Khách Điếm Đại Long Môn

Quyển 2 - Chương 77: Cùng bạch mã hoàng tử dạo kỹ viện



Lầu xanh nổi tiếng nhất thành Lâm Dương náo nhiệt suốt ngày, đêm đêm đàn
sáo, hồng nhan tuyệt sắc vây quanh, rượu ngon mỹ nữ tha hồ tận hưởng. Đã là chốn đô thành thì ngay cả kỹ viện cũng cực kỳ phong thái, sàn lớn,
lầu cao, phòng không thiếu, các cô nương lại càng nhiều vô kể, đến như
Bạch Phong Ninh, một kẻ lõi đời, thường xuyên giao du nơi phấn hoa cũng
chẳng thể chê trách gì. Nơi này hắn đã tới không chỉ một lần. Thanh lâu
có thể khiến Diệu tiểu vương gia phải nhiệt tình giới thiệu đương nhiên
là không để Vương gia mất mặt, nơi này không những cho người ta cảm giác thoải mái, mà còn thể hiện cuộc sống sung sướng xa hoa của đàn ông
trung thổ. Thái độ phục vụ ở đây rất chu đáo, cần cái gì là có cái đó.
Duy chỉ có một điều khiến tất cả thiếu đi sự hoàn mỹ. Bạch Phong Ninh
hắn thực sự không nên, vạn phần không nên hồ đồ mà đem theo Long Tiểu
Hoa – đại tẩu của hắn – nha đầu có tư duy quái dị tới thăm kỹ viện cao
cấp này.

Khoảng hơn chục người ngồi quanh một chiếc bàn lớn. Trên bàn đầy những sơn hào hải vị, nam nữ xen kẽ. Ngoại trừ Long Tiểu Hoa ngồi bên Bạch Phong Ninh ra, xung quanh đều là các mỹ nhân nổi tiếng nơi này, họ như những bông
hoa đua nhau khoe sắc. Còn bậc nam nhi ngồi đây đều là các quan lớn bé
của bộ Lại. Tiệc rượu ngày hôm nay, không cần phải nói nhiều, chính là
bàn tiệc được tổ chức để chúc mừng Hữu thừa tướng Bạch Phong Ninh mới
nhậm chức.

So với các vị quan của bộ Hộ ngày đêm bị Thập cửu điện hạ thúc giục thì
các quan viên bộ Lại thoải mái hơn nhiều. Bạch Phong Ninh, Bạch đại nhân xuất thân giang hồ, tính tình phóng khoáng, phong độ hơn người, chứ đâu tính toán như Thập cửu điện hạ. Ngày đầu nhậm chức, Bạch đại nhân không hề nạt nộ kẻ dưới, hòa nhã thân thiện với mọi người khiến cho không khí triều đình vô cùng ấm áp. Các quan viên cấp dưới cũng không ngốc, sau
khi tan triều, họ liền mời hắn dùng “bữa cơm rau dưa”. Hắn nhận lời
ngay. Nếu không có uy thế là quan trên thì khó mà có cơ hội như vậy.

Chỉ có điều… vị quan trên này có vẻ kỳ lạ.

Họ chưa từng nghe nói ai đến kỹ viện lại đem theo đàn bà cho vướng chân vướng tay.

Đương nhiên Bạch Phong Ninh biết việc hắn vất vả gây dựng hình tượng đều đã
bị kẻ bên cạnh làm sụp đổ hết. Trong ngày đầu tiên nhậm chức này, hắn
luôn cẩn thận suy xét trong từng cử chỉ, lời nói đối với các quan viên,
khiến họ vừa cung kính lại vừa nể sợ hắn vài phần. Vì thế họ mới nghĩ
cách làm cho hắn vui, mới mời hắn đi hưởng lạc. Khi nào thì đàn ông mất
cảnh giác nhất? Tất nhiên là lúc ôm người đẹp trong lòng rồi. Chưa biết
chừng hắn lại có thông tin gì đó giúp ích cho họ. Và thế là, khi Bạch
Phong Ninh mặc bộ đồ trắng quang minh chính đại chuẩn bị tới tham gia
cuộc vui, còn chưa bước chân ra khỏi cổng phủ Huyên vương thì đã bắt gặp một kẻ không đi giày khóc thút thít chạy về nhà chẳng thèm mở to mắt ra mà cứ thế đâm sầm vào hắn. Kẻ đó không nói gì, nắm lấy vạt áo hắn lau
nước mắt nước mũi rồi chỉ vào bức tường nói:

– Giúp tôi vượt tường đi.

