Binh thư có nói, biết người biết ta, ắt sẽ trăm trận trăm thắng.
Sách thuốc có viết, tùy bệnh bốc thuốc, có thể cải tử hồi sinh.
Việc gấp rút trước mắt đó là tìm người quen giúp hắn nắm rõ sở thích của
Lương Hạnh Thư, tìm hiểu xem loại nữ nhân nào mới có thể quyến rũ được
y.
Nhắc đến người quen, trong thành Tây Dư này quả thật hắn chẳng có người quen nào cả, nhưng nếu nói đến kẻ thù cũ thì có một tên, việc
này xem ra cũng khó thực hiện đây…
Ngẫm lại hiềm khích giữa hắn
và thằng cha kia, trước đây khi ở kinh thành, cả hai cùng làm quan như
nhau nhưng tên đó lúc nào cũng nhăm nhe đâm thọc, gây khó dễ cho hắn.
Trước mặt thì cứ vờ tươi cười chắp tay chào hỏi, nhưng sau lưng lại hận
không thể đánh chết hắn luôn cho rồi, gã đó chịu giúp hắn mới là lạ. Có
điều dù gì cũng đã từng quen biết, đến tiếp kiến một lát cũng chả sao
đâu nhỉ.
Nghĩ đến đây, Tề Thiên Sanh liền vén tà áo đi vào thư viện Tây Lục.
Ở sương phòng góc phía tây của thư viện Tây Lục, sách vở chất đống, giấy
tập chất chồng, hương mực thoang thoảng lượn lờ quanh vị công tử áo
trắng đang ngồi trước bàn gỗ lim, nét bút có thần, cán bút nhanh như gió lướt trên giấy Tuyên.
Gã ngồi im không nhúc nhích, thế nhưng ánh mắt lại cứ liếc về phía cạnh cửa sổ, khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười
giễu cợt không chút vui mừng.
Gã vẫn say sưa tập trung viết chữ,
chỉ để lộ nụ cười hời hợt trên môi, ‘‘Ngươi hỏi Lương Hạnh Thư thích
loại phụ nữ nào ư? Thế tử gia Cửu thiên tuế ơi, phải chăng người đã quá
xem trọng Bạch mỗ rồi? Còn muốn Bạch mỗ kéo giúp ngài sợi tơ hồng đoạn
tự kia sa?’’
Tề Thiên Sanh đang nhâm nhi ly trà bên cửa sổ, hắn
chẳng thích nghe lời này chút nào, chỉ phe phẩy cái quạt, vắt chân lên
cao, ra dáng ông chủ mà liếc mắt nói, ‘‘Bạch Long Mã, người đừng có ở đó mà pha trò với ta! Biết hay không biết ngươi cứ nói luôn có phải đơn
giản không?’’.
‘‘Bạch mỗ công danh chưa thành, phẩm cấp lại không có, nào dám ở trước mặt Cửu thiên tuế ngài mà pha trò bỡn cợt cơ chứ.
Ngài hỏi thì ta đáp, nhưng việc tiểu sinh không biết, cũng đành lực bất
tòng tâm.’’
Nghe thấy vị chua chát trong câu nói kia, Tề Thiên
Sanh chẳng nói nên lời, bèn vén áo đứng dậy, thong thả bước đến trước
bàn. Hắn cúi xuống, giật phăng tờ giấy Tuyên mà thư sinh họ Bạch kia chỉ mới viết được một nửa, giũ giũ trang giấy, thì thấy một rừng thể chữ
liễu* đang ganh nhau đua sắc trước mắt hắn…
*Thể chữ Liễu: Chữ viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường.
‘‘Cáo tội Phụ chính đại thần Thế tử Tề Nam Vương – Tề Thiên Sanh đã phụ ủy
thác của Tiên đế. Người này ngông cuồng tự cao, trong mắt không có ấu
chúa, chỉ e sau này sẽ không an phận, trở thành mối họa lớn, thật là
đáng lo thay…’’
‘‘Ngươi được lắm, còn viết cả sớ mà kể tội tiểu
gia nữa cơ đấy! Chẳng trách mọi người trong kinh đều gọi ngươi là Bạch
Long công tử – Bạch đại chưởng quỷ, hóa ra trong bụng ngươi lúc nào cũng ôm khư khư quyển sổ nhặt nhạnh thói hư tật xấu của người khác, chướng
mặt ai thì tìm người đó tính sổ sao?’’
