*Hoa hồng đỏ chính là biểu tượng cho một tình yêu lãng mạn. Chín mươi chín đóa hoa hồng mang ý nghĩa tình đôi ta luôn cháy mãi không bao giờ nhạt phai.
Dưới ánh sáng mờ mờ, tầm mắt Dư Đàn thoáng liếc qua Tạ Chi Dục, thấy phía sau lưng anh là cả một khu vườn hoa tươi rực rỡ. Hôm nay ánh mặt trời không quá gay gắt. Bầu trời âm u y như tâm trạng của Dư Đàn bây giờ vậy.
Lòng Dư Đàn rối như tơ vò. Cô không rõ chuyện gì đang xảy ra và cũng có trăm nỗi niềm băn khoăn.
Tin tức kết hôn đã được hé lộ với truyền thông từ lâu rồi. Trong tiệc rượu cũng có rất nhiều người thân và bạn bè cùng tham dự. Cô không muốn phải thừa nhận bây giờ bản thân mình đang bết bát biết nhường nào.
Vào một ngày vui như ngày hôm nay, những người khác đều nhận được rất nhiều lời chúc phúc, chỉ có một mình cô là bị chế giễu.
Là ai cũng được, tại sao lại cứ phải là Tạ Chi Dục cơ chứ?
“Giận hả?” Tạ Chi Dục sờ trán Dư Đàn một cái đều trêu chọc: “Hay là cho cậu búng lại nhé?”
Còn lâu Dư Đàn mới ngây thơ như thế. Cô nổi loạn từ trong xương rồi, không muốn để người bạn cũ này khinh thường, bèn mỉa lại một câu: “Tạ Chi Dục, đừng có lúc nào cũng bày ra cái vẻ ta đây giỏi lắm như thế được không? Cậu thì biết gì chứ!”
Cô cũng không biết giọng nói của mình nghe hơi khàn, như đang phải chịu uất ức mà nức nở vậy.
Mềm mại như một chú cá nhỏ đang bơi ngược bơi xuôi trong dòng suối yên ả đột ngột lại chui thẳng vào lòng người ta vậy.
Đôi mắt của Tạ Chi Dục nhìn vào khuôn mặt Dư Đàn. Đây là khuôn mặt mà anh quen thuộc nhất, thế nhưng bây giờ trông lại như chỉ là ảo ảnh vậy, khiến anh muốn giơ tay ra đụng vào đó một cái xem có phải là thật hay không.
Dư Đàn phản ứng nhanh hơn, đập một cái hất tay Tạ Chi Dục ra: “Đừng đụng vào tớ!”
Cô đứng dậy muốn đẩy Tạ Chi Dục ra, không ngờ gót chân lại đau nhói, suýt nữa thì ngã nhào vào lòng anh.
“Á…”
Dư Đàn đau đến nỗi hít ngược vào một hơi, vô thức túm lấy tay Tạ Chi Dục.
Khuỷu tay của người đàn ông không giống với thuở niên thiếu cho lắm, có thêm đường cong cơ bắp rất rõ ràng. Cô nhanh chóng thả tay ra rồi nhíu mày nhìn hình xăm chẳng biết có từ lúc nào của anh.
Phần lớn mọi người đều có thành kiến với người xăm trổ đầy mình.
Đó là một trong những hình ảnh đại diện cho sự tàn bạo, hung dữ và lạnh lùng.
Khuôn mặt Tạ Chi Dục vốn đã không dễ gần gũi rồi, bây giờ lại có thêm một số hình xăm trên người nữa sẽ chỉ khiến người khác xa lánh anh mà thôi.
Tạ Chi Dục lại chỉ lẳng lặng nhìn Dư Đàn, không giơ tay ra nữa, cũng không làm ra bất cứ hành động nào quá đáng. Cử chỉ lịch sự này không giống như một cử chỉ sẽ xuất hiện trên một người đàn ông có cánh tay đầy hình xăm như thế. Trông quá giả tạo, cứ như đó chỉ là một trò lừa bịp để dụ dỗ kẻ địch cắn câu, rồi trong giây tiếp theo, người này sẽ nuốt chửng đối phương một cách sạch sẽ vậy.
