Thân là nữ chính, ta
từ trước đến giờ có thân thể tiểu cường, cho dù trước đó còn là dáng vẻ
mặt máu dọa người, thậm chí mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, nhưng ta
rất nhanh sẽ hồi phục lại, ăn uống nghỉ ngơi đủ, một hơi leo lên lầu năm cũng không thở gấp chút nào! Chính là trên cái mũi xinh xắn đáng yêu đã từng hoàn mỹ vô khuyết thiên thượng đại hải duy ngã độc tôn có thêm
một. . . . . . vết thương nhỏ.
Đối với nữ nhân cổ đại, đây chính
là tai nạn lớn mặt mày hốc hác, mà ta vẫn không thèm để ý, bởi vì có
người còn đang để ý hơn so với ta.
Tỷ như đại nha hoàn Tiểu Lục
Trúc của ta, kể từ sau khi mũi của ta bị thương, cả người nàng đều không tốt, còn khổ sở hơn so với nếu vết thương ở trên người nàng. Ta không
biết nên an ủi nàng ra sao, chỉ có thể chống cằm yên lặng nghĩ tới kịch
tình phía sau.
Nguyên lai trong kịch tình, nữ chính không phải
mang vẻ mặt bị chồng ruồng bỏ dẫn bóng bỏ chạy hay sao, sau đó, liền
được nam nhân trẻ tuổi dùng tên giả Từ Lương cứu giúp.
Nam nhân
này chỉ có mười tám tuổi, đối với ta hiện tại mà nói chẳng qua là một
tiểu tử choai choai. Mặc dù là hậu duệ của Hoàng tộc tiền triều, lại bị
trưởng bối trong nhà nuôi đến mức đơn thuần yếu đuối, bộ dáng vô hại,
đơn giản ngây thơ. Hắn thấy nữ chính đáng thương, vì vậy liền cứu người
trở về, nhưng việc này lại đưa tới sự ghen tỵ của nữ phụ vẫn thích hắn.
Nữ phụ tên là An Thục Nhã, phụ thân là hậu duệ của đại thần tiền triều,
vẫn nuôi dưỡng hậu duệ tiền triều, tâm tâm niệm niệm muốn tạo phản, muốn bồi dưỡng hoàng tử tiền triều yếu đuối này thành Hoàng đế. Nhưng Chung
Quỳ Lương không muốn làm Hoàng đế, mà tính cách của hắn cũng không thích hợp làm Hoàng đế.
Hắn muốn làm Hoàng đế, sẽ phải tạo phản, muốn
tạo phản thì phải đánh giặc, đánh giặc thì phải chết người, đây là điều
Chung Quỳ Lương không muốn thấy.
Suy nghĩ của Chung Quỳ Lương
khiến phụ thân của nữ phụ vô cùng thất vọng, cả nhà bọn họ vẫn nuôi một
quân đội, chờ đợi thời cơ tốt nhất. Nhưng trên thực tế phụ thân của nữ
phụ đợi hơn nửa đời người, từ khi phụ thân nàng đồng lứa với nàng cho
tới bây giờ cũng chưa chờ được thời cơ đó. Bách tính an cư lạc nghiệp,
không có chiến loạn, cũng không có thiên tai, cho dù bọn họ muốn tạo
phản cũng không tìm được lý do.
Đứng đầu nơi này, thế nhưng Chung Quỳ Lương mang về một nữ nhân mang thai từ bên ngoài, phụ thân An gia
vẫn biết nữ phụ thích Chung Quỳ Lương làm sao có thể không tức giận.
Mà nữ phụ dĩ nhiên cũng không tốt hơn, nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng Chúng
Quỳ Lương, kết quả hắn vẫn ôn hòa với mình, lại vô cùng tốt với nữ nhân
mang thai mang từ bên ngoài về, mà Chung Quỳ Lương cũng không giải thích gì với nàng, nữ phụ liền cho rằng nữ chính là nữ nhân bên ngoài của
Chung Quỳ Lương, lớn bụng mới đem về.
Trong cơn tức giận, nữ phụ thiết kế lấy hại chết đứa nhỏ trong bụng nữ chính.
Muốn trong vòng một năm bị mười nam nhân ngược, dĩ nhiên không thể có trở
ngại là sự tồn tại của đứa bé như vậy. Từ khi mang thai đến lúc sinh hạ
đứa bé, còn phải thời gian mười tháng, trong lúc này làm sao nói chuyện
yêu thương với người khác? Đại khái đây chính là ý tưởng của tác giả, vì vậy đứa bé này của nữ chính cũng không thể giữ được.
