Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Chương 46



Georgina không thể nào ngờ được là anh nàng lại khóa cửa nhốt nàng trong phòng. Và cho dù là nàng có đập cửa thình thịch suốt đêm, cuối cùng đã bỏ cuộc vì mệt mỏi, cũng không có ai đến mở cửa cho nàng cả. Sáng nay, bọn họ vẫn không xuất hiện để mở cửa cho nàng. Sao Warren lại có thể đối xử với nàng như thế này chứ, sau khi nàng đã làm trái ý chồng để gặp anh.

Bây giờ nàng ước gì mình chưa bao giờ nghe được tiếng nói của anh tối qua, anh đã rất to tiếng khi la hét với chồng nàng ở đại sảnh dưới lầu. Nhưng nàng đã nghe được, và dĩ nhiên là nàng đã ra khỏi phòng với ý định là chạy xuống để gặp mặt anh ngay .

Nhưng khi nàng đặt chân xuống nấc thang đầu tiên, nàng đã nghe James từ chối không cho Warren gặp nàng, và nàng biết là nàng sẽ làm cho anh giận hơn nếu như nàng đi xuống lầu gặp bọn họ. Vì thế nàng đã có ý nghĩ là trốn ra từ cửa sau một lần nữa rồi đợi cho đến khi Warren rời khỏi nhà. Và nàng biết là anh sẽ rời khỏi mau thôi vì James đã cứng rắn từ chối anh .

Vì thế nàng đã đợi ở trước cổng và làm cho Warren ngạc nhiên khi anh vừa bước ra khỏi nhà và nhìn thấy nàng. Nàng muốn nói cho anh biết là nàng không sao. Nàng muốn nói với anh là đừng lo lắng cho nàng nữa. Nàng đã không tính đến chuyện sẽ bị anh đẩy vào xe và rời khỏi nơi đó ngay. Quỉ tha ma bắt, tại sao James không nghĩ đến chuyện khoá trái nàng trong phòng, để rồi nàng sẽ không có mặt ở đây, trên tàu của Warren, phập phồng lo sợ bởi vì anh có ý định mang nàng về nhà, không phải nhà của James, mà là nhà ở Connecticut. Và không chịu nghe sự thật là nàng không muốn đi. Anh không chịu nghe bất cứ những gì nàng nói. Nàng cũng sợ là anh chưa nói với các người anh khác lrằng anh đã bắt được nàng.

Về chuyện này nàng đã nghĩ sai vì khi cánh cửa được mở ra, Thomas chính là người bước vào phòng. “Tạ ơn Chúa” là những lời đầu tiên thốt ra từ miệng nàng, bởi vì Thomas chính là một người anh không bao giờ để cho sự nóng giận tước mất đi sức phán đoán của mình.

“Cảm nghĩ của anh cũng giống vậy đấy,” Anh nói rồi đưa tay ra và nàng nhanh chóng lao vào lòng anh. “Cứ ngỡ tụi anh đã hết hy vọng tìm thấy em rồi chứ .”

“Không, em không có ý …” nàng ngẩng đầu lên thắc mắc, “Anh có biết là Warren nhốt em trong này không ?”

“Tối qua anh ấy có nói khi anh ấy về khách sạn báo cho tụi anh biết những chuyện đã xảy ra .”

Nàng đẩy anh ra. “Ý anh nói là anh đã để em ở đây một mình suốt đêm à ?”

“Bình tĩnh nào. Thả em ra sớm hay muộn thì đâu có khác biệt gì đâu, em cũng sẽ không đi đâu được m .”

“Sao lại không” Nàng giận dữ nói và đi ra cửa. “Em đi về nhà đây.”

“Anh không nghĩ vậy, Georgie.” Lời nói này là của Drew, anh xuất hiện ngay ngưỡng cửa để cản lối ra của nàng. Anh nói với Thomas, “Nó nhìn khoẻ khoắn lắm chứ, không bị thương tích gì. Chỉ là giận dữ thôi.”

Georgina cảm thấy muốn la lên. Nhưng nàng chỉ hít sâu một hơi, thêm một cái nữa rồi hỏi với giọng bình tĩnh. “Warren đã không nói với các anh à, em đâu cần giải cứu đâu, đúng không ? Anh ấy đã “quên” nói là em rất yêu chồng mình, vì thế, hai anh đã không đến thả em ra sớm hơn, đúng không ?”

