Trên thế giới khoảng cách xa xôi nhất, không phải chân
trời góc biển, không phải sinh ly tử biệt, mà là bạn
thật vất vả bon chen lên xe điện ngầm tuyết số 382, tôi
lại không chen lên được ——!!
Hồ Nhất Hạ ở dưới sự tấn công của bốn phương tám
phía trước sau, rốt cuộc bị dẹp thành nhân thịt
trong bánh nướng, một khắc cửa xe điện ngầm khép, mới
thật vất vả rút ra một cái tay, phất tay từ biệt Lãnh
Tĩnh ngoài cửa.
Con người Lãnh Tĩnh, người cũng như tên, trên thực
tế là một tiểu thư vô cùng dễ dàng xù lông, lúc này
đang ở ngoài cửa, trông mong nhìn xe điện ngầm
đang bắt đầu chạy chầm chậm, mếu máo làm vẻ muốn khóc.
Phía bên này, Hồ Nhất Hạ trước sau như một, cười
như không tim không phổi.
Báo cứng vì thiếu hụt đồng tình đối với bạn
tốt tới rất nhanh, xe điện ngầm chạy một mạch, mỗi
lần Hồ Nhất Hạ đều bị người đoạt đi chỗ
trống, thủy chung không có chỗ lớn đặt chân.
Mang giày cao
gót ba tấc, giống như đạp trên mũi đao, chân cũng
sắp đứt, cô tự nhiên không rãnh bận tâm hình
tượng, nương nhờ một góc, làm sao thoải mái được.
Tóc thẳng, xõa dài nửa tấc trên vai, áo màu sáng,
sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, quần ống nhỏ be phối
với 1giày cao gót chồng, lộ ra một đoạn mắt cá
chân mảnh khảnh, vừa đúng hấp dẫn, ăn mặc như con
nhà dòng dõi, dáng dấp cũng vui tai vui mắt, nhưng
tư thái bây giờ thì không dám khen tặng, tay
chống trên cửa gửi tin nhắn, hận không thể dán mặt
lên luôn, như người hoàn toàn không da có xương cốt.
Các hành khách nam len lén nhìn, lặng lẽ than: nhưng
đáng tiếc, đáng tiếc.
“Nếu lần này mình lại không đậu phỏng vấn, cậu
sẽ phải nuôi mình tiếp!”
Hồ Nhất Hạ ngưỡng khuôn mặt tươi cười nhìn chằm
chằm điện thoại di động, ở loại địa phương này còn
có thể không coi ai ra gì, đúng là có trình độ.
“Cút!” Đầu kia trả lời nhanh như tia chớp.
Cô cũng không tức, “Hắc hắc, mình lại cút trở
về rồi.”
Lãnh cô cô này nổi danh miệng cứng lòng mềm, chỉ
chốc lát sau đã gửi biểu tình than thở tới đây:
“Hồ ly, vì sao cậu ở trong nhà an nhàn không
chịu lại phải chạy tới đây? Ừ? Nghe chúng chị em gái một
câu, đã đến lần phỏng vấn cuối cùng rồi, cậu
phải dụng tâm, ngàn vạn đừng như lần trước, người
phỏng vấn đẹp trai cỡ nào cũng không thể chảy nước
dãi, nghe chưa?”
Trong nháy mắt Hồ Nhất Hạ hơi xụ mặt, nhanh chóng
ấn nút: cậu còn không viết vì sao mình chạy tới
đây? Nếu như không phải bị hỏng chuyện với họ
Hứa kia, mình làm gì phải ngàn dặm xa xôi trốn ra. . .
.
Ngón tay lại dừng lại ở khắc này, cắn răng một 1cái,
xóa toàn bộ 3 chữ đã ấn lúc nãy.
Đổi lại:
“Cậu không biết người nước ngoài
lần trước” Hồ Nhất Hạ ép mình nhớ lại những
chuyện tuyệt vời đó, “Cặp mắt kia. . Chậc chậc,
so——blue a(rất xanh)!”
Lãnh Tĩnh đoán chừng là tức thật, tin nhắn sau đó,
dấu chấm than dùng vô cùng mất hồn: “Đại biểu
nhân dân cả nước e—— khi dễ cậu!a! ! ! !”