Anh đứng dậy, đưa tay móc từ trong túi ra hai miếng băng dính cá nhân đưa cho Dư Đàn rồi chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Giày không vừa chân thì đi làm gì?”
Một lời nhưng có hai nghĩa.
Dư Đàn hít một hơi thật sâu: “Không cần cậu quan tâm.”
Nói xong cô xoay người rời đi, không nhận băng dính cá nhân mà Tạ Chi Dục đưa tới.
Tạ Chi Dục nhìn theo Dư Đàn đang mặc sườn xám đỏ rực. Hành lang dài như đi mãi không tới điểm cuối. Sống lưng của cô thẳng tắp, mái tóc dài uốn xoăn xoã xuống như thác nước.
Thiên vị một người có thể đến mức nào?
Đến mức cho dù người ta đã gả làm vợ người khác, kết hôn sinh con rồi nhưng anh vẫn không ngần ngại chút nào đứng tại chỗ chờ người đó quay đầu lại.
Chỉ là Tạ Chi Dục đã đợi quá lâu rồi. Có vẻ như anh không còn nhiều kiên nhẫn như vậy nữa.
*
Lúc Dư Đàn quay về phòng tiệc, tất cả mọi chuyện cứ như chưa từng xảy ra vậy.
Lục Ngạn mặt mày dịu dàng đi tới kéo lấy tay Dư Đàn, một lần nữa vừa nhẹ nhàng nói chuyện vừa cắn lên tai cô: “Đừng nóng giận, đều là lỗi của anh cả. Anh cũng đã giải thích với mọi người rồi. Em đừng để trong lòng nữa.”
Dư Đàn nhếch môi không mở miệng, để ý tới bó hoa loa kèn màu đen đã bị phá hỏng rồi ném vào một góc.
Dương Thiều Mỹ và Bách Dung Dung cũng quan tâm hỏi han xem hai người bọn họ đã trò chuyện cái gì. Nhưng Dư Đàn lại chỉ lắc đầu một cái.
Quá trình đính hôn bị ngắt quãng trước đó lại được tiếp tục diễn ra. Có người đưa một bó hoa hồng đỏ chín mươi chín bông cực kỳ đẹp tới.
Đây là bó hoa mà vừa rồi Lục Ngạn cố ý dặn người ta đi chuẩn bị. Vì để thể hiện sự áy náy, gã ôm bó hoa tới trước mặt Dư Đàn.
“Hy vọng những bông hoa này có thể đền bù được những sai lầm vừa rồi của anh. Dư Đàn, anh yêu em.”
Một tay của Dư Đàn không thể nào ôm nổi bó hoa nên cô chỉ giơ tay đỡ tượng trung một cái rồi để Bách Dung Dung ôm hoa qua một bên đặt giúp mình.
Cô và Lục Ngạn đã ở bên nhau lâu như vậy rồi nhưng rất ít khi được gã tặng hoa cho. Bó hoa chín mươi chín đóa lại càng lại lần đầu tiên. Nhưng khi nhìn thấy những bông hồng đỏ diêm dúa chói mắt này, Dư Đàn lại không hề cảm thấy chút lãng mạn nào, trái lại chỉ thấy chướng mắt.
Buổi lễ tiếp tục tiến hành.
Tiếp theo là bước trao đổi nhẫn đính hôn.
Lục Ngạn đã cố ý mời người tới thiết kế một chiếc nhẫn kim cương hai carat dành cho nữ, cộng thêm những viên kim cương tấm khảm xung quanh nữa nên nhìn bằng mắt thường, chiếc nhẫn như lớn hơn gấp đôi.
Đêm hôm đó Lục Ngạn cầm chiếc nhẫn này quỳ một chân xuống đất khiến Dư Đàn cảm động đến nỗi không giữ được bình tĩnh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến phản ứng của gã ngoài hành lang lúc này là cô lại cảm thấy đáy lòng lạnh như băng.
Cho nên thật sự là gã muốn kết hôn với cô sao?
Không sai, cô rất mong muốn có một đám cưới nhưng cô chưa bao giờ ép buộc gã.