“Không, anh ấy đã không nhắc đến chuyện yêu đương gì,” Thomas thú thật. “Anh không nghĩ là anh ấy tin. Nhưng anh ấy có nói là em yêu cầu được về lại với chồng em. Anh ấy nghĩ em đang tin tưởng lầm người, bởi vì em đang mang thai con của anh ta. À này, em cảm thấy thế nào?”

“Em … Sao anh biết được vậy?”

“Dĩ nhiên là Malory đã nói với Warren. Đó là một trong những lý do để anh ta giữ em lại.”

Một trong những lý do à? Có lẽ đó là lý do duy nhất, và tại sao trước kia nàng đã không nghĩ đến chuyện này chứ? Nàng nghĩ là James đã không nghe rõ khi nàng nói với anh về chuyện đứa bé, vì anh không một lần nhắc lại chuyện này.

Nàng đi lại giường và ngồi xuống, cố đè nén sự thất vọng đang dâng lên trong lòng. Nàng không thể để lý do này ảnh hưởng đến nàng. Nàng quá yêu James Malory. Và chỉ cần anh muốn giữ nàng, thì nàng muốn ở lại bên anh. Chỉ vậy thôi. Vậy tại sao nàng lại không cảm thấy khá hơn nhỉ ?

Thomas làm cho nàng giật mình khi anh ngồi xuống bên cạnh. “Anh đã nói gì làm em buồn vậy, Georgie ?”

“Không gì cả … mọi chuyện.” Nàng rất vui mừng có thể vịn vào đó để không nghĩ đến chuyện James không yêu mình. “Hai anh có thể nói cho em biết là em đang làm gì ở đây không ?”

“Điều này nằm trong kế hoạch của chúng ta, Georgie.”

“Kế hoạch gì ? Làm cho em điên lên à ?”

“Không.” Thomas chặc lưỡi, “Để chồng em biết điều hơn.”

“Em không hiểu.”

“Anh ấy có cho Warren gặp mặt em không?” Drew hỏi nàng.

“Không.”

“Em có nghĩ là anh ấy sẽ thay đổi ý định không?” Thomas hỏi.

“Không, nhưng …”

“Anh ta phải hiểu là anh ta không thể cấm em gặp bọn anh, Georgie .”

Mắt nàng long lên. “Các anh định mang em về nhà chỉ cốt để dạy cho anh ấy một bài học à?” Nàng bật khóc.

Thomas cười khi thấy nàng khóc. “Anh không nghĩ sẽ đi xa như vậy.”

“Nhưng nếu anh ấy nghĩ là chúng ta sẽ …” Drew cảm thấy không cần phải nói thêm nên dừng lại.

Georgina thở ra. “Các anh không hiểu chồng em rồi. Chuyện này chỉ càng làm cho anh ấy giận thêm thôi.”

“Có lẽ vậy. Nhưng anh dám chắc là chúng ta cũng sẽ thành công.”

Nàng không nghĩ vậy, nhưng cũng không muốn cãi lại. “Thế thì tại sao Warren đã không nói với em chuyện này vào tối qua ?”

Drew khịt mũi trước khi trả lời, “Bởi vì Warren chưa bao giờ đồng ý với kế hoạch của bọn anh cả . Anh ấy dự định mang em về với tụi anh luôn .”

“Gì!”

“Này, đừng lo lắng đến Warren nữa,” Thomas nói với nàng. “Bọn anh sẽ không rời khỏi đây ngay mà ít nhất là một tuần nữa, và chồng em chắc chắn là có đủ thời gian để giải quyết chuyện này.”

“Một tuần lễ à? Các anh đến đây từ xa xôi như vậy sao không ở lâu hơn ?”

“Bọn anh sẽ quay lại mà.” Thomas chặc lưỡi. “Và sẽ rất thường xuyên đấy, Clinton đã quyết định là vì chúng ta cũng sẽ đến đây thường cho nên phải tìm cách kiếm lợi nhuận. Bây giờ anh ấy đang đi sắp xếp những chuyến hàng trong tương lai đấy.”