Hồ Nhất Hạ nào dám đắc tội nữa, cười hì hì cất
điện thoại di động, tiếp tục làm nhân bánh thịt
nướng của cô.
Thật vất vả mới đến trạm, Hồ Nhất Hạ từ cửa xe
điện ngầm đi ra, trang phục và đạo cụ cả người đã
sớm thê thảm không nỡ nhìn. Vội vàng xử lý tóc,
tránh cho thật thành chuồng gà. Điều chỉnh hô hấp,
sau đó thuận một hơi, ngẩng đầu, nhìn về văn
phòng mục tiêu nơi xa.
Cao ốc cao vút trong mây, cửa thủy tinh khúc xạ ánh sáng gần
như ương ngạnh, sáng nay lúc cô còn vùi ở trong chăn,
Lãnh cô cô đã ngàn căn vạn dặn: tổng bộ Á Thái (tức là
vùng châu Á Thái Bình Dương) của 4S-ray sắp thành
truyền thuyết rồi, đến lúc đó cậu giúp mình lưu ý,
những cô gái nơi đó có phải đều thanh khiết, đều xinh
đẹp, có khí chất hay không?
Đêm qua Hồ Nhất Hạ gọi điện về nhà, lời lẽ của ba
bình thường, bảo cô cần phải về nhà, Hồ Nhất Hạ chỉ
nghiêm mặt, mượn danh nghĩa công ty lớn này cự
tuyệt: e”Ngày mai khuê nữ của ba phải đến Ngải Thế
Thụy tham gia đợt ra mắt cuối cùng, chờ con câu
một con rể tinh anh về cho ba!”
Nhớ năm đó ba Hồ dựa vào buôn lậu cải trắng
ở Hongkong để dựng nghiệp, nhưng kể từ sau khi bù cả
đống tiền lớn bán rau cải vào thị trường chứng khoán,
ba liền vung tuyệt bút lên, gia huấn của Hồ gia là:
không có văn hóa, thật là đáng sợ.
Bất đắc dĩ khuê nữ này học chành lợi hại,
nhưng không có một chút tế bào làm ăn, ba Hồ không
thể làm gì khác hơn ký thác hy vọng mong manh đến trên
người con rể tương lai. Hôm nay khuê nữ vừa nói như thế, lập
tức nói đến lời trong lòng, ba vui vẻ, bên tai Hồ
Nhất Hạ cũng tạm thanh tỉnh, nhưng vừa cúp điện
thoại, trong nháy mắt ngã vào thế giới không tiếng
động, cô đột nhiên cũng có chút phiền muộn.
Hứa Phương Chu, ngàn vạn đừng bởi vì anh ở công ty
chi nhánh Hoa Nam, em tới tổng bộ Á Thái, liền
hiểu lầm em muốn xây dựng quan hệ với anh. Em tới nơi
này chỉ là vì chiếu sáng tỏa nhiệt thuận tiện
tiềm kiếm người tốt, anh ngàn vạn đừng hiểu lầm,
ngàn vạn!
Khách qua đường vội vã, Hồ Nhất Hạ dừng chân
chốc lát ở đường sắt, ngẩng đầu, ưỡn ngực, đi.
Tiến vào đại sảnh, hơi thở tinh anh đập vào
mặt, dính vào phía sau cái mông Hứa Phương Chu làm cái
đuôi nhiều năm như vậy, lợi ích duy nhất chính là Hồ
Nhất Hạ lăn lộn được một tấm bằng không thể khinh
thường, nhưng tốt nghiệp hai năm rồi cô đều làm mưa
làm gió trong vùng đất của ba, không có một chút kinh
nghiệm làm việc nghiêm chỉnh, hôm nay xen lẫn
trong chỗ một đống tinh anh ra ra vào vào này, Hồ
Nhất Hạ cảm thấy không khí không hợp, áp lực
không nhỏ.
Mới vừa vào thang máy, bụng liền phát ra một tiếng ừng
ực.
Ngay sau đó, lại ừng ực một tiếng.
Thật là khuất nhục.
Lãnh cô cô thường nói thế giới lớn hơn nữa, cũng
không lớn hơn cái bụng của cô, nhưng trên thực
tế, Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình nên xấu chổ kín
kẽ mới là thanh niên tốt, trạng huống hôm nay, có chút
mất mặt, cô còn biết yên lặng cúi đầu.