Vị công tử áo trắng kia im lặng không nói tiếng nào, chẳng mảy may xấu hổ gì trước việc bị bắt quả tang tại trận kia, vẫn ung dung bình tĩnh bưng ly trà lên uông: ‘‘Ta và ngươi quen biết nhau từ đó đến giờ, việc ta kể tội ngươi đâu chỉ lần
một lần hai. Nhưng cứ nhin Cửu thiên tuế ngươi mà xe, chức quan mỗi lúc
một to, đến giờ thì không thể to hơn được nữa, ngay cả Thái hậu cũng
buộc phải phong cho ngươi là cứ gặp quan thì cao hơn kẻ đó một bậc. Nói
không chứng cứ mỗi tội trạng mà Bạch mỗ đây kể ra lại đem đến may mắn
cho Cửu thiên tuế ngươi đấy’’.
‘‘Đợi được may mắn như đại chưởng
quỹ ngươi nói, không biết chừng tiểu gia xui đến mất quách cái mạng hèn
này rồi, chỉ có người vạch tội đây mới trèo cao được thôi.’’
Cái
mũ quan to tướng được chụp lên đầu hắn xem ra cũng khá hữu dụng. Chẳng
cần biết phẩm cấp đối phương to cỡ nào, chỉ cần đứng trước mặt Tề Thiên
Sanh hắn, tự khắc sẽ thấp kém hẳn một bậc.
Tên thư sinh hủ lậu
này ở trong triều lúc nào cũng đấu với hắn đến long trời lở đất, gà bay
chó sủa. Gã sớm đã thấy vị Cửu thiên tuế hắn đây chướng mắt rồi, thêm
vào đó bản thân lại không có quyền thế như ý nguyện. Thấy kẻ thù không
đội trời chung với mình được phong thêm cái tước quan to như thế, sau
này nếu cùng hắn làm quan trong triều thì phải chịu bao uất ức nữa đây.
Gã giữ đầy một bụng lửa âm ti, rốt cuộc chịu không được, trong cơn tức
giận nhất thời liền buông tay từ quan rời triều, tránh bị người khác hại chết mà không biết tại sao. Thế là sau đó gã trốn trong thư viện giả vờ giả vịt, bảo rằng mình muốn đọc ‘‘sách thánh nhân*’’ thêm mấy năm nữa.
*Sách thánh nhân: Ngụ ý muốn nói đến những lúc rảnh rỗi thì sẽ đọc sách thánh hiền.
Xì! Gỉa thanh cao! Miệng thì cứ oang oang bảo rằng muốn xem ‘‘sách thánh
nhân’’, nhưng tên này cũng chẳng rảnh rỗi đâu, cứ ba ngày hai bận lại
giở cơn lôi sớ ra viết nhằm kể tội hắn! Chẳng hạn như lúc thì lên án
quần áo mà Cửu thiên tuế hắn mặc chả khác gì bọn thị vệ làm mất thể diện hoàng gia, lúc thì chỉ trích việc phủ đệ của Cửu thiên tuế hắn quét dọn không sạch sẽ, rồi có lúc còn chê bai Cửu thiên tuế hắn nói chuyện
không có tí phong thái đại quan nào, không phát âm đúng tiếng Trung
Nguyên, thỉnh thoảng còn bồi thêm vài câu thổ ngữ kinh thành để pha trò
cho thiên hạ nữa…
Nói tóm lại, chỉ cần là việc liên quan tới Cửu
thiên tuế hắn, dù là chuyện con ruồi, con muỗi bay ngang qua người hắn
thôi gã cũng có thể kết thành tội trạng thảo luôn thành sớ, đã vậy còn
là tội ác tày trời.
Thậm chí với cái tội kia, dù có chu di cửu
tộc nhà hắn vẫn chưa xong chuyện đâu, ngay cả con ruồi, con muỗi kia
cũng phải đem chém luôn mới được!
Mẹ ơi! Gã từ quan rồi mà cũng không chịu yên cho người ta nhờ, có thật là phải chèn ép hắn đến mức này mới được không?
Xoạt, xoạt, xoạt!
Hai phát rồi ba phát, Tề Thiên Sanh chả chút tiếc nuối gì xé toạc luôn bức
viết thể chữ liễu đẹp tuyệt vời của quý công tử đây, sau đó trưng ra bộ
mặt ngạo mạn mà hỏi: ‘‘Cả thư viện đều nói ngươi và tên Lương Hạnh Thư
kia có quan hệ rất thân thiết, ngươi đừng nói với tiểu gia là ngươi
không biết tí gì về tên họ Lương kia đấy.’’
Thư sinh áo trắng kia nét mặt vô tội, nhìn tờ giấy thể chữ liễu mình mới viết giờ đây bị xé
vụn tung lên cao rồi rơi xuống lả tả, không giận mà cười, ‘‘Biết! Đương
nhiên là có thể biết đôi chút, nhưng Bạch mỗ không biết Cửu thiên tuế
ngươi muốn biết những gì đây?’’
Tề Thiên Sanh chả thèm để ý đến
cái giọng hạch dịch sặc mùi xỉa xói kia, trực tiếp nhướng mày dò hỏi:
‘‘Y đến lầu xanh thì thường tìm các cô nương như thế nào?’’.
‘‘Ừm… Theo như Bạch mỗ biết, Lương thư sinh chưa từng đến những nơi trăng hoa đó.’’
‘‘Một thằng đàn ông sao lại chưa từng đến lầu xanh? Thư viện Tây Lục của các
ngươi sao toàn dạy ra quái vật không vậy?’’ Hắn đành phải nói gần nói
xa, ‘‘Vậy khi y dạo phố thường hay ngắm nhìn dạng nữ nhân nào?’’
‘‘Cửu thiên tuế, quân tử không nhìn ngó lung tung, phi lễ vật thị*, Bạch mỗ
cho rằng những đạo lí căn bản đó, dù ngài có đọc ít sách đến đâu thì
cũng nên biết mới phải chứ.’’
*Phi lễ vật thị: Việc không đứng đắn thì không được nhìn.
Dám mắng tiểu gia hắn vô văn hóa, là hạng vô liêm sỉ, không phải quân tử sao?
‘‘Vậy cứ thế này, Bạch đại nhân.’’ Hắn phe phẩy cái quạt, rồi ra diệu kế,
‘‘Ngươi dắt y đến lầu xanh một lần xe, để y được mở to mắt ra mà ngắm nữ nhân cho thỏa thích. Chuyện tiền nong thì cứ ghi nợ bản thế tử ta là
được!’’.
‘‘Cửu thiên tuế, thứ cho Bạch mỗ đường đột, nếu thích
người ta thì cứ thẳng thắn thổ lộ đi! Chớ lấy nữ nhân ra để thử lòng
Lương thư sinh, như vậy không tốt đâu.’’
‘‘… Họ Bạch kia, ai cho
phép ngươi một mặt thì bảo người ta thổ lộ, mặt khác lại viết sớ buộc
tội bản thế tử đam mê đoạn tụ? Đã vậy còn tố bản thế tử lấy của công đút lót sĩ tử chơi bời chốn lầu xanh! Tiền bản thế tử dùng để là của bản
thân ta đấy!’’
Đã không moi được mẫu tin tức có ích gì từ chỗ tên họ Bạch kia, lại còn bị bôi tro trát trấu vào mặt, Tề Thiên Sanh khó
chịu bước ra khỏi cửa lớn thư viện Tây Lục. Hắn vừa ngẩng đầu lên đã
nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, chẳng phải ai khác, chính là người
làm nền khiến cho miếng đậu hũ họ Đường kia càng thêm đần độn và nhạt
nhẽo trong mắt kẻ khác – Đường Tứ Điềm.
Cô chị thì y hệt con cá gỗ, còn cô em thì thông minh ngọt ngào, lại biết
khéo léo thăm dò tâm ý của người khác, hôm qua vừa mới trêu chọc thư
sinh xong, hôm nay liền biết đường mò đến đây để thu thập kết quả. Trong mắt hắn, sự xấu xa và đáng yêu của nữ nhân này chỉ cách nhau một lằn
ranh mỏng. Nếu nàng ta nhìn rõ được sợi dây tơ tình trước cả bọn nam
nhân, có thể tinh khôn mà nắm bắt được ai đang có tình cảm với nàng, từ
đó thừa thắng truy kích, hưởng thụ cái cảm giác mờ ám không rõ kia, như
vậy thật sự là…
Thật sự là đáng sợ.
Hắn ung dung bình tĩnh nghiêng người tựa vào bức tượng sư tử đá cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực từ trên cao ngạo nghễ quan sát Đường Tứ Điềm vẫn đang đứng đợi.
Nàng mặc áo trắng váy xánh, tóc cài dây tua xanh nhạt, đeo hoa tai bằng
ngọc trắng, toàn thân không quá ba màu, phong cách thanh thoát không
chút rườm rà, xem ra rất biết ăn diện.
Ánh nhìn không mấy thân
thiện làm Đường Tứ Điềm khó chịu, lập tức cảm nhận được có người đang
săm soi mình. Nàng hơi ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt xám tro như
ánh trăng mờ đang khẽ nheo lại, đôi con ngươi ấy ngập ý bông đùa, dường
như biết rõ đây là cô nướng khó động vào nhất nhưng vẫn cứ cố tình chòng ghẹo nàng. Cặp mắt đó chẳng buồn che giấu sự xoi mói trắng trợn mà còn
thẳng thắn bộc lộ:
‘‘Ta có