Khách Điếm Đại Long Môn

Quyển 2 - Chương 58: Trò nham hiểm của đứa cháu



Trong thành Lâm Dương, phủ Diệu vương vẫn như xưa, cổng lớn cao ngất, tôn quý ngút trời. Nó không vì hành động thương phong bại tục của chủ nhân là
cưỡng đoạt dân nữ mà trở nên khác thường.

Hai con kỳ lân bằng ngọc bích ngồi trước cổng là vật mà Thánh thượng ban
cho hoàng tôn Cung Diệu Hoàng. Quan văn xuống kiệu, quan võ xuống ngựa,
muốn tiến vào phủ Diệu vương thì trước tiên phải hạ vài phẩm cấp. Tiểu
vương gia của phủ Diệu vương cũng thật giỏi xoay chuyển. Nếu không thì
sao mới mười tám tuổi đã có thể gánh trên vai trọng trách, có thể khiến
Hoàng thượng giao quân quyền vào tay hắn chứ. Quân quyền đại sự không
chỉ dựa vào quan hệ huyết thống cộng thêm sự sủng ái mà giao cho được.
Làm sao có thể ngăn được lời dị nghị của quần thần? Làm sao có thể tạo
dựng thế lực? Làm sao có thể khiến người lớn tuổi hơn nể phục mình chứ?
Những uy tín đó đều do một tay Cung Diệu Hoàng xoay xở, chứ chỉ dựa vào
ơn đức của Thánh thượng thì không thể thành được.

Phủ Diệu vương không phải là do vương gia trước truyền lại mà là do Thánh
thượng đặc cách khai ân xây phủ viện mới ban cho hoàng tôn Cung Diệu
Hoàng. Vị tiểu vương gia này từ sau khi được phong tước vị đến phủ đệ,
không kế thừa bất kỳ thứ gì của Thất hoàng tử, phụ thân mình. Vị Thất
hoàng tử này chỉ vì không tuân theo quyết định của Thánh thượng mà mất
đi sủng hạnh, cuối cùng thì cùng thê tử qua đời sớm, bỏ lại Cung Diệu
Hoàng. Đừng nói là phủ đệ đã sớm hoang tàn mà đến cả tước vị cũng bị
Thánh thượng thu hồi hết. Thế nên, tiểu vương gia của phủ Diệu vương có
thể có được thế lực như ngày hôm nay đều là dựa vào việc từ nhỏ hắn đã
được vào cung ở bên Thánh thượng.

– Cô hiểu những điều này rồi chứ?

Vị tiên sinh có bộ râu chữ bát[1] kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối đoạn đời của Diệu vương gia, nhưng chỉ
thấy Long Tiểu Hoa đang nhìn mình với một dấu hỏi lớn trên đầu, giống
như vịt nghe sấm vậy. Đó là ân sư của Diệu vương gia. Ông luôn ca ngợi
Tiểu vương gia trước các hoàng tử khác. Đến tận bây giờ, ông luôn rất
hài lòng về môn sinh của mình.

[1] Chữ bát: 八

Tư chất thật quá kém! Cung Diệu Hoàng đào ở đâu ra một tiểu cô nương quê
mùa chẳng hiểu gì cả như vậy chứ? Cô ta ngồi ngây bên Tiểu vương gia như củ khoai tây ấy, dùng cái ánh mắt như đang xem thuyết thư[2] đó để nhìn mình. Cô ta đến cả việc người chuẩn bị thành thân với mình
là nhân vật như thế nào cũng không biết. Điều này liệu có làm ảnh hưởng
đến chuyện đại sự của Tiểu vương gia không?

[2] Thuyết thư: Cách gọi khác của nghệ thuật Hát nói Trung Quốc, bao gồm các thể loại như Bình sách, Bình thoại, Đàn từ…

– Ý ông là cha mẹ hắn đều đã qua đời. Hắn có số phận đáng thương giống
như tôi. Sau đó, hắn được ở bên ông nội. Ông nội hắn rất yêu quý hắn…

– Ta đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Tiểu vương gia không phải dựa vào thánh ân để được như ngày hôm nay. Tiểu vương gia là…

– Dựa vào những trò nham hiểm để có được như ngày hôm nay ư? Ông nội hắn
rất yêu quý hắn nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ. Từ nhỏ, hắn đã học những trò nham hiểm và tạo nên những thành tích vĩ đại ư? – Không có gì cao
cả hơn một chút sao?