Nguyên nhân nữ chính trở mặt cùng Tướng quân là không biết Tướng quân yêu nàng hay
đứa bé của nàng, hiện tại thì tốt rồi, đứa bé không còn nàng càng đau
lòng khổ sở hơn, cho rằng mình và Tướng quân tuyệt đối không thể nào nữa rồi, tuyệt vọng muốn đi tự sát. Làm nữ chính, nàng dĩ nhiên không chết
thành công, hơn nữa còn tốt đẹp hơn với Chung Quỳ Lương.
Thì ra
Chung Quỳ Lương cũng không nảy sinh tình cảm mập mờ với nữ chính, lúc
đầu cứu nữ chính về cũng chỉ là thương xót nàng mà thôi. Nhưng sau khi
nữ chính bị mất đi đứa bé, trong quá trình tỉ mỉ chăm sóc nữ chính,
Chung Quỳ Lương phát hiện phẩm chất tốt đẹp của nữ chính, liền thích nữ
chính.
Nhưng yêu thích natf còn chưa tới mức độ yêu, mà nữ phụ
lại cảm thấy mình bị phản bội thật sâu, dùng hết sức lực muốn chia rẽ
hai người. An phụ biết tính toán của nàng, cũng biết Chung Quỳ Lương
không thích nữ nhi của mình, quyết định buông tha quân cờ yếu đuối này.
Giương cờ hiệu bỏ gian tờ theo chính nghĩa, An phụ đem nguyện vọng làm quốc
trượng đặt trên người Đương Kim Hoàng Đế, lão già này đưa nữ nhi của
mình đến bên cạnh Hoàng đế, còn nói cho Hoàng đế Chung Quỳ Lương là
hoàng tử tiền triều, muốn tạo phản, vẫn nuôi tư binh bên người. Đồng
thời, lão già này không biết vì sao biết được Hoàng đế đang tìm nữ nhi
lưu lạc bên ngoài của mình, đúng lúc để cho hắn phát hiện ra nữ nhi đó
là nữ chính.
Vì vậy cuối cùng, hắn còn lừa gạt hoàng tử mình nuôi lớn từ nhỏ một lần, nói cho hoàng tử biết nữ chính đến gần hắn là có
mục đích, nàng là công chúa của Đương Kim Hoàng Đế, đến gần hắn là vì
muốn tìm chứng cớ, khiến Hoàng đế nhổ cỏ tận gốc với Chung Quỳ tộc bọn
họ!
Sau khi biết Chung Quỳ Lương trước tiên cũng không hoài nghi
nữ chính, hắn cảm thấy nữ chính không phải cố tình để tới gần hắn, hơn
nữa, người nào bụng lớn như vậy còn làm chuyện não tàn? Vậy mà, đột
nhiên có một ngày quân đội của hoàng đế liền từ trên trời rơi xuống,
thời điểm bắt Chung Quỳ Lương đi còn hô to nữ chính là công chúa.
Nữ chính dưới tình huống bản thân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị
Chung Quỳ Lương hiểu lầm, cho rằng nàng thật sự cố ý đến gần hắn. Lúc ấy hắn liền chuyển yêu thành hận, chuyện thành thành ghét với nữ chính,
lại nhanh chóng bị bắt đi.
Nữ chính mơ hồ bị mang vào hoàng cung, thế mới biết thân phận thật của mình, khi biết thân phận của mình thì
nàng liền muốn Hoàng đế thả Chung Quỳ Lương ra.
Nhưng Hoàng đế cố ý muốn nhổ cỏ tận gốc Chung Quỳ tộc, chính là không chịu nghe lời nữ
chính nói, nữ chính một khóc hai nháo ba thắt cổ, rốt cuộc được đến thăm tù.
Nhưng cho dù nàng đi gặp Chung Quỳ Lương, Chung Quỳ Lương
cũng không tin tưởng nàng, còn nhổ nước miếng vào nữ chính, bảo nàng cút đi.
Nữ chính thấy nàng giải thích thế nào người này cũng không
nghe, không thể làm gì khác hơn là rời đi, lại vẫn không từ bỏ tính toán cứu hắn ra.
Lúc này nữ chính mới mất đứa bé không bao lâu, thân
thể vô cùng kém. Hoàng đế biết mình nữ nhi từng mất đứa bé hai lần, bị
người chà đạp, tâm tình có bao nhiêu hỏng bét miễn phải bàn. Lúc này An
nữ phụ lại đang bên cạnh gắng sức, hiện tại công chúa đã không còn là
tấm thân trong sạch, không bằng thừa lúc này gả nàng ra ngoài, tránh cho ngày sau bị người phát hiện thì mặt mũi Hoàng thất khó giữ được.
Hoàng đế suy tư một hồi, cảm thấy chuyện này có thể làm được.