– Hả? – Làm gì vậy? Hắn rất bận, đâu có thời gian nghe nha đầu ngốc nghếch này giải thích.

– Tôi muốn vượt tường, vượt tường, vượt tường. Tôi không muốn đi qua cổng lớn. Chúng ta bay qua tường đi.

– … Muội biết ta sắp đi đâu không? – Nơi hắn sắp đến là nơi đàn bà con
gái không nên đến. Hãy ngoan ngoãn ở nhà thêu hoa, cho chó ăn đi. Không
phải nàng muốn làm người vợ hiền sao?

– Cho dù huynh đến nơi chẳng ra gì như kỹ viện để mua vui thì tôi cũng sẽ cùng huynh vượt tường.

– Là muội tự nói đấy nhé. – Nàng không để ý thì hắn còn để ý làm gì? Thế
là hắn ôm eo nàng, không đi qua cổng mà nhún chân một cái bay qua bức
tường cao của phủ Huyên vương, bỏ lại Ngô quản gia sợ hãi đứng bên cổng
đợi lão gia tan triều để báo với lão gia tin động trời này.

Nữ chủ nhân của hắn đi chân đất vượt tường rồi.

Người ta thường nói hạnh đỏ vượt tường rất kích thích nhưng không ai nói cho
Bạch Phong Ninh biết sau khi hạnh đỏ vượt tường thì sẽ thế nào. Hắn chỉ
cảm thấy mình gặp phải một đống phiền phức lớn. Kẻ đó lười biếng ở trong lòng hắn. Hắn đành phải dẫn nàng đi mua đôi giày mới. Hắn rất đắc ý
chọn cho nàng một đôi giày thêu màu hạnh đỏ. Đi giày cho nàng rồi, hắn
mới phát hiện ra nàng vẫn đang bận lau nước mắt nước mũi, chẳng hề để
tâm đến nỗi khổ của hắn. Hắn nhếch môi, không nói gì nhiều mà đưa nàng
đến bữa tiệc của các quan viên bộ Lại.

Tất cả các quan nhìn thấy cảnh nha đầu này khóc thút thít thì đều há hốc
mồm, nở nụ cười thật khó coi. Họ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc.

Làm gì vậy? Bạch đại nhân ư? Dỗ trẻ con mà trẻ con không chịu về nhà sao? Lại còn đưa đến kỹ viện làm gì?

Tình cảnh trước mắt là thế nào vậy. Người con gái ngồi bên Bạch đại nhân vừa khóc vừa uống rượu này là ai? Họ có quan hệ thế nào với nhau? Ái mộ
nhau ư? Nữ theo đuổi nam ư? Biết người ta đến kỹ viện là khóc lóc đòi đi theo sao? Bạch đại nhân cũng để nàng ta đi theo? Làm thế nào đây? Cô
nương chuẩn bị sẵn cho Bạch đại nhân có nên đưa lên nữa không?

Đám quan viên bộ Lại không biết làm thế nào, chỉ có thể quan sát xem tình hình sẽ biến chuyển ra sao.

Bạch Phong Ninh không để ý nhiều chuyện trước mặt mình vừa có thêm một cái
gói nhỏ. Hắn cùng các quan viên hàn huyên uống rượu để mặc Long Tiểu Hoa vừa ngồi gạt nước mắt vừa ăn vừa uống chẳng hề khách sáo, chẳng chút
lịch sự, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì. Ăn phải món không thích,
nàng còn kéo tay áo trắng của người bên cạnh nói:

– Món đó không ngon, nhạt quá, lại nguội nữa, phải đun lại thôi.

Bạch Phong Ninh chẳng nói gì chỉ cầm đũa lên nếm thử một hai món rồi hơi
chau mày, lập tức các quan hiểu ý, sai người dọn món đó đi đổi món khác
lên.

