Chiêm Diệc Dương thuận tay kéo cô ra sau lưng, lúc này
Hồ Nhất Hạ rốt cuộc đã tỉnh hồn lại, hậu tri hậu giác kéo áo khoác choàng lên,
cúi gằm đầu làm đà điểu.
Chiêm Diệc Dương quen xử lý những chuyện khó giải
quyến nên sắc mặt cũng không đổi, bảo mấy vị trưởng bối: “Mời và
Ba Hồ không vui, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Chiêm
Diệc Dương: “Cậu chính là người đàn ông trong điện thoại lúc sáng ư?”
Ba Hồ nhìn như vô cùng phú quyền uy mới vừa nói xong
cũng bị mẹ Hồ cướp lời: “Ông không phải nói nhảm sao? Chẳng lẽ trong nhà
còn có người đàn ông khác?”
Quả nhiên khác phái hấp dẫn nhau, mẹ Hồ nhìn thế nào
cũng cảm thấy người trẻ tuổi này thuận mắt, cười tủm tỉm đưa cho Chiêm Diệc
Dương một túi y phục: “Con gái của cô.”
Chiêm Diệc Dương thân cao, tầm mắt Hồ Nhất Hạ đều bị
cản, nghe được ba mẹ một người đóng vai phản diện một người đóng vai chính
diện, chỉ muốn che lỗ tai, Chiêm Diệc Dương vẫn che chở cô: “Cám ơn
cô.” Thanh âm khiêm tốn, không hề tựa như bộ dáng khi dễ cô bình thường,
Hồ Nhất Hạ càng cảm thấy tức giận, các trưởng bối vừa vào nhà liền đoạt lấy túi
y phục, trong đầu buồn bực vọt vào phòng.
Hồ Nhất Hạ trốn vào phòng ngủ khóa trái cửa, rất nhanh
thay xong quần áo nhưng chết sống không chịu đi ra ngoài, Chiêm Diệc Dương gõ
cửa hồi lâu, cũng không ép cô nữa, một thân một mình trở lại phòng khách đối
mặt “Thẩm Phán”.
“Chú Hồ. . . .” Chiêm Diệc Dương mới vừa mở
miệng đã bị đánh gãy.
“Ai! Gọi tôi Golden.” Ba Hồ ngạo mạn vừa
nói vừa giơ cánh tay lên, khoan thai giơ lên hai ngón tay, tất cả mọi người
không rõ chân tướng, chỉ có mẹ Hồ ghét bỏ lấy xì gà ra từ trong túi nhét vào
giữa hai ngón tay ba Hồ –
_-|||
Hiển nhiên cảm thấy hành động lần này đã trấn áp toàn
bộ mọi người, ba Hồ lộ ra mỉm cười ý vị sâu xa, liếc xéo Chiêm Diệc Dương một
cái: “Tên họ của cậu, quê quán gia đình, tìnht rạng công việc, số tuổi
chiều cao thể trọng, ở chung với con gái tôi bao lâu rồi
Vừa chờ Chiêm Diệc Dương trả lời, vừa sử dụng ánh mắt
ra hiệu mẹ Hồ châm thuốc cho mình.
Mẹ Hồ đã tán gẫu cùng Chu nữ sĩ rồi, sao còn để ý ông?
Quay đầu lại vẫn là Chiêm Diệc Dương đưa lên hộp quẹt chuyên dụng: “Chiêm
Diệc Dương, người ở đây, hai vị này l ba mẹ cháu. . . .”
Ba Chiêm không xem nổi trò hề này nữa, nhìn đồng hồ
đeo tay một cái, trực tiếp đứng dậy, rời đi không một tiếng động, Chiêm Diệc
Dương am hiểu sâu cá tính của ba, mơ hồ có chút không hiểu, ai ngờ ba Hồ nhìn
bóng dáng biến mất trước cửa, cười đắc ý: “Cho rằng xe sang hơn xe tôi thì
tôi không dám giành chỗ để xe với ông? Hừ hừ. . . . . .”
Chiêm Diệc Dương nghe vậy, yên lặng thở dài.
Phía bên kia, hai vị nữ sĩ ngược lại nói chuyện rất
vui mừng: “Lại nói thật đúng là khéo, mới vừa rồi tôi còn buồn bực tầng
này chỉ có mình nhà con trai tôi, sao hai người cũng đến tầng này!”