Dư Đàn nhìn chiếc nhẫn kim cương một lần nữa nhưng bây giờ cõi lòng của cô đã không còn như trước. Cô không thấy cảm động, thậm chí còn thấy đau mắt cực kì. Dưới ánh đèn, kim cương khúc xạ ra một luồng sáng lạnh như băng, khiến nó như phủ thêm một lớp giả dối.
Người thân và bạn bè có mặt trong buổi tiệc liên tục trầm trồ kêu lên. Ngay cả nhẫn đính hôn mà đã xa hoa như vậy rồi, chưa nói đến nhẫn cưới ba tháng sau đâu đấy.
“Kim cương lớn quá đi mất!”
“Dư Đàn thật là có phúc.”
“Chúc mừng, xin chúc mừng!”
“Dư Đàn thật sự kiếm được một tấm chồng tốt rồi!”
Dư Đàn chết lặng nhận lấy chiếc nhẫn đính hôn, để mặc cho Lục Ngạn đeo nó lên tay mình. Không biết có phải thời gian gần đây bận rộn quá hay không mà cô bị gầy đi một chút, thế nên chiếc nhẫn đeo lên ngón tay bị dư ra một khe hở.
Những bước tiếp theo được tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Đồ ăn ở tiệc rượu khu Vân Thiên nổi tiếng là cực kỳ ngon, màu sắc hương vị đều có đủ cả. Thật ra thì đối với phần lớn những người có mặt tại đây, ăn tiệc uống rượu mới là chuyện chính.
Dư Đàn ăn không ngon, cô chẳng nếm ra được vị gì.
Lục Ngạn thân mật vỗ lên tay cô rồi ôm vai cô và nói: “Chúng ta đi mời rượu trước đã nhé.”
Từ trước đến nay Dư Đàn đều không thích văn hoá trên bàn rượu. Chỉ là trong trường hợp này, cô cũng không tiện từ chối. Cô và Lục Ngạn cùng đi một vòng mời rượu, phần lớn là nghe lời chúc phúc thì người thân và bạn bè.
Người lớn trong nhà lải nhải mãi không xong, còn kéo tay Dư Đàn qua lẩm bẩm nói: “Cháu và Lục Ngạn đã bên nhau nhiều năm rồi. Bây giờ Lục Ngạn không quên cưới cháu về. Hai cháu cố gắng sống cho tốt nhé. Cuộc sống sau khi cưới không giống như khi yêu nhau đâu, cãi nhau là chuyện khó tránh khỏi, phải bao dung lẫn nhau nhé.”
“Dư Đàn, đừng để trong lòng mấy chuyện xui xẻo kia nữa. Đính hôn là để vui vẻ mà.”
“Lục Ngạn cũng vậy, đàn ông thì phải học cách dỗ dành vợ nhiều hơn.”
Lục Ngạn cười qua loa cho xong chuyện, trên người có thêm hơi thở của con buôn.
Tửu lượng của Dư Đàn không tốt nên mới mấy ly xuống bụng mà tai cô đã đỏ rực lên. Cô không chịu nổi nữa nên khoát khoát tay: “Em có hơi choáng váng, về chỗ ngồi trước đây.”
Lục Ngạn cũng không ép buộc nữa.
Trở lại bàn của mình một lần nữa, Dư Đàn bị mẹ kéo qua hỏi nhỏ: “Con nói thật cho mẹ nghe, rốt cuộc chuyện của Lục Ngạn là thế nào vậy?”
Dư Đàn nhức đầu: “Anh ấy nói mình không làm những chuyện đó ạ.”
Dương Thiều Mỹ bán tính bán nghi: “Mẹ thấy mặt nó hoảng hốt lắm, trông như chột dạ vậy.”
Dư Đàn để ý tới điện thoại di động của Lục Ngạn vẫn còn đặt trên bàn, màn hình còn đang sáng lên, có người gửi cho gã một tin nhắn ngắn.
Điện thoại của Lục Ngạn thường xuyên để ở chế độ im lặng nên người khác gọi điện nhắn tin cho gã, gã cũng không nghe thấy. Phần lớn chuyện công việc là gửi thẳng tới chỗ trợ lý của gã.