Trong thang máy đều là vài nhân vật im lặng không
lên tiếng giả trang thâm trầm, cô nhớ lại buổi
sáng còn chưa ăn xong lúc sáng, nhìn đồng hồ, thời
gian vẫn còn rất sớm.
Vì vậy quyết định đi trước ăn một chút gì để
thêm can đảm.
Sau đó mỗi lần hồi tưởng lại ngày này, cái
ngày đáng lẽ ngày tốt này, Hồ Nhất Hạ chỉ có thể than:
một bước sai, thành thiên cổ hận kia! Nói trở về, lúc này,
Hồ Nhất Hạ chưa từng đoán được đi ăn sáng sẽ mang
đến biến hóa thảm thiết cho tương lai mình cỡ nào,
vừa sải bước đi ra khỏi thang máy, vừa tra bản đồ
trong điện thoại di động, tìm tiệm dăn lân cận.
Chỉ chốc lát sau, bữa ăn A đến tay, Hồ Nhất Hạ
chỉ cảm thấy ánh mặt trời rực rỡ, cuộc sống tốt đẹp.
Đang cầm sữa đậu nành, ra khỏi tiệm căn, ăn
bánh rán[1], còn ngâm nga bài hát, đột nhiên —— liền
bị cướp.
Đừng hiểu lầm, bị đánh cướp cũng không phải là cô.
Nương theo một tiếng gọi của người đẹp cách đó
không xa: “Cái túi xách của tôi!” Một bóng người
cứ như vậy đụng vào vai Hồ Nhất Hạ chạy trốn.
Cô bị đụng đến nỗi lui mấy bước, thật vất vả
đứng vững, lại không ngừng quay đầu nhìn quanh.
Trước một giây bóng dáng của tên cướp biến mất ở
trong đám người, bất hạnh bị ánh mắt của cô bắt được.
Lại cúi đầu xem bánh rán phơi thây trên đất, ngoài
đau lòng, sức lực cũng “Vụt” một tiếng vọt
thẳng lên đỉnh đầu. Hồ Nhất Hạ không nói hai lời, quay
đầu liền đuổi theo.
Bánh rán, mới ăn một cái, tên giật túi, tội
đáng —— giết!
Tên cướp kia chân dài, một cái nháy mắt, suýt
nữa biến mất không thấy, Hồ Nhất Hạ hận nhất
người ỷ vào ưu thế chiều cao bỏ rơi cô thật xa,
người nọ đã từng là Hứa Phương Chu, cô không dám đắc tội,
nhưng hôm nay là tên cướp, quả thực là thù mới thêm
hận cũ, Hồ Nhất Hạ tự nhiên không khách khí,
thắng 49gấp một cái, còn chưa có đứng vững, đã cởi
giày ra.
Trực tiếp ném đến cái ót tên cướp.
Chẳng bao lâu sau, đồng chí Hồ Nhất Hạ, trừ chạy
bộ, những vận động khác đều không tốt, môn đẩy tạ cũng
không vượt qua, phải có Hứa Phương Chu ra mặt cầu
xin giáo viên thể dục cho hợp cách, lúc này, lại ném
trúng xưa nay chưa dethấy. (#Ami: Vâng… đã trúng =]])
Cô xuống tay độc ác, tên cướp đau đến ôm đầu, Hồ
Nhất Hạ nhân cơ hội nhào qua, vững vàng dc bắt lấy.
Tên cướp bất ngờ, trước mặt mọi người bị vùi
dập giữa đường, nếu không phải thân hình thoăn thoắt,
lập tức dùng bàn tay chống đất, mặt mũi này đoán
chừng sẽ bị chủy. Anh muốn bò dậy, nhưng làm
thế nào cũng không dậy được, lúc này khẽ
nguyền rủa một tiếng, hung tợn nghiêng đầu nhìn, lúc
này mới phát hiện cô gái đang cởi trên clưng.
Tầm mắt cả hai không có dấu hiệu va chạm nào, anh
ta nhíu mày, con ngươi đen như mực, cánh mắt Hồ
Nhất Hạ suýt nữa rơi vào. Vùng này thật tốt
đến nhân thần đều giận, tại sao có thể nuôi một tên
cướp thành cao ường như vậy?