Georgina có lẽ sẽ cười hớn hở nếu như nàng không đang giận. “Em rất vui mừng được nghe như vậy, nhưng em không cần các anh cứu em .”

“Tụi anh đã không hiểu em. Tụi anh đã rất lo lắng cho em, nhất là sau khi Boyd và Drew nói rằng em không tình nguyện đi cùng Malory.”

“Nhưng bây giờ thì các anh biết tại sao em đã làm vậy, sao Warren lại không chịu bỏ cuộc đi ?”

“Warren rất cứng đầu, cho nên không hiểu chuyện, mà này Georgie, em không biết em là người phụ nữ duy nhất mà anh ấy lo lắng hết mình à?”

“Anh đang nói cho em biết là anh ấy đã bỏ cuộc, không theo đuổi đàn bà nữa à ?” Nàng khịt mũi

“Ý anh không phải vậy. Anh nghĩ là em thật sự làm cho anh ấy lo lắng đến nỗi không suy nghĩ gì được .”

“Anh ấy nói đúng đấy, Georgie,” Drew nói thêm. “Boyd cho là cậu ấy chưa bao giờ thấy Warren lo lắng đến thế, khi anh ấy về đến nhà và biết em đã đi Anh quốc.”

“Và khi Malory đến, anh ấy thấy hắn không có khả năng để bảo vệ cho em .”

“Đúng là điên rồ,” Nàng thốt lên.

“Thật ra thì không có gì là điên rồ cả. Warren luôn xem chuyện của em chính là chuyện của anh ấy, có lẽ còn quan trọng hơn hẳn tụi anh, bởi vì em là người phụ nữ duy nhất anh ấy quan tâm đến. Nếu em suy nghĩ về chuyện này, em sẽ không ngạc nhiên khi anh ấy gây hấn với chồng em, nhất là sau những gì anh ta nói và làm, khi có mặt ở Bridgeport.”

“Tại sao James lại cố tình làm tổn thương danh dự của em vào tối đó vậy, Georgie ?” Drew tò mò hỏi .

Nàng ra vẻ phẫn nộ. “Anh ấy cảm thấy bị coi thường, vì em đã bỏ đi mà không nói lời từ giã.”

“Em đang nói chơi à,” Thomas nói. “Anh thấy anh ta không giống một người đàn ông sẽ đi quá xa đến vậy, chỉ để trả thù một chuyện nhỏ như thế.”

“Em đang nói cho anh biết những gì anh ấy đã nói với em đấy .”

“Vậy sao em không hỏi anh ta lại lần nữa. Có lẽ là em sẽ nghe được một lý do khác hẳn đấy .”

“Em thà là không hỏi. Anh không biết tối đó anh ấy đã nổi điên như thế nào đâu. Suy cho cùng, mấy người các anh đã muốn treo cổ anh ấy, ép anh ấy kết hôn, bắt giữ tàu của anh ấy, và nhốt anh ấy trong hầm rượu để đợi bị treo cổ. Em còn không dám nhắc đến tên của các anh với anh ấy kìa .” Nói xong những lời này, nàng nhận ra là kế hoạch của họ có cơ may thành công thật mong manh.

“Quỉ tha ma bắt, các anh biết là anh ấy sẽ không thay đổi ý mình. Anh ấy có lẽ là sẽ đem hết người nhà xuống đây và đập nát con tàu này đấy .”

“Vậy thì hãy hy vọng là chuyện đó không xảy ra. Suy cho cùng, bọn anh cũng là những người biết nói lý lẽ.”

“Warren thì không đấy.” Drew cười .

“James cũng không.” Georgina nhíu mày .

“Nhưng anh muốn nói là những người còn lại trong chúng ta đều biết nói lý lẽ cả,” Thomas nói. “Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này, Georgie, anh hứa với em, cho dù chúng ta phải nhắc nhở cho James biết, chính anh ta đã ép chúng ta làm vậy .”

“Chuyện này chắc chắn sẽ làm cho James hòa nhã với các anh đấy.”

“Nó đang mỉa mai hả?” Drew hỏi Thomas .

“Nó đang làm khó dễ thôi,” Thomas trả lời .

“Em chịu thua,” Georgina khịt mũi, gầm gừ với hai người đó. “Đâu phải lúc nào em cũng bị anh của mình bắt cóc đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.