Dư Đàn nghe mẹ nói chuyện, câu có câu không đáp qua loa.
Dương Thiều Mỹ cũng nhìn ra bây giờ trong lòng Dư Đàn đang không bình tĩnh nên thở dài một hơi không nói thêm gì nữa: “Mẹ vào nhà vệ sinh một chút.”
Dư Đàn thấy điện thoại Lục Ngạn vừa mới tối xuống lại sáng lên lần nữa.
Cô chưa từng kiểm tra điện thoại của Lục Ngạn lần nào, thế mà lần này ma xui quỷ khiến lại cầm lên liếc nhìn.
Trên màn hình vẫn còn giữ tin nhắn chưa đọc.
CHENZHEN: [Chúc mừng anh đính hôn nhé. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.]
CHENZHEN: [Hy vọng sau này anh sẽ không làm phiền em nữa!]
CHENZHEN.
Là Trần Trân.
Dư Đàn không khỏi nghĩ nhiều.
Một cơn ớn lạnh xông thẳng từ lòng bàn chân lên khiến cô rùng mình, tóc gáy dựng đứng lên. Lòng bàn tay cô hơi run rẩy, vô thức liếc mắt nhìn Lục Ngạn đang đứng cách đó không xa.
Lục Ngạn đang ngồi bàn và giao lưu với bạn bè, mặt đỏ đến tận mang tai vì uống nhiều. Nếu là trước kia thì Dư Đàn sẽ không khỏi đau lòng, cảm thấy gã phải xã giao quá nhiều quá khổ cực. Nhưng bây giờ cô lại không cảm thấy gì cả, đầu ngón tay lại nhanh chóng gõ gõ lên màn hình.
Mật mã gồm bốn chữ số. Dư Đàn nhanh chóng nhập sinh nhật của Lục Ngạn vào. Hệ thống nhắc nhở sai mật khẩu. Cô dừng lại một giây rồi lại nhập sinh nhật của mình vào. Hệ thống nhắc nhở sai mật khẩu.
Bạch Dung Dung thò đầu qua hỏi Dư Đàn đang làm gì đó.
Dư Đàn sợ hết hồn, suýt nữa thì làm rơi điện thoại di động xuống đất.
Bách Dung Dung cũng giật mình: “Cậu đang trộm cắp hay gì vậy hả?”
Dư Đàn lắc đầu.
Cơ hội nhập mật khẩu là có giới hạn. Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu lại hiện lên ngày tháng sinh nhật của Trần Trân.
1221.
Nhập vào.
Mở khoá thành công.
Dư Đàn cũng không biết tại sao mình lại nhớ sinh nhật Trần Trân. Bảy năm trước cô đã từng tham dự sinh nhật của Trần Trân một lần rồi sau đó đến nay vẫn không thể quên được.
Ngày hai mươi mốt tháng mười hai, một con số cực kỳ dễ nhớ.
Bây giờ Dư Đàn đã mất khả năng suy nghĩ rồi. Đầu óc cô rỗng tuếch.
Cô chỉ là chết lặng mở khung chat với CHENZHEN ra rồi đọc lịch sử trò chuyện của bọn họ.
Câu đầu tiên đập vào mắt cô là lời nhắn của Lục Ngạn: [Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới quên được em đây?]
Thời gian gửi: Tròn bảy giờ sáng
Ngay dưới đó là hai câu trả lời vừa rồi của Trần Trân.
Bảy giờ sáng Dư Đàn còn đang chờ tin nhắn của Lục Ngạn, suốt đêm ngủ không được ngon giấc.
Thế mà gã lại đang nhắn tin cho mối tình đầu của mình.
Dư Đàn lạnh cả người, hoàn toàn không thể thốt ra dù chỉ một lời.
Lục Ngạn: [Em ở Canada có khoẻ không?]
Lục Ngạn: [Tuyết rơi rồi này.]
Lục Ngạn: [Nhớ em.]
Lục Ngạn: [Anh có rất nhiều lời muốn nói với em. Nhưng mà em lại chặn anh mất rồi.]
Lục Ngạn: [Bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại nhau nhỉ?]
Lục Ngạn: [Anh thành công rồi.]