Tên cướp như muốn nói chuyện, lúc này Hồ Nhất Hạ
mới tỉnh hồn lại, túm lấy túi trong tay anh.
“Đưa cho tôi đứng lên.” Giọng nói tên
cướp bình thường, không hề thở gấp.
Mặc dù anh tựa hồ cũng không có giãy giụa, Hồ
Nhất Hạ vẫn dùng sức thủ sẵn hông của anh, thật vất
vả thở ra: “Trước chờ người mất của tới đã.”
Ánh mắt tên cướp hơi đổi, tựa như tỉnh ngộ
cái gì, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hồ Nhất Hạ, giọng
nói lại vẫn nhàn nhạt: “Cô nghĩ sai rồi,
tôi. . . .”
Lời còn chưa dứt, lập tức bị tấn công. Hồ Nhất Hạ
cho một chưởng vào cái ót anh, “Gia đuổi theo mi con
phố rồi, còn nói gì?”
Tư thế này thật lúng túng, chung quanh dần dần
có một vòng vây náo nhiệt, tên cướp trầm ngâm
một tiếng, “Cô nghe tôi nói trước.
“Câm miệng.” Lại
một chưởng, “Chị không rãnh tán gẫu với mi.”
Hồ Nhất Hạ ngồi ở trên eo hắn, mang giày vào, giơ cổ
tay xem đồng hồ, lấy gương ra trang điểm lại.
Anh ta cười lạnh một tiếng, Hồ Nhất Hạ cũng
không để ý, mới vừa sờ điện thoại di động chuẩn bị báo
cảnh sát, không ngờ tên cướp phía dưới đột nhiên không
an phận, chợt lật người, Hồ Nhất Hạ không ngờ
hơi sức anh lớn như vậy, cơ hồ bị anh ném lên mặt
đất,tay vội chân loạn dứng phó, người mất của lại khoan
thai tới chậm.
Người mất của và tên cướp nhìn nhau, mắt to trừng mắt
nhỏ. Hồ Nhất Hạ đang muốn đưa túi qua, lại
nghe bên tai có một tiếng kêu nhỏ: “Bắt, bắt nhầm.
Hồ Nhất Hạ trang điểm lại vẫn vinh quang, người
nọ lại nhếch nhác cực kỳ, mặt xám mày tro ở
trước mặt cô. Khí rất mạnh, mắt khẽ híp,xem ra có chút
âm trầm, giọng nói cũng không mặn không nhạt: “Tôi mới
vừa bắt được tên cướp kia, giày cao gót của cô
liền bay tới.”
Anh ta nhìn chăm chú khiến cả người cô không thoải
mái, Hồ Nhất Hạ thật muốn nói cho anh biết, anh
đừng uổng phí sức lực, cánh mắt của anh giết tôi không
chết. Khổ nổi lỗi tại chính mình nên không thể
làm khó dễ, chỉ đành phải im miệng không nói.
Người mất của là lúng túng nhất, người nào muốn
bị cướp túi, còn bị cô gái trẻ tuổi như vậy nhảy ra
giải cứu, “Tiền y phục của ngài. . . Để
tôi đền.”
Người đàn ông cũng không có khách khí, lúc này
lấy tờ giấy, viết số lượng lên. Hồ Nhất Hạ còn chưa
có náo hiểu anh nghĩ làm cái gì, đã bị anh chộp điện
thoại di động. Anh cầm điện thoại di động của cô bấm
số điện thoại, cô cũng không có kháng nghị, chỉ
chú ý nhìn ngón tay anh. Trong lòng than thở:
chậc chậc, đốt ngón tay thon dài.
Điện thoại trong túi người đàn ông vang lên, anh
tựa hồ cười,đường cong không rõ ràng, đồng thời thu
lại nụ cười, tờ giấy kể cả điện thoại di động, đều
nhét vào trong tay Hồ Nhất Hạ.
Hồ Nhất Hạ lập tức phàn nàn nâng mặt: thì ra
anh ta chuẩn bị bắt cô đền tiền.
Người đàn ông liếc cô một cái, mặt mày dần
dần cong lên, cất giấu nụ cười chỉ tốt ở bề
ngoài. Cũng không lên tiếng nữa, cứ như vậy quay
đầu đi.
