Sau khi đưa tiễn Hồng Mai xong, xác định Uông Tuyết Thiến giết chết thân tỷ tỷ đó thật sự bị chặt đầu, chết đến mức không thể chết thêm được, mang
theo tâm tình thổn thức không dứt, ta mới lấy Ngọc Phật mua được từ phủ
tướng quân ra.
Bên cạnh tra nam chính đều có đồ liên quan đến
ngọc, ngọc này chỉ là vật phẩm dùng trong sinh hoạt thường ngày, không
tính là có nhiều quý giá, rất dễ dàng có thể tới tay. Bắt đầu từ Hiên
Viên Liệt Vương Gia, rồi đến tra Tướng quân, ta đã thuận lợi lấy được
bảy miếng ngọc. Ngọc này ở trong tay ta đã lãng phí hết rất nhiều, nói
lãng phí, thật ra thì cũng chỉ là bị oán niệm đặc sắc kia hấp thu.
Ngọc Phật tìm được trong gia sản Tướng quân bán đi, sính lễ ngọc châu Đoan
Mộc Duệ đưa tới trước khi thành thân, hôm nay đều ở trong tay của ta
không động. Mặc dù oán niệm thể để cho ta biết vì sao nó tồn tại, ta
chung quy lại cảm thấy đây cũng không phải toàn bộ, trên oán niệm tất
nhiên còn có những bí mật khác.
Qua thời gian dài như vậy, sau
khi ngược hết Tướng quân cùng Uông Tuyết Thiến, ta lại lấy oán niệm thể
ra, lúc này rõ ràng cảm thấy hình thể nó có biến hóa rất lớn.
Mỗi khi ngược được một chút, hoặc là tiếp xúc với ngọc trên người nam
chính, màu sắc trên vật này sẽ nhạt đi, đồng thời, nó còn có biến hóa vô cùng nhỏ, từng chút từng chút một từ một khối hình tròn biến thành hình trụ. Bây giờ còn càng kéo càng dài, càng ngày càng mảnh, sắp biến thành một cây gậy tròn rồi.
Nếu như rỗng khoảng giữa, khoét mấy lỗ phía trên nữa, cũng có thể đội lốt một cây sáo.
Hiện tại miệng ăn núi lở, cho dù lúc trước ta kiếm được một chút tiền, đến
bây giờ cũng đã tiêu xài không sai biệt lắm. Vì vậy bốn người chúng ta
liền không ở loại viện bốn sân đó nữa, mà là thuê một chỗ khác càng thêm hẻo lánh. .
Lúc này ta một tay cầm oán niệm thể càng ngày càng
dài, một tay cầm ngọc châu đã sớm lấy được ra, vừa đem ngọc châu đụng
phải vật này, màu sắc của ngọc châu liền bị hút đi. Ta nâng oán niệm thể lên nhìn một chút, phát hiện oán niệm thể vốn còn có chút không bằng
phẳng lúc này thế nhưng trở nên trơn nhẵn vô cùng, biến thành hình trụ
dài mảnh ngay ngắn.
Ta đã thật lâu không lấy oán niệm thể ra nhìn, cho dù là Sẹo ca cũng không cho hắn xem qua.
Trong khoảng thời gian này ta một mực yên lặng quan sát sự biến hóa của vật
này, cũng không biết đây là biến hóa tốt hay xấu. Ta sờ sờ nó, cảm thụ
xúc cảm lạnh lẽo, cuối cùng vẫn quyết định hy sinh Ngọc Phật.
Ta
mới đưa Ngọc Phật để lên, oán niệm thể liền đáp lại suy nghĩ của ta, ta
thấy vật trong tay mình biến thành một cái ống dài, trừ thiếu mấy cái lỗ ra, tựa như một cây sáo. Cẩn thận mà nghiên cứu, còn thấy phía trên có
mấy phù văn giống như danh tự nông nông màu vàng kim. Danh tự phía trên
vốn nên có mười, hiện tại ta đã giải quyết được bảy cho nên phía trên
chỉ còn lại ba.
