưởng. Nhiễm Anh từng làm việc ở thành phố lớn, nhìn thấy rất nhiều công trình kiến trúc, lúc này cô đang phác hoạ sơ bộ những thứ cần làm, dự định về nhà sẽ viết ra chi tiết.
Tất nhiên, cô cũng phải hỏi qua ý kiến của Nhiễm Duệ.
“Khi lô cam rốn này bán hết, chúng ta có thể tập trung vào việc này rồi.”
Nhiễm Anh nói, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng vào tương lai của nơi này.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, ở nhà em còn vai việc cần làm.”
Nhiễm Anh gật đầu, ngoài việc dạy mọi người sử dụng máy tính, cô còn rất nhiều công việc tồn đọng.
Khi về đến nhà, cô bật máy tính lên, quả nhiên có người lại đặt hàng. Điều làm cô ngạc nhiên là vị khách trước đó đã để lại đánh giá tiêu cực quay lại đặt hàng lần thứ hai.
Nhiễm Anh nhìn đơn hàng của đối phương, không khỏi có chút bối rối.
“Anh nghĩ anh ta đang định làm gì, muốn lừa đảo à?”