Xem ra không giống như quan hệ nam nữ mà giống như quan hệ chủ với vật
nuôi, cứ cho ăn no là được. Lúc này, mấy vị quan viên nhướn mày, đánh
mắt, vỗ tay ra hiệu.

Long Tiểu Hoa ăn được một lúc thì bỗng thấy mấy cái đèn dầu bị người ta thổi tắt, giống như có một nhân vật lớn nào đó sắp xuất hiện. Nàng ngoái đầu nhìn ra cửa thì chỉ thấy mấy cô nương không mặc trang phục trung thổ,
đầu buộc khăn, lắc eo bước vào phòng. Các cô nương đó đều có mắt to, mũi thẳng, môi mỏng, màu mắt xám hơn người trung thổ.

– Nghe nói Bạch đại nhân mang một nửa dòng máu phiên bang nên chắc không
hứng thú với các cô nương của trung nguyên. Kỹ viện này đã đưa những cô
nương nổi tiếng nhất của phiên bang đến ca múa đàn hát cho Bạch đại nhân xem. Không biết ý Bạch đại nhân thế nào? – Một vị quan viên đứng dậy
giải thích rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho các cô nương đó đến bên Bạch
Phong Ninh.

Mùi xạ hương xộc lên rất đậm. Long Tiểu Hoa nuốt nước miếng nhìn các cô
nương đó. Nàng vô thức cúi đầu coi lại mình. Ôi! Đúng là nàng giống như
một con vật nuôi tượng trưng cho giống cái vậy. Tại sao “ở đây” lại nhỏ
hơn người ta, “ở kia” không quyến rũ bằng người ta, không biết nhảy múa, đàn hát càng không. Đánh đàn linh tinh mới là sở trường của nàng. Tại
sao ngoài Tiểu Như Ý ra, vẫn còn nhiều người xinh đẹp như vậy?

Có điều nữ sắc cũng vô ích. Bạch mã hoàng tử đối với nữ sắc, căn bản không hề động lòng.

– Các vị đại nhân thật hiểu lòng Bạch mỗ. Các cô nương trung thổ đúng là
không thể sánh bằng các cô nương phiên bang, vừa quái đản lại chẳng đáng yêu, hằng ngày bị “nhà chồng” quản thúc đến ngây ngây ngô ngô.

Xì! Kẻ hạ lưu này là ai? Bạch mã hoàng tử gì chứ? Hắn nói ai không đáng
yêu? Lại còn bị ai ai ai quản thúc chứ? Hắn đừng tưởng rằng nàng không
hiểu ý của hắn. Hắn có thể chỉ vào các cô nương phiên bang để mắng Long
Tiểu Hoa nàng ư?

– Đúng đúng đúng. Các cô nương phiên bang rất phóng khoáng, họ không nhỏ
mọn như những cô nương ở đây. Nếu Bạch đại nhân thích thì có thể chọn
một hai cô đưa về coi như là lễ mọn dâng tặng Bạch đại nhân.

– Điều này e là không hay. – Bạch Phong Ninh nâng chén rượu sứ nhỏ lên
nhấp một hớp: – Các vị đại nhân cũng biết, tại hạ đang ở nhờ phủ Huyên
vương. Tại hạ và đại tẩu không hòa thuận lắm. Nếu tại hạ dẫn các cô
nương về thì e là đại tẩu sẽ trở mặt với tại hạ.

– Ồ! Huyên vương phi ra oai thế sao? Thảo nào Huyên vương gia không hề
nạp thêm thiếp. Loại nữ nhân này thật là không chịu nổi, không chịu nổi. – Kỹ viện không chỉ là nơi đàn ông đến chơi bời mà còn là nơi lý tưởng
để lên án đám hổ cái ở nhà.

Khốn kiếp! Hắn mới là kẻ khiến người khác không chịu nổi. Nàng vừa mới bị
người ta đòi bỏ. Hắn đừng có nhắc đến chuyện đau đầu của nàng chứ, đừng
nghĩ rằng nàng không dẫn theo ba bông hoa thì không có khả năng làm bị
thương ai. Nếu chọc giận nàng thì hạnh đỏ nàng cũng có thể cắn người
đấy.