– …

– Được rồi. Tôi hiểu rồi. Vấn đề tiếp theo.

– …

– Phu tử…

– Ta đã nói với cô rồi. Ta không phải là phu tử. Ta được Thánh thượng ngự ban…

Long Tiểu Hoa chẳng hề có hứng thú gì với những thứ ngự ban này. Nàng tiếp tục ngắt lời người ta, hỏi:

– Ông có biết… Thập cửu điện hạ không? – Vị phu tử này còn dễ chịu hơn
tên họ Cung đó, kẻ không có đầu óc đã bắt nàng từ biên cương về đến kinh thành, nhốt nàng suốt bốn ngày liền, ngày nào cũng bắt nàng học những
bài học về việc “làm sao hiểu phu quân” của vị phu tử có bộ râu chữ bát
này. Không thể tiếp tục thế này được. Nàng quyết định thể hiện thân phận mình không phải là thấp hèn. Nàng là vị nương tử còn chưa bị bỏ hoàn
toàn của hoàng tử. Tóm lại là phải đối xử cho đúng mực chứ.

– … – Vị tiên sinh có bộ râu chữ bát nhíu mày, bỗng nhiên ông cảnh giác
với tiểu nha đầu trước mặt: – Cô nói tới Thập cửu hoàng tử của Thánh
thượng ư?

– Đúng đúng đúng. Thực ra tôi là…

– Đúng cái gì? Không đúng!

– Hả?

– Bây giờ Thập cửu điện hạ đó là kẻ thù số một của Tiểu vương gia. Hắn
luôn gây khó khăn cho Tiểu vương gia và thường lấy thân phận trưởng bối
để chèn ép Tiểu vương gia. Hắn đã quên mất mười năm trước, rốt cuộc ai
đã xử hắn tội làm thâm hụt quốc khố. Hứ! Thánh thượng nhân từ nhưng hắn
lại không biết sợ. Hắn nắm quyền quản lý quốc khố mà lại muốn điều khiển Tiểu vương gia. Cô nhớ cho kỹ đó là đối thủ của phu quân tương lai của
cô. Sớm muộn gì Tiểu vương gia cũng sẽ tiêu diệt hắn.

– Vậy nếu người của Thập cửu điện hạ trà trộn vào phủ Diệu vương thì…

– Tất là phải ép cung rồi diệt khẩu ngay.

– …

– Cô nên nhớ đây là phủ đệ của Tiểu vương gia. Nếu cô muốn làm chủ, người dưới trong ngoài đều kính trọng cô thì cô phải chu toàn với phu quân
của mình, làm những việc mà mình nên làm.

– …

Long Tiểu Hoa mặt nghệt như người chết đứng khi nghe phải tuân thủ phép tắc
làm một hiền thê. Trái tim nàng hoàn toàn đã chạy đi xa rồi. Nàng vốn
cho rằng đến địa bàn kinh thành của chồng cũ thì nàng có thể xưng danh
tính, chắc chắn sẽ có người đưa nàng tới chỗ Thập cửu điện hạ, nhưng
dường như nàng đã đến nhầm nơi. Đây là hậu phương của kẻ địch. Nếu nàng
nói mình là người của chồng cũ thì họ sẽ dạy cho nàng biết trò nham hiểm thực sự là như thế nào.

Lần này, việc nàng phải nghĩ không chỉ là làm sao để tránh nhắc đến chồng cũ, vấn đề giữ cái đầu trên cổ cũng rất quan trọng:

– … Haizzz… Khoan đã. Ông nói Thập cửu điện hạ là… thúc thúc của… Cung… Tiểu vương gia ư? – Nàng suýt nữa đã lỡ lời.

Vị phu tử đó chau mày, xem ra công lao dạy gia phả hoàng tộc mấy ngày nay của ông đều như đàn gẩy tai trâu:

– Thập cửu điện hạ là hoàng thúc của Tiểu vương gia. Mấy ngày trước ta đã bảo cô về xem gia phả hoàng tộc rồi cơ mà. Cô không xem chữ nào sao?

– Xì! Đó là thúc thúc của hắn. Vậy chẳng phải tôi là…

Thẩm thẩm ư?