Hoàng đế vừa yêu vừa hận nữ nhi này, yêu nàng là bởi vì nàng là nữ nhi duy
nhất của mình, còn do nữ nhân mình yêu nhất sinh ra, hận nàng là vì nàng không thương tiếc bản thân. Mặc dù tâm tình mâu thuẫn như vậy, nhưng
hắn lại vẫn cảm thấy nên vì mình nữ nhi mà tìm một nhà chồng tốt, vì vậy tìm được một vị Vương khác họ.
Nữ chính nghe được chuyện Hoàng
đế muốn gả nàng đi, nông nóng, nhưng không cự tuyệt được, chỉ có thể
nhân cơ hội này nói ra điều kiện, muốn nàng gả, sẽ phải tha cho Chung
Quỳ Lương một mạng.
Hoàng đế rất nhanh sẽ đồng ý, nhưng đồng ý là một chuyện, có làm hay không lại là một chuyện khác. Tính toán của hắn
là trước tiên để nữ nhi gả cho nam nhân tốt, gả đi cũng sẽ không nhớ tới Chung Quỳ Lương kia nữa, đến lúc đó hắn lại lặng lẻ giết chết người nọ, không để cho nữ chính biết.
Biết Hoàng đế tính toán giết chết
Chung Quỳ Lương, nữ phụ không chịu, vào ngày nữ chính thành hôn, nghĩ
biện pháp thả Chung Quỳ Lương đi.
Chung Quỳ Lương là một kẻ ngu ngốc, phát hiện công chúa lập gia đình, còn đến nháo.
Nữ chính vì cứu hắn, lấy mạng uy hiếp, để Hoàng đế thả người đi.
Lúc này Chung Quỳ Lương mới phát hiện nữ chính cũng không phản bội mình,
đồng thời cũng phát hiện mình thích biến thành yêu rồi, hắn ngoài mặt
rời đi, trong lòng lại âm thầm thề phải bảo vệ ở bên cạnh nữ chính.
Nhưng kể từ đó, sắc mặt của vị Vương khác họ kia liền không tốt.
Trong ngày thành hôn làm ra chuyện như vậy, sắc mặt người ta có thể tốt được không?
Dường như bởi vì thương thế của ta nhìn còn thảm thiết và khó coi hơn so với
con gà đã chết, Sẹo ca quan tâm ta hơn con gà kia. Còn tự tay bưng thịt
gà đã ninh nhừ vào trong phòng cho ta, nếu không phải là ta liều chết
phản kháng, hắn còn muốn tự cầm muỗng đút cho ta ăn.
Thuốc bắc
trong canh gà, ta uống không quen, nhưng nhìn một mảnh hào tâm của Sẹo
ca, chịu đựng đau lòng, ta vô cùng dứt khoát hai ba ngụm uống xong canh
gà.
Cảm giác thèm ăn của ta vẫn tăng không giảm, chỉ cần có thể
bưng lên bàn, ta có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, mà người bên
cạnh ta cũng không cho phép ta ăn nhiều như vậy, khi ta được lửng dạ sẽ
phải dừng lại. Điều này làm cho ta buồn bực vô cùng, nhiều lần nửa đêm
mò tới phòng bếp tìm đồ ăn.
Ngươi không để cho ta ăn quá no, ít nhất phải để cho ta ăn no chứ? Không cần ngược đãi người ta như vậy.
Nào là? Ta là bệnh nhân không thể ăn nhiều như vậy? Ai nói vậy, đứng ra cho ta. Ta đây chỉ là ngoại thương biết không? Ngoại thương làm sao không
thể ăn nhiều?
Nửa đêm trộm hết đồ ăn, ta mang theo cái bụng giống như mang thai đong đưa tiêu sái đi vào trong sân.
Chưa tới hai tháng nữa liền đến mùa đông rồi, thế giới này được thiết đặt sẽ có bão tuyết, ta cũng không thường thường nhìn thấy bão tuyết, nghĩ tới có thể thấy tuyết rơi nhiều, tâm tình của ta coi như không tệ.
Ta ngồi ở trong sân, nghĩ tới kế hoạch tiếp theo.
Lại nói thân thể của nữ chính thật là làm bằng sắt, đứa bé đầu tiên bị nữ
phụ đâm một đao mà mất đi, cũng chưa tới hai tháng sau đã tốt rồi, còn
không dễ dàng mang thai lần thứ hai, cũng đang thời gian mang thai liền
bị tra tướng quân dùng roi sắt đối đãi. Rõ ràng bị thương nặng đến thoi
thóp một hơi nhưng đứa bé lại không mất, thậm chí thai khí còn không
động.
Nhưng sau khi đổi chỗ, đổi vai nam chính, đứa nhỏ cũng rất dễ dàng bị nữ phụ dùng thuốc hại chết.
Ở cổ đại, hai lần mất đứa nhỏ, một lần là bị đâm chết, một lần là bị độc
chết, thân thể nữ chính còn có thể khôi phục được tốt như vậy, không thể không nói đây là một kỳ tích. Mất thời gian một hai tháng, nàng còn có
thể cùng nam chính ngược luyến tình thâm, thật là trăm ngược không chết.