Nhưng những cô nương phiên bang kia lại chẳng hề để tâm tới khả năng gây sát
thương của nàng, duỗi đôi chân dài ra một cái, nàng liền bị quẳng vào
góc phòng, ngồi đó mà nhìn các cô nương ngực nở, eo thon, mông đầy đặn
uốn éo nhào vào lòng đàn ông, cười cười nói nói.

So với một nha đầu không đức hạnh, chẳng hiểu biết, tính khí cục cằn như
nàng thì tự nhiên các cô nương đó lại trở nên tốt hơn nhiều. Nàng cho
rằng mình không đủ hấp dẫn nên mới bị gạt qua một bên. Nàng vốn bị lão
gia nhà mình chê không đáng một xu, kết quả đi tìm bạch mã hoàng tử để
vượt tường thì lại bị đưa đến kỹ viện.

Bạch Phong Ninh cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn đến chơi kỹ viện mà lại mệt mỏi như vậy, vừa phải nói chuyện, hỏi han giao thiệp một lượt để khéo
léo lảng tránh đàn bà, vừa phải dành thời gian lo lắng cho một kẻ cứ hễ
không vui là lại tìm đến hắn để giải tỏa. Sao hắn lại không hiểu ý của
nàng chứ? Nhưng hắn không muốn thuận theo nàng mà thẳng thừng đẩy các cô nương ra. Đối với hắn nàng rõ ràng rất quan trọng nhưng nếu làm như
vậy, nha đầu nàng cũng sẽ chẳng cảm kích mà chỉ càng sách nhiễu hắn hơn
thôi. Hắn nhìn nàng đang như kẻ mất hồn, không thèm cùng đám cầm thú bọn hắn nhảy múa với các cô nương, ôm một bụng ghen tuông, ngồi trong phòng lớn nghe điệu nhạc tha hương giao hòa từ những nhạc khí của phiên bang.

Hứng thú của hắn dần dần rơi rớt, mấy vị quan viên lập tức nhận thấy điều
này. Qua mấy tuần rượu, không khí đã trở nên ảm đạm, lúc này liền có
người tới hầu chuyện chính sự:

– Cuộc vui tối nay, Bạch đại nhân có vẻ lơ đãng. Phải chăng Bạch đại nhân đang lo chuyện hòa ước với phiên bang? Thực ra tiểu nhân thấy nên giao
chuyện này cho Bạch đại nhân làm là tốt nhất. Bạch đại nhân có một nửa
dòng máu phiên bang nên nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bạch Phong Ninh cười từ chối:

– Đó chẳng phải là nhiệm vụ của Diệu vương gia sao? Bạch mỗ mới nhậm chức e là không thể gánh vác nổi trọng trách này.

– Nhưng Thánh thượng rất coi trọng lần hòa ước này. Thánh thượng không
chỉ cử Diệu vương gia đi trước mà tiểu nhân nghe nói người còn định để
cả Huyên vương phi cùng đi. Không biết là người có ý gì. Tóm lại vẫn rất kỳ lạ.

– …

Long Tiểu Hoa ngồi trong phòng có vẻ buồn ngủ. Mấy chén rượu bắt đầu khuấy
trộn dạ dày nàng. Tiếng nhạc bên tai càng khiến nàng thêm buồn ngủ. Chỉ
đến khi Bạch Phong Ninh lên tiếng thì nàng mới sực tỉnh. Giọng hắn có vẻ trách cứ nàng:

– Tại sao chuyện đi phiên bang quan trọng như vậy mà muội lại không nói cho ta biết?

Nàng giật mình, vội ngẩng mặt lên.

– Cho dù là thánh chỉ thì cũng phải bàn bạc chứ? Muội không hỏi qua ta và huynh ấy mà đã đồng ý rồi là sao? – Nàng muốn giấu họ làm nữ anh hùng?
Xin lỗi nhé. Nếu nàng dám biến thành như vậy thì hắn sẽ cho nàng một
trận trước cả Long Hiểu Ất ấy chứ. Ít nhất cũng ép cho nàng hiện nguyên
hình.