Lục Ngạn: [Em có trở về không?]
…
Lục Ngạn đã đổi sang dùng chiếc điện thoại này được hai năm rồi. Thế nên tất cả lịch sử trò chuyện đều được lưu lại bên trong.
Nếu tính thêm cả mấy năm trước nữa thì gã đã gửi cho Trần Trân bao nhiêu tin nhắn rồi?
Ngón tay của Dư Đàn chậm chạp di chuyển lên xuống. Toàn là tin nhắn từ phía Lục Ngạn gửi đi. Tin nào cũng có kèm một dấu chấm than màu đỏ phía sau.
Mãi đến gần đây tin nhắn của Lục Ngạn mới không còn dấu chấm than màu đỏ nữa. Điều này nói lên rằng bọn họ đã thêm bạn tốt một lần nữa.
Bốn tháng trước.
Lục Ngạn: [Em có đi xem phim điện ảnh không?]
Lục Ngạn: [Hy vọng em sẽ thích.]
Ba tháng trước.
Lục Ngạn: [Có thể cho anh nghe giọng em một chút được không?]
Một tháng trước.
Lục Ngạn: [Anh chuẩn bị cầu hôn Dư Đàn rồi, sao em mãi còn chưa chịu về?]
Lục Ngạn: [Chỉ cần em nói không muốn, anh sẽ cầu hôn ngay.]
Lục Ngạn: [Anh cầu hôn rồi.]
…
Từng chữ từng câu như cây kim đâm thẳng lên người Dư Đàn. Những hình ảnh qua lại với Lục Ngạn sáu năm này lặp đi lặp lại trong đầu cô. Những lời ngon tiếng ngọt kia khiến cô phải buồn nôn.
Dư Đàn không thể hiểu nổi tại sao Lục Ngạn có thể làm được việc một lòng hai chỗ như thế. Trong thời gian qua lại với cô mà gã vẫn nhớ mãi không quên bạn gái cũ.
Hoặc cũng có thể nói là trái tim của gã chưa từng thuộc về cô.
Hôm nay.
Lục Ngạn: [Hôm nay anh phải đính hôn rồi.]
Lục Ngạn: [Nói cho anh biết rốt cuộc anh phải làm gì mới quên được em đây?]
Dư Đàn vừa mới đọc được xong tin nhắn cuối cùng, đột nhiên điện thoại bị người nào đó giật mất.
Mu bàn tay Dư Đàn bị móng tay sắc bén quẹt ra một vết máu thật dài. Cô ngạc nhiên nghe thấy giọng nói mang đầy vẻ tức giận của Lục Ngạn: “Em lấy điện thoại của anh xem cái gì vậy hả?”
Cả người Dư Đàn lạnh như băng.
Giác quan như bị mất hết cảm giác.
Dư Đàn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lục Ngạn đang tức giận dữ tợn trước mặt rồi nói đúng sự thật: “Đọc tin nhắn mà anh nhắn cho mối tình đầu.”
Lục Ngạn cãi lại: “Em uống say rồi. Đừng ăn nói bậy bạ.”
Dư Đàn bắt chước lại tin nhắn của gã: “Nói cho anh biết rốt cuộc anh phải làm gì mới quên được em đây?”
Lục Ngạn nhíu mày, cả người nồng nặc mùi rượu chặn Dư Đàn lại, muốn bịt kín miệng cô.
Bách Dung Dung ngồi bên cạnh thấy vậy bèn đẩy Lục Ngạn ra. Cô ấy đã khó chịu với tên này từ lâu rồi. Bây giờ mượn cơ hội trút giận mà cấu gã một cái thật mạnh: “Làm cái gì vậy hả? Anh dám động tới bạn thân tôi một cái thử xem! Tôi đây không phải người ăn chay đâu nhé!”
“Mối tình đầu khó quên quá phải không?” Dư Đàn mượn hơi say cười một tiếng đầy khinh thường: “Vậy đừng quên nữa là được rồi. Đi tìm mối tình đầu của anh đi!”
Dư Đàn tháo chiếc nhẫn đính hôn xuống rồi ném thẳng vào mặt Lục Ngạn: “Tôi không cưới xin gì nữa!”