“Thật xin lỗi bà thông gia, đều tại ông già nhà
tôi có lòng háo thắng mạnh, vừa giành chỗ để xe vừa giành thang máy với hai vị.
Ông thông gia sẽ không tức giận chứ?”
“Đâu có đâu có? Ông ấy có công sự mới vội vã rời
đi, chị đừng để trong lòng. Nói như thế, ba của Đại Dương Dương ở chỗ này thật
ra thì cũng không giúp được cái gì, hôn sự của hai đứa trẻ, cứ để người mẹ như
tôi quan tâm.”
Mẹ Hồ có chút kinh ngạc: “A? Nói như vậy con rể
tương lai đã có ý định kết hôn?”
“Đó là đương nhiên, một cô gái ngoan vậy hiện tại
rất khó tìm. Nếu không như vậy, năm nay chúng ta hãy định đoạt ngày kết hôn
trước, bọn nhỏ đềug bận rộn, năm sau hãy tổ chức, hôn lễ trăng mật thì chúng ta
cứ giao cho công ty tổ chức hôn lễ làm.”
Ba Hồ nghe vậy mắt vụt sáng lên. Hồ Nhất hạ mới từ
phòng ngủ ra ngoài ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là: bị cha mẹ mình bán! Phản ứng
thứ hai là: chuồn!
Thay đổi bước chân đi tới cửa trước, nhưng ba đôi mắt
đồng loạt nhìn chằm chằm cô, làm sao trốn? Quả nhiên, còn chưa có đi ra nửa
bước đã bị Chiêm Diệc Dương ôm.
Người ra vẻ đạo mạo này, ở trước mặt trưởng bối thì
cười rất ưu nhã với cô, nhưng lời nói thì đủ ác liệt, cũng đủ nhỏ, chỉ có một
mình cô tiếp thu được: “Em dám đi thử xem.”
Hồ Nhất Hạ nhìn lại anh, học vẻ bên ngoài cười nhưng
trong lòng không cười của anh: “Tôi cứ phải đi, anh có thể làm gì tôi? Anh
chỉ biết lợi dụng tôi, chứ không hề giúp tôi.”
“Ngoan, về phòng trước, chờ bọn họ đi rồi thì
chúng ta bàn bạc tiếp.”
“Buông tay, tôi muốn đi làm.”
“Anh là cấp trên của em, hiện tại anh cho em nghỉ
nửa ngày.”
“Vậy tôi trở về nhà mình.”
“Em không sợ em vừa đi anh liền đặt sính lễ với
ba mẹ em, đến lúc đó dù em có 100 cái miệng cũng không nói rõ?”
“Anh!” Hồ Nhất Hạ hung hăng trừng anh.
Ba trưởng bối vô luận vểnh tai như thế nào cũng không
nghe lén được chút nào, Chu nữ sĩ không kềm chế được trước: “Hai đứa đang
nói nhỏ chuyện gì?”
Ba Hồ thật vất vả mới gặp được con gái, toàn bộ kích
động viết ở trong mắt, ngại vì phải bày ra vẻ người lớn, gượng chống cho thái
độ trở nên mạnh mẽ, nói với Hồ Nhất Hạ: “Hôm qua ba và mẹ đến không tìm
được con nên đành phải làm phiền Lãnh Tĩnh, bây giờ con nên gọi điện thoại nói
cảm ơn với con bé
Hồ Nhất Hạ bĩu môi, hất ra Chiêm Diệc Dương tay, thói
quen tránh về phòng ngủ.
Phút chốc đóng cửa phòng ngủ cô liền hối hận.
Ở chỗ này càng lâu, thì càng có nhiều hình ảnh từ
trong đầu toát ra, mới vừa rồi cô cũng bởi vì như vậy mới không chịu nổi chạy
đi, cố tình cô giờ phút này không thể đi ra nhanh, không thể làm gì khác hơn là
từ cửa chảy xuống, ngồi dưới đất.
Là thanh âm của ai?
“Ngoan, sờ sờ nó.”
“Đôi môi bao chặt hàm răng, đúng, cứ như vậy, từ
từ ăn vào.”
“Mở ra, cho anh xem.”
“Một ngón đủ rồi? Không muốn anh vào trong thêm
sao?”
“Em xem, cũng ướt đẫm.”
“Tự ngồi lên.”
“Bảo bối, động động.”
“Ngoan, nâng chân lên.”