Nhìn hai đầu ống, một đầu là tên của ba người
kia, một đầu khác chính là chữ viết quái lạ ta thấy lúc trước. Hiện tại
toàn bộ chữ viết phía trên đã hiện ra rồi, nhưng phía sau hai chữ “nếu
muốn” ta lại không thấy được, bởi vì nơi kia tựa hồ có vết máu dính lên.
Chữ có hai hàng, trong đó một hàng mở đầu bằng “Nếu muốn”, hàng phía dưới là “tập hợp ba hồn bảy phách”.
Cái này, cái này có điểm nào không đúng đi? Ta hẳn là không phải xuyên vào
văn giả tưởng thần quái huyền nghi mới đúng, chuyện này rốt cục là sao?
Giấc mộng lần trước kia cũng thế, rốt cuộc là báo trước, hay là thứ gì?
Tuy vẫn nói chuyện không nghĩ ra cũng không cần suy nghĩ, nhưng vật này
biến hóa càng ngày càng quỷ dị, cũng khiến ta càng ngày càng để ý.
Suy nghĩ trong chốc lát, ta đưa ánh mắt đặt ở ba cái tên cuối cùng.
Nếu như theo kịch tình, như vậy kế tiếp ta nên đi tiếp xúc với người có tên thật là Chung Quỳ Lương, dùng tên giả gọi là tiểu tử choai choai Từ
Lương. Thành thật mà nói, ta không biết rõ lắm nên xuống tay như thế nào với tiểu tử này, thậm chí trong nháy mắt ta có suy nghĩ buông tha cho
việc ngược hắn chỉ lấy đồ trên người hắn về, tính toán vòng qua hắn.
Ta vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên đã cảm thấy đầu óc của mình có chút hỗn loạn, ù ù cạc cạc không biết mình là tỉnh táo hay là hôn mê rồi. . . . . .
Tiếp đó, ta đột nhiên nghĩ tới hay là vòng qua người này đi
ngược Vương Gia cùng Hoàng đế thôi. Người này cũng không phải là quan
trọng nhất, cũng tạo thành tổn thương nhỏ nhất với nữ chính, sau này tới lấy ngọc trên người hắn là được. Tiểu tử này nói cặn bã, nhưng mà cũng
chỉ là cặn bã khi hắn trẻ tuổi cùng ngu ngốc thôi.
Nghĩ như vậy,
ta kế tiếp liền chủ động xuất hiện trước mặt Hoàng đế, hai tháng sau,
thiết kế để cho hắn gả ta cho người cuối cùng là Vương Gia. Sau khi
đoạt được đồ của Vương Gia, thành công hòa ly trở lại hoàng cung, sau đó lại thiết kế lấy đồ trong tay Hoàng đế.
Lúc này mặc dù đủ loại
nhân vật Giáo chủ linh tinh gì đó đều chả hiểu sao xuất hiện, hơn nữa
còn muốn cầu hôn công chúa, hoàng đế đều giúp ta cản lại. Chớ nhìn hắn
là hoàng đế, võ công còn trùm sò hơn so với một số võ lâm nhân sĩ. Hơn
nữa còn bởi vì võ công giỏi, dáng vẻ bên ngoài vẫn duy trì được rất trẻ
tuổi.
Sau đó, không biết vì sao Hoàng đế đột nhiên biết ta muốn
định rời đi, vây khốn ta ở trong cung. Đám người Sẹo ca cùng A Tam xông
tới cứu ta, cũng chỉ có Sẹo ca có thể vọt tới bên cạnh ta, hai người
khác đều đã chết trên nửa đường. Ta muốn để cho Sẹo ca rời đi, ép Hoàng
đế phát trọng thề. Đến tình cảnh như thế, ta đã không có biện pháp đi
lấy khối ngọc cuối cùng rồi. Kể từ đó cũng không thể rời khỏi hoàng
cung, ta không muốn cuộc sống ngột ngạt ở trước mặt Hoàng đế, vì vậy lựa chọn tự sát.
“. . . . . . Ta đưa ngươi trở lại lúc ban đầu, xin nhất định phải nắm bắt được toàn bộ. . . . . .”