Nếu là người bình thường, ai có thể chống đỡ được?
Cũng may mà hiện tại nguyên nữ chính đổi thành ta, nếu đổi thành bất kỳ ai
trừ ta ra, ta mới bảo đảm tuyệt đối không chống đỡ được tới bây giờ.
Chung Quý Lương không có tâm tư tạo phản, hắn yêu thích hạnh phúc, trừ có một đoạn thời gian không tin nữ chính ra, độ cặn bã cũng ít hơn nhiều so
với mấy người kia. Lần này lực lượng chính ngược nữ chính là An nữ phụ,
mặc dù ra sân không nhiều lắm, vừa ra tới liền khí phách lấy mất đứa bé
của nữ chính, ra sân lần thứ hai ở trong cung thành công thổi gió bên
gối.
An nữ phụ mặc dù không phải là một người tốt, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với cha ruột của nàng. Cha ruột của nàng mới thật sự là
vai phản diện quan trọng, sau này còn muốn thật sự tạo phản, nhưng nữ
nhi không có lực, chỉ được sủng ái nửa tháng, mặc dù Hoàng đế nghe lời
đại thần chiêu mộ hậu cung, nhưng cũng không phải ai cũng yêu thương,
hắn thích nhất vẫn là mẹ ruột nữ chính.
Vì vậy, trước kia ta mới nói, đáng tiếc nữ phụ này không nhảy nhót được nhiều, chỉ có tác dụng đẩy mạnh kịch tình.
Nhưng dù là như vậy, đối với ta mà nói cũng có uy hiếp, như thế, kế tiếp ta nên làm sao cho phải đây?
Lấy tình cách của Chung Quỳ Lương, cho dù ta không xuất hiện, hắn đại khái
cũng sẽ làm cho An lão đầu này thất vọng, dẫn đến sự phản bội của hắn.
Như thế nào mới có thể hơi ngược đến hắn, lấy được đồ, lại không đến nỗi để cho hắn đi tìm chết, đồng thời ám hại An lão đầu, khiến cho nữ nhi
của hắn không có cách nào vào cung ám hại ta.
Ta biết ta cuối
cùng có một ngày sẽ vẫn vào cung, nếu nữ phụ này thích Chung Quỳ Lương
như vậy, nàng không vào cung liền tốt nhất.
Lần này ngược tâm
cũng không dễ dàng, kỹ thuật rất khó, không bằng tới ngược thân đi? Tốt
nhất ngược đến hắn trong vòng một năm không có biện pháp ra khỏi cửa, ta lại nghĩ biện pháp đến chỗ Hoàng đế tố cáo An lão đầu lừa gạt hắn, nhân tiện để Hoàng đế hợp nhất tư quân, tránh cho về sau tạo phản liên lụy
đến dân chúng vô tội.
Về phần nữ phụ, cũng ngược một phen cùng
Chung Quỳ Lương đi, nếu bọn họ nguyện ý, ta thậm chí có thể hào phóng
làm Thánh mẫu tác thành cho bọn họ.
Chỉ là, nhìn thiết định của kịch tình, Chung Quỳ Lương thế nào cũng sẽ không thích nữ phụ .
Ôi chao, thật là quá buồn người.
Nghĩ xong, ta quyết định trở về ngủ, tạm suy tính ngược thân Chung Quỳ
Lương. Ta mới xoay người giơ chân lên, cảm giác dưới nhân đột nhiên có
chút mềm mại. Ta cúi đầu, thấy Sẹo ca nằm dưới đất, chân của ta không
khéo đặt trên giải đất hài hòa dưới bụng hắn.
Ta không nhịn được
đưa chân chà chà, mặt không biểu tình bước lên, phát hiện kết quả Sẹo ca cho dù có liên hệ huyết thống với ta, cũng đứng dậy.
Tiếp đó, ta mặt không biểu tình giẫm lên vật hài hòa của hắn mà bước qua, đi được
vài bước, mới quay đầu lại: “Lần sau còn dám nhìn lén ta. . . . . .
Ngươi biết rồi đấy.”
Ngươi nhìn lén liền nhìn lén đi, lúc thấy ta xoay người thì không chạy sao? Không chạy sẽ không nằm ra xa một chút
sao, cho dù nằm xuống cạnh chân ta. . . . . . Ngươi có cần thiết phải để thứ không hài hòa kia hướng lên trên không? ! Thật là đại biến thái,
quá không hòa hài.
Trên mặt ta khẽ phiếm hồng, bước nhanh chạy về phòng.
Ta cảm thấy, cho dù ta biến chất thế nào, cũng sẽ không coi trọng một tên ngốc.