– Tôi đã bị mắng rồi. Huynh đừng mắng tôi nữa. Dù sao các người cũng luôn cho rằng tôi là kẻ vô dụng chẳng được tích sự gì mà.

– Ta tức giận vì vừa rồi muội cũng không thèm nói cho ta biết. – Hại hắn
nghĩ rằng nàng ra chợ bị người ta bắt nạt nên mới quay về tìm người an
ủi.

– Nói xong thì chẳng phải lại bị mắng sao? Tôi đâu phải kẻ ngốc mà đi tìm người khác để cho người ta mắng. – Nàng lầm bầm nói.

– Biết là bị mắng mà vẫn nhận lời mới là kẻ ngốc.

– Tôi là kẻ ngốc đấy. Tôi đã nhận lời đến nơi có những cô nương “ở đây”
rất lớn, “ở kia” rất hấp dẫn đấy. – Hắn cảm thấy nàng còn có thể chịu
được đả kích sao? Nàng đã buồn lắm rồi. Cãi nhau với lão gia nhà mình
rồi bị bỏ rơi, cùng bạch mã hoàng tử vượt tường rồi cũng bị bỏ rơi.

– Thực ra ta rất muốn muội đến nơi đó xem sao. – Ít nhất đó cũng là nơi
hắn sinh ra và lớn lên. Ngoại trừ việc đi vì nhiệm vụ lần này. Đúng là
nàng cần đến nơi đó: – Chưa biết chừng muội lại thích nơi đó đấy.

– Tôi không thích một nơi toàn mỹ nữ như vậy đâu. – Nơi đó chỉ khiến số cô nương đáng thương tự sát ngày càng tăng thôi.

Một bàn tay giơ ra trước mặt nàng. Nàng chẳng còn tâm trạng nào, gạt bàn
tay đó ra. Hắn nhìn tay mình bị gạt ra nhưng không hề rụt tay lại mà vẫn tiếp tục giơ ra trước mặt nàng.

– Ta còn chưa mời người ta nhảy điệu nhảy của phiên bang thì đã bị từ
chối rồi sao? Long Nhi, lẽ nào từ chối ta lại thú vị như vậy?

– Hả? – Nhảy điệu nhảy của phiên bang ư? Nó là cái quái gì thế?

– Mọi người phiên bang đều biết nhảy điệu nhảy phiên bang mà. Không biết
nhảy điệu nhảy này thì sẽ bị người ta cười. – Hắn vẫy vẫy ngón tay với
nàng, đôi mắt xám lim dim: – Muội vẫn chưa hiểu sao? Ta đang dạy cho
muội về văn hóa nước láng giềng đấy. Đưa tay ra đây nào.

– Oa! Huynh muốn lôi tôi đi đâu thế?

Tay trong tay nhảy điệu nhảy phiên bang gì ở kỹ viện chứ? Hắn cảm thấy hứng thú thế sao? Muốn dạy nàng nhảy, sao không chọn nơi nào vắng vẻ gió mát trăng thanh mà lại chạy đến kỹ viện làm gì?

Bạch Phong Ninh kéo một tay nàng, dẫn nàng ra giữa phòng lớn. Điệu nhạc
phiên bang tự nhiên nổi lên, tiết tấu nhanh, giai điệu du dương, chỉ có
điều kẻ nào đó lần đầu tiên nhảy điệu nhảy này luôn luống cuống giẫm vào chân người khác.

– Tôi tôi tôi không biết nhảy như thế nào.

– Muội chỉ cần xoay trong lòng ta là được rồi.

– Xoay như mấy cái vừa rồi sao?

– Muội nghĩ rằng muội có thể xoay những động tác khó hơn sao?

– …

– Long Nhi, ta bảo muội lắc eo chứ không bảo muội giẫm lên chân ta.

– …

– Long Nhi, đừng nhìn chằm chằm xuống đất như thế.

– …

– Ngẩng đầu lên nhìn ta đây này. Có thưởng đấy.

– Cái gì vậy?

– Này!