“Tiểu thư? Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? !”
Đột nhiên phát hiện mình đang bị lắc lắc, ta chớp mắt mấy cái, thấy được vẻ mặt lão đại lo lắng Lục Trúc lại gần.
“Ngươi đang làm gì? Người phàm ngu xuẩn.” Ta đẩy nàng ra.
“Ngươi đã ngồi ngẩn người ở đây suốt một canh giờ rồi, đang suy nghĩ điều gì
sao? Ta hỏi ngươi buổi trưa ăn gì ngươi đều không trả lời!” Lục Trúc có
chút lo lắng, còn mang theo chút uất ức.
Ta lắc lắc đầu, nỗ lực
hồi tưởng nguyên nhân tại sao mình ngẩn người, tuy nhiên cái gì cũng nhớ không nổi. Ta chỉ miễn cưỡng nhớ được, dường như ta đang suy nghĩ làm
như thế nào chỉnh tra nam tiếp theo, đang nhớ lại kịch tình.
“Cơm trưa tùy ý.” Ta phất phất tay, vẻ mặt khí phách thâm trầm tiếp tục suy xét kịch tình.
Nghĩ đi nghĩ lại, chung quy lại cảm thấy đại não có chút trống không, hình
như có một đoạn ký ức rất dài rất dài thuộc về ta, giống như bị người
nào lấy đi mất. Mà dù ta hồi tưởng thế nào, cũng chỉ có thể hồi tưởng
tới. . . . . . tới đâu? Đúng rồi, hồi tưởng tới kịch tình ta đang nhớ
lại! Tự hỏi làm thế nào ngược người tiếp theo, mặc dù hắn khá vô tội, độ cặn bã cũng ít nhất, cũng không nên cứ như vậy bỏ qua.
Khi ta nghĩ tới đây, đột nhiên có loại cảm giác ta đã từng bỏ qua hắn một lần.
Tại sao lại như vậy? Ta khổ não cau mày. Từ từ, sau khi ta hồi tưởng lại
kịch tình, sau khi nhớ lại, ta lại có chút không tốt lắm.
Ta sờ ót của mình một cái, hoài nghi phía trên có treo hai chữ não tàn.
Nghĩ xong, ta một bộ tỉnh táo đi ra ngoài, không cẩn thận bậc thềm dưới
chân, ‘bụp’ một tiếng, ta ngã úp mặt xuống đất. Ta ngã trên mặt đất nửa
ngày cũng không thể đứng dậy, bởi vì ta hoài nghi mũi mình đã bị gãy,
máu chảy đầy mặt.
Thời điểm ta đang lo lắng, một hồi tiếng bước
chân cuồng loạn đột nhiên vang lên, kế tiếp là một tiếng tê tâm liệt phế điên cuồng hét lên: “Gà gà! ! ! ! !”
Sau đó, ta được người cẩn thận bế lên, chỉa vào mặt máu, ta nhìn thi thể gà bị ép bẹp dưới thân thể mình.
Ta trấn định nhìn một chút: “Thuận tay nấu lên đi.” Dựa vào tên mới bốn
chữ hung thủ giết gà, ta rốt cuộc nói với Sẹo cơ đã cơ hồ muốn khóc lên.
“Bẹp. . . . . .” Sẹo ca bi thương nhìn ta.
Ta gật đầu: “Đè bẹp rồi.”
Ta vừa nói, còn vừa đặc biệt bình tĩnh xách con gà trên đất lên. Lúc trước vì hoàn thành nhiệm vụ, con gà này đã rất lâu không xuất hiện trước ống kính rồi, không ngờ lúc nó xuất hiện lần nữa, lại dùng phương thức thi
thể này. Ta lau nước mắt vốn không tồn tại một cái, lại lấy một bàn tay
máu khác, lau lên vai Sẹo ca.
Ta thở dài thật sâu. . . . . .