Học cả ngày, cuối cùng nàng đã biết họ có quan hệ huyết thống. Thảo nào họ
lại giống nhau đến thế. Ý nàng là hắn cũng có tướng mạo mê hoặc con gái
nhà lành giống như chồng cũ của nàng.

Hắn thật biến thái! Rõ ràng hắn biết nàng là vợ trước của Long Hiểu Ất mà
còn kiên trì muốn lấy nàng, ép nàng vào động phòng. Dù sao người bị nhốt vào sọt lợn cũng là nàng. Hắn chẳng hề đau xót đâu.

Nàng đang thỏa chí tưởng tượng thì nghe bên ngoài có người báo Vương gia về
phủ. Từ khung cửa sổ chạm gỗ nhìn ra, nàng chỉ thấy Cung Diệu Hoàng đang bàn bạc gì đó với người đi cùng, thần sắc không tốt, hắn nhíu mày căng
thẳng, đáp lại người đi bên cạnh. Người đó lập tức sợ hãi và lo lắng,
rồi xoay người đi luôn.

Cung Diệu Hoàng còn lại một mình. Hắn đang định bước về phía thư phòng thì
thấy ân sư từ trong thư phòng bước ra, hành lễ với mình. Vị ân sư liếc
mắt sang một bên, rõ ràng là có điều muốn nói.

Hắn không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là tố tội ai đó. Nàng liếc nhìn qua khung cửa sổ chạm gỗ thì thấy hắn bước đến bên ân sư.

– Tiểu vương gia, lão phu cảm thấy muốn đối phó với Thập cửu điện hạ có
rất nhiều cách. Vương gia thật sự muốn dùng tiểu nha đầu không biết
Vương gia là ai để đấu với Thập cửu điện hạ sao?

– Muốn đấu với Long Hiểu Ất có rất nhiều cách nhưng đây là cách nhanh
nhất, trực tiếp nhất và gây tổn thương nhất. – Hắn từ từ xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái của mình: – Ân sư cứ dạy dỗ cô ta để cô ta có
chút tiến bộ. Để xứng với tiểu vương, cô ta cần phải học rất nhiều thứ.

– Chỉ e là gỗ mục không thể chạm khắc được thôi.

– Đến tay tiểu vương thì cho dù là củi khô cũng sẽ nở hoa. – Hắn xoay
xoay nắm đấm, thản nhiên nói: – Tiểu vương có một chuyện muốn thỉnh giáo ân sư.

– Tiểu vương gia nói đến động tĩnh của Thập cửu điện hạ khi Vương gia rời kinh ư?

– Ừm! Thánh thượng thật sự đã cho phép hắn sao chép lại kiến trúc phủ Hữu tướng[3] ư?

[3] Hữu tướng: Cách gọi giản lược của chức vị hữu thừa tướng.

– Đúng như vậy. Tiểu vương gia nói xem, rốt cuộc Thập cửu điện hạ này
đang nghĩ gì? Hắn về thành thì trước tiên là lôi Vương gia đến trà quán
mấy lần, chẳng hề kiểm tra sổ sách bộ Hộ mà cứ muốn sao chép lại kiến
trúc phủ Hữu tướng. Sao Thánh thượng cũng chấp thuận cho hắn chứ? Hữu
tướng vốn được Thánh thượng coi là trung quân, đối với những biểu hiện
của Vương gia, ông ta thường hay rèm pha trước mặt Thánh thượng. Thập
cửu điện hạ làm như vậy chẳng lẽ là muốn giúp chúng ta?

– Hắn ư? Hừ… Chỉ e hắn vẫn còn ôm hận mười năm trước và nhân cơ hội này để trả thù những kẻ đó thôi.

– Sao tầm nhìn của Thập cửu điện hạ lại ngắn như vậy chứ? Thật khó làm
được việc lớn. Nói chuyện mười năm trước, Tiểu vương gia, lão phu cảm
thấy Thập cửu điện hạ khó mà thành công được. Hắn với Thánh thượng không giống như Vương gia với Thánh thượng. Từ nhỏ Vương gia đã đi theo Thánh thượng, còn quan hệ giữa hắn với Thánh thượng luôn có cái gai là mẫu
phi của hắn xen vào.