Bạch Phong Ninh vẫn một tay kéo nàng, xoay nàng một vòng dưới cánh tay mình. Không thể không nói rằng điệu xoay người tuyệt đẹp đó bị nàng làm cho
trở nên xấu xí. Hắn giơ tay kia ra trước mặt nàng, vẫy vẫy ngón tay trêu chọc, ra hiệu cho nàng cầm lấy thứ trong tay hắn nhưng nàng chỉ nuốt
nước miếng, không dám làm gì.

@STE’NT

Một chiếc cúc áo bạch ngọc được buộc chỉ đỏ nằm trong lòng bàn tay hắn.
Nàng quá quen với chiếc cúc đó. Đó là tín vật đính ước mà hắn đã bỏ lại
trong lần đầu tiên hắn đến ăn quỵt. Lúc đó, hắn chẳng hề để ý mà chỉ
giật nó đưa cho nàng. Không giống như bây giờ, nó đã được buộc bằng một
sợi chỉ đỏ.

– Lúc trước nó tròn tròn, rất dễ bị mất mà lại khó tìm. Như thế này thì sẽ không bị mất nữa.

Ý của hắn mà nàng nghe như vịt nghe sấm.

– Đừng nói với ta là muội không hiểu gì nhé. – Nàng còn nói dối là hắn sẽ xé toạc cái miệng của nàng giống như bông loa kèn rồi nhét cái cúc áo
bạch ngọc vào đấy.

– Đến phiên bang nhớ phải chăm sóc bản thân đấy. – Hắn dừng lại, đeo
chiếc cúc buộc chỉ đỏ vào cổ nàng rồi nhìn ngắm: – Con mắt của ta cũng
không tồi đâu.

Nàng giơ tay sờ sờ chiếc cúc bạch ngọc đeo trước ngực mình, đang định cất tiếng nói gì đó thì bị hắn ngắt lời.

– Nếu thích nơi đó thì cứ ở đó đợi ta. Nhớ chưa?

– Tôi… tôi không thích đất nước có những cô nương ngực to đó. – Bị hắn
xoay mấy vòng, nàng cảm thấy men rượu bắt đầu bốc lên đầu, chóng mặt khó chịu.

– Nếu rảnh thì tiện thể đến thăm mẹ ta nhé. – Tuy nàng đã thuận lợi qua
được cửa của mẹ chồng nhưng cũng không thể bỏ qua đạo hiếu.

– Tiểu Như Ý cũng là người đàn bà ngực lớn. – Ừm! Nàng vẫn luôn coi
thường bộ ngực phẳng lì của mình. Đó là nỗi đau không thể nói thành lời
trong lòng nàng.

Hắn chẳng hề để tâm chuyện đó. Đôi mắt xám dừng lại. Im lặng một lat, hắn lên tiếng:

– Nếu muội không muốn quay về nữa thì ta sẽ tới tìm muội. Lần này, ta sẽ không đến bắt muội mà đến thành thân đấy.

– Xì! Thành… thành thân ư? – Chiếc sọt lợn lại đung đưa trước mắt nàng.

– Ở đây muội đã thành thân, nhưng ở phiên bang có thể không tính. Chúng ta không để ý chuyện đó là được rồi.

– … Đã thành thân cũng có thể không tính được sao? – Người nàng đã lấy
có thể không tính được sao? Ra khỏi đất nước này là có thể không tính
sao?

– Đây gọi là “lợi dụng sơ hở để hành động”. – Hắn nhìn bộ dạng khó hiểu của nàng thì giơ tay xoa xoa cái đầu đó.

– … – Con người này, hắn coi trời đất, cha mẹ, người mai mối là gì vậy? Quả không hổ là con trai của Tiểu Như Ý. Ôi!

– Bây giờ còn muốn tiếp tục nhảy không?

– Nhảy ư? Ồ… E là không được. Tôi cảm thấy rất buồn… nôn… – Hậu quả của việc uống rượu xong lại quay lòng vòng.

– Ọe!

– … – Nàng có thể chẳng chút ý tứ mà nôn một trận sau lời cầu hôn cảm
động lòng người của hắn như vậy ư? Con người này, ai bảo nàng không có
chuyện gì lại đi uống rượu giải sầu chứ? Này! Không phải chứ. Lại còn
say nữa. Tốt nhất là nàng đừng coi những lời hắn nói là những điều trong mơ mà quên sạch đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.