“Ta sẽ vẫn nhớ ân tình của nó đối với ta, phút chốc ta sắp ngã xuống kia nó đã liều cái mạng già không cần, một mạng chạy như điên đến trước thân
ta, đỡ được ta. Nhưng nó lại đánh giá cao năng lực chịu đựng của thân
thể non nớt của mình. Đi thôi, chúng ta đi cho nó lập một biển trường
sinh, ngày ngày thờ cúng.”
Ta không biết xấu hổ phóng đại chuyện không cẩn thận đè chết gà lên độ cao rất nhiều phàm nhân cũng không cách nào sánh bằng.
Sẹo ca nhìn khuôn mặt máu của ta, vuốt mặt của ta: “Đừng như vậy, ta không
trách ngươi, chúng ta đi bôi thuốc được không? Không thể bởi vì đau lòng mà buông tha trị liệu.”
Trong lòng ta lật bàn, người nào buông
tha trị liệu? Hắn rốt cuộc có hiểu nghệ thuật nói chuyện hay không? Ta
đây là đang an ủi hắn không được sao! Ta tức giận cầm gà đi tới phòng
bếp, phân phó Lục Trúc nấu nước, ta muốn nhổ lông.
Lục Trúc vì
mệnh mà nghe theo, mặc dù bị khuôn mặt máu của ta hù đến trắng mặt,
nhưng vẫn giúp ta nấu nước. Ta vén tay áo lên, nhổ sạch lông gà, mổ
bụng, lấy nội tạng ra, phanh thây thi thể.
Sẹo ca thấy được tất cả, sửng sốt thời gian thật dài mới nói.
“Còn phải phanh thây nó. . . . . .”
“Còn không chỉ như thế!” Sau khi bộ mặt máu giải quyết xong thi thể, lại đến hậu viện đào hố, đem lông của nó chôn xuống, lập mộ chôn quần áo và di
vật.
Sau khi Sẹo ca thấy được, cả người cũng không tốt rồi. Mà ta vẫn còn lấy hương cùng tiền giấy ra, để cho hắn quỳ xuống. Sẹo ca thấy
bộ mặt máu của ta, nhất thời không đành lòng cự tuyệt, ta nhân cơ hội
này kéo A Tam qua, gọi hắn đến sát vách trộm hai con gà con tới đây.
A Tam cho dù màu da trời sinh thẫm màu, nhưng cũng bị khuôn mặt của ta hù đến tái đi, trong mắt rõ ràng hỏi ta hiện tại có thể không đi trị liệu
sao? Xin không cần sớm như vậy liền buông tha trị liệu!
Ta không để ý đến hắn, hắn chỉ cần hảo hảo trộm gà con cho ta là được.
Lực hành động của A Tam thực uy vũ, rất nhanh sẽ mang gà ăn trộm trở lại, còn nhân tiện trộm một con vịt nhỏ của người ta.
Ta mang theo đôi long phượng thai điên a điên đi tới trước mặt Sẹo ca, lấy một loại dáng vẻ ta đang nói thật ra, thái độ ta đặc biệt nghiêm túc mở miệng: “Ngươi cũng đừng quá khổ sở, nó còn để lại một đôi long phượng
thai đây, ngươi hảo hảo nuôi dưỡng là được.”
Sẹo ca nhìn ta mấy lần, cầm con vịt kia lên: “Có chút không đúng đi?”
Ta một bộ ngươi không hiểu gì cả, nói cho hắn biết không chút mất máu:
“Cái này gọi là cơ, nhân, biến, dị!” Sau khi nói xong câu đó, đầu ta
liền hôn mê, sau đó ta hài lòng ngất trong ngực Sẹo ca. Ta đoán chừng là nhiều, hơn nữa trong mũi còn bị máu bít chặt không thể hô hấp. Trước
khi bất tỉnh, ta nghe được người nào ở bên tai ta rống giận. . . . . .
“Ngươi không cần buông tha trị liệu! ! ! !”
Than bùn, ngươi mới buông tha trị liệu, biết đây là ý của mấy người không?
Ta còn tưởng rằng khi thấy nỗ lực của ta, Sẹo ca nhà ta nhất định sẽ cảm động vì ta. Gửi thanks