– … – Vừa nhắc đến mẫu phi của Long Hiểu Ất, Cung Diệu Hoàng đột nhiên im lặng, không tiếp lời ân sư nữa. Ân sư thấy hắn im lặng như vậy thì cũng không nói gì nhưng rồi lại lên tiếng:

– Tiểu vương gia, lão phu biết quan hệ giữa người và Thập cửu điện hạ không đơn thuần, nhưng người đừng để hắn che mắt.

– Ân sư sợ tiểu vương nương tay với hắn chỉ vì mẫu phi của hắn là tỷ tỷ của mẫu thân tiểu vương ư?

-…

– Tiểu vương đã sớm quên mối quan hệ phức tạp này rồi. Có mỗi chuyện hai
tỷ muội được gả cho một đôi phụ tử, mà sao cứ nhắc tới mọi người lại
phải e ngại nhỉ? Ân sư nghĩ rằng tiểu vương còn để ý đến những chuyện
nhỏ nhặt này sao? Mẫu phi của hắn là tuyệt sắc giai nhân của hậu cung
thì sao chứ? Đến hình dáng mẫu thân của mình, tiểu vương còn không nhớ
nổi nữa thì việc gì phải để ý đến một phi tử mà mình không biết nên gọi
là nãi nãi hay là di nương? – Cung Diệu Hoàng cười lạnh lùng, suy nghĩ
sâu xa.

– Tiểu vương gia, trước mặt Thánh thượng, người đừng nói những câu như
vậy. Tiểu vương gia cũng biết Thánh thượng vẫn còn nhớ đến mẫu phi của
Thập cửu điện hạ. Thánh thượng vẫn còn giận chuyện phụ thân của Tiểu
vương gia bất chấp sự phản đối của Thánh thượng nhất quyết lấy mẫu thân
của người. Thế nên…

– Tiểu vương không hiểu tính khí của hoàng gia gia thì đã sớm bị người
đuổi ra khỏi hoàng cung rồi. Không phải tiểu vương đã nói rồi sao? Với
những chuyện lằng nhằng đó, ai thích nhớ thì nhớ, ai thích quên thì
quên. Tiểu vương có việc mình cần làm. Nếu Long Hiểu Ất không thể quên
nổi thì cứ để những chuyện đó níu chân hắn. – Cung Diệu Hoàng nói xong,
nhếch môi hỏi: – Hôm nay, tiểu nương tử tương lai của ta lại gây nên trò cười gì thế?

– Cô ta ư? Haizzz! Lão phu buột miệng nhắc đến chuyện làm sao Tiểu vương
gia có được địa vị như ngày hôm nay nhưng cô ta chỉ nói một câu. Cha mẹ
người đã mất, phải sống cùng ông mình thật là đáng thương. Cô ta còn nói cái gì mà chưa thấy đủ, cái gì mà học trò nham hiểm…

– … – Cung Hoàng Diệu nhíu mày hỏi: – Cô ta còn nói gì nữa?

– À, phải rồi. Còn một chuyện nữa mà lão phu muốn nói cho Tiểu vương gia biết. Cô ta hỏi lão phu chuyện của Thập cửu điện hạ.

– Cô ta hỏi về Long Hiểu Ất sao?

– Đúng vậy. Thế nên nha đầu này không đáng tin lắm. Tiểu vương gia nên đề phòng một chút.

Cung Diệu Hoàng nghe xong liền xoay người bước vào thư phòng, cao giọng nói:

– Ha! Trừ khi tiểu vương trúng phải mỹ nhân kế. – Còn chưa biết ai thao túng ai đâu.

Cung Diệu Hoàng đẩy cửa thư phòng thì thấy Long Tiểu Hoa đang ghé sát vào
vách tường nghe lén và đang định quay lại bàn. Hắn kéo phía sau cổ áo
của nàng, đẩy nàng ra bàn, nở nụ cười nham hiểm:

– Nghe được hết chưa? Hừm! Ân sư nói cho cô nghe thì cô không muốn, lại muốn nghe tiểu vương nói sao?

– Chúng ta vẫn chưa thành thân, nên để ý tới danh tiết của tôi một chút! – Bây giờ nàng đang rất tỉnh táo, môi hắn có thể đừng kề sát nàng như vậy được không?