“Đến, chống vững.”
“Thích không?”
“Còn phải?”
. . . . . .
“Lạch cạch ——” tiếng chìa khóa mở cửa, thanh
âm lách cách lạch cạch, Hồ Nhất Hạ đã tỉnh hồn lại, vội vàng đứng lên. Chiêm
Diệc Dương vừa mở cửa ra đã nhìn thấy thần sắc khẩn trương của cô.
Cô hốt hoảng dị thường: “Sao anh không gọi đã đi
vào?”
“Anh gõ cửa thật lâu, em không nghe thấy?”
Chỉ liếc anh một cái, lại giống như có một sự rung
động từ đáy mắt thẳng vào đáy lòng, khiến trái tim không thể ức chế rung động.
“À, ba mẹ em, còn có Chu nữ sĩ đều đi rồi hả
?”
Anh gật đầu, có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm khuôn mặt
đỏ bừng của cô.
Hồ Nhất Hạ ho khan hai tiếng, muốn tìm vài thứ dời đi
lực chú ý, cố tình giờ phút này cũng chỉ nghĩ đến một đề tài, nên liều mạng hỏi
ra lời: “À. . . . Anh, thật tính toán lấy tôi?”
Không biết có phải cô hỏi có chút đột ngột hay không,
hay vì cái gì, tóm lại anh không có trả lời ngay.
“Không phải anh xem tôi là thế thân của Hồ Diệc
Hạ đó chứ?”
Hồ Nhất Hạ cũng cảm thấy mình có chút không lựa lời
rồi, nhưng hỏi ra xong lại cảm thấy sung sướng, tối thiểu đầu óc sẽ không nghĩ
đến vài thứ không thể xem.
Chiêm Diệc Dương nghe vậy sửng sốt, bật cười: “Cô
gái nhỏ xem phim thần tượng nhiều quá phải không? Thế thân? Em thấy em giống cô
ấy
Nói cũng phải, nếu quả thật coi cô như thế thân, nên
che chở cô đầy đủ mới phải, mới sẽ không nỡ khi dễ cô.
“Vậy anh xem tôi là gì? Hoặc là nói, tôi ở trong
lòng anh là cái gì.”
Chiêm Diệc Dương giống như thật cẩn thận suy tưvấn đề
này, vẻ mặt nghiêm túc chỉ xuất hiện khi làm ăn, một hồi lâu: “Món đồ chơi
thôi.”
“Đồ? Chơi? !”
Lúc này Hồ Nhất Hạ hoàn toàn quẳng những hình ảnh
hương diễm kia ra sau đầu. Ngón tay run run nâng lên, chỉ vào người đàn ông làm
người khác giận sôi, “Có người sẽ lấy một món đồ chơi về nhà sao?”
Mới vừa hỏi ra, không đợi trả lời, Hồ Nhất Hạ cũng đã
có đáp án: anh không phải là người.
Tối thiểu không phải người có suy nghĩ bình thường.
Chiêm Diệc Dương lại đột nhiên bắt lấy ngón tay của
cô, “Em làm sao vậy?” Một tay kia sờ sờ mặt của cô, “Rất
nóng.”
Một khắc kia giống như có dòng điện từ chỗ bị anh đụng
vào khuếch tán ra, Hồ Nhất Hạ vội vàng lui về phía sau một bước.
Chiêm Diệc Dương tỉ mỉ nhìn cô, nhất thời cười khẽ, có
chút không tin lắc đầu: “Cảm giác nhớ lại thế nào?”
“Ai, ai nhớ lại?” Hồ Nhất Hạ nghiêm mặt,
“Anh không phải là Hứa Phương Chu.”
“Em cảm thấy em và anh ta còn có thể sao?”
Tốc độ đổi sắc mặt của anh rất nhanh, Hồ Nhất Hạ có
chút không ịu nổi, vòng qua anh liền đi ra ngoài, Chiêm Diệc Dương không giữ cô
lại như trước, chỉ đứng ở sau lưng cô lãnh đạm nói: “Có muốn làm khoản
giao dịch với tôi hay không?”
Hồ Nhất Hạ đứng lại.
“Trước Tết âm lịch, tôi sẽ toàn lực phối hợp em
theo đuổi Hứa Phương Chu, em có hai tháng, nếu như em thất bại, buông tha anh
ta, kết hôn với tôi.”
“. . . . . .”
“Có dám hay không?”