Người này thật là cổ quái, bắp thịt ở bộ mặt mắc
chứng cứng ngắc?Toàn bộ vẻ mặt giấu ở trong đôi mắt
sáng, có mệt chay không? Hồ Nhất Hạ thầm nghĩ,
ánh mắt từ trên lưng canh rút về, mở tờ giấy,
nhìn thấy chuỗi số lẻ kia, trong lòng liền bị
kéo: người tốt!
Cho là mình nhìn lầm, lại đếm chuỗi số lẻ một lần
nữa.
Trái tim Hồ Nhất Hạ lại bị kéo lần nữa, “Có thể
mặc y phục mấy vạn đồng ra ngoài, thật không dễ
dàng.”
Cô tự lẩm bẩm, tự nhận đã giảm âm lượng xuống đến
thấp nhất, người đàn ông lại tựa như nghe thấy,
chân bỗng nhiên dừng lại, hù dọa Hồ Nhất Hạ vội vàng
im tiếng.
Cũng may anh ta chỉ ngừng nửa giây, Hồ Nhất Hạ
đưa mắt nhìn bóng dáng anh biến mất ở trong tiếng than
thở của đám người vây xem, cắn môi thật chặt, cũng không
dám lên tiếng.
****
Thấy việc nghĩa hăng hái làm quả thật có thể
mang đến may mắn? Hay hôm nay là ngày tốt, mọi
chuyện đều tốt?
Lần phỏng vấn cuối cùng thuận lợi khiến Hồ Nhất
Hạ cảm thấy tà môn, cô ngồi ngay ngắn ở đó, vị
trí chính giữa bàn phỏng vấn trống không, trên bảng
tên viết ba chữ “Chiêm Diệc Dương”: người phỏng vấn
chính vắng mặt.
Hồ Nhất Hạ nghiêm túc ra hình ra dáng, hai người
trợ thủ cũng đều rất hiền hoà, không khí rất
tốt, dung hòa hơn nhiều so với những người gây khó
khăn eở mấy vòng phỏng vấn trước. Cô cảm thấy có hy
vọng, vừa ra phòng phỏng vấn liền vội vã gởi tin
nhắn cho Lãnh Tĩnh.
Vào thang máy, soi rõ mặt mày hớn hở của cô
trên vách tường thang máy.
Cửa thang máy bên này mới vừa đóng, khuôn mặt
tươi cười của cô vừa biến mất ở khe cửa, vừa gặp lúc
này, cửa thang máy xéo đối diện mở ra, gương mặt
đàn ông lạnh lùng giận tái đi bước ra ngoài.
Đội ngũ phỏng vấn vẫn còn đang kéo dài, mặt
anh không thay đổi đi qua từ một bên, trực tiếp
vào phòng phỏng vấn.
Áp buất thấp vẫn kéo dài đến đây, hai người
trợ thủ thấy anh, lập tức tới đón: “Ngài tới
rồi.”
Bởi vì là vòng phỏng vấn cuối cùng, sắc mặt anh
không tốt, người dự thi càng khẩn trương, hai phe
cũng không lên tiếng nữa, chỉ có tiếng bước chân
của anh, thật rõ ràng.
“Còn bao nhiêu?”
Trợ thủ nghe vậy, vội đưa lý lịch sơ lược đã sàng
chọn tốt cho anh: “Chỉ mấy người này.”
Anh mới vừa qua loa lật thử lý lịch sơ lược
đầu tiên, đã sửng sốt.
Trong đầu nhất thời thoáng qua vô số hình ảnh xấu
hổ. Tay mau hơn đầu óc một bước, lập tức lật
trở về tờ thứ nhất, nhìn kỹ tấm hình.
Sau đó ánh mắt chuyển tới tên họ.
Hồ Nhất Hạ? Tại sao không phải Hồ Diệc Hạ?
Bởi vì tên quen thuộc, sắc mặt anh cứng đờ, vì
hành vi làm người ta giận sôi của cô gái lúc sáng,
sắc mặt của anh cứng đờ hơn nữa. Trong đầu
liền toát ra một thanh âm tà ác:
Hồ Nhất Hạ, sau này chúng ta còn gặp lại. . .