– Tiểu vương rất muốn chính miệng mình nói cho cô biết một chút chân
tướng sự việc. Chẳng hạn như rốt cuộc tiểu vương có thấy đủ hay không. – Hắn cúi xuống trán nàng, nở nụ cười đầy tà khí. Nó khiến nàng kinh sợ.

– Người… tốt nhất là người đừng như vậy. Người biết là người như vậy giống cái gì không?

– Giống cái gì? Giống kẻ ức hiếp con gái nhà lành sao?

– Không phải. Rất giống nhân vật nam trong tiểu thuyết của Tiểu Như Ý, bị người ta vạch trần một cách bi thảm, bị thấy rõ toàn bộ tâm tư, khiến
bản thân thẹn quá hóa giận, lại quay sang muốn bắt nạt nhân vật nữ… Ưm
ưm… – Tư thế hôn kinh điển và tiêu chuẩn của nhân vật nam chính, nhấc nữ nhân vật chính ngồi lên bàn, dùng hai tay giữ chặt hai tay của nàng.
Hắn chỉ cần ngả người theo tư thế hung bạo của mình, nhưng hắn đã tìm
nhầm nhân vật nữ chính rồi. Nàng là thê tử của thúc thúc hắn, là thẩm
thẩm của hắn đấy.

Cung Diệu Hoàng hôn nàng, lim dim nói:

– Thẹn quá hóa giận sao? Hứ… Tiểu vương cho rằng tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết vớ vẩn ấy của cô sẽ đứt đoạn trước khi tới được bước đó.
Trò vui còn chưa diễn ra đâu…

– Người người người, người như vậy là không đúng. Tuy lúc đầu đọc tiểu
thuyết tôi cũng cảm thấy nữ nhân vật chính đã chán ghét việc phải nói
những điều vớ vẩn ấy như vậy thì đâu cần nói ra làm gì. Nhưng bây giờ
tôi phát hiện mình đã nhầm. Nhầm rồi. Nhầm nghiêm trọng. Hiểu nhau rất
quan trọng, rất quan trọng. Chúng ta tuyệt đối không thể coi nhẹ việc
trò chuyện. – Trong chuyện tình cảm của mình, nàng đã không hé môi. Lần
đầu tiên nàng hiểu ra rằng nữ nhân vật chính lắm chuyện không phải chỉ
khiến cho người ta chán ghét.

– Hừ! Hiểu nhau sao? Cô thật sự nghĩ rằng mình có thể hiểu được trong
lòng tiểu vương đang nghĩ gì? – Hắn lạnh lùng trừng mắt. Đối với những
câu nói của nàng, hắn cảm thấy đó đúng là nghĩ sao nói vậy. Nhưng thuyết “không thấy đủ” kia chẳng qua chỉ là nói bừa mà thôi. Đầu óc nữ nhân
này toàn là những khái niệm kỳ quái. Ân sư nói rất đúng. Không thể không đề phòng nàng… Hắn phải đề phòng nàng trước: – Có điều… tiểu vương lại
muốn biết trong lòng cô đang nghĩ gì?

Hắn kéo tay nàng hướng về phía ngực nàng, thấp giọng nói:

– Đang nghĩ đến Long Hiểu Ất, muốn chạy trốn khỏi chỗ tiểu vương để đi tìm Long Hiểu Ất đúng không?

– Ồ… Tôi… tôi tuyệt đối không hề có ý nghĩ đó. Tôi ở đây được ăn ngon, ở thoái mái. Tôi…

– Tiểu vương có thể thả cô đi.

Hắn cười, nhẹ nhàng buôn lỏng để tay nàng tự tuột ra khỏi lòng bàn tay hắn. Hắn tỏ vẻ rộng lượng:

– Đừng cố tìm cách gây sự chú ý của mọi người làm gì. Ngày mai, Long Hiểu Ất sẽ tới đại đạo Lễ Sĩ tịch biên tài sản. Nếu cô muốn đi thì cứ bước
qua cổng lớn mà đi.

– Người… thật sự chịu thả tôi đi.

Hắn nhíu mày không nói gì mà xoay người ra khỏi cửa. Trước khi đi, hắn còn ngoái đầu lại đầy tự tin nói với nàng:

– Tiểu vương không định cả đời giam cầm nương tử của mình. Tiểu vương dám đánh cược cô sẽ ngoan ngoãn quay về chỗ tiểu vương, quay về một cách
cam tâm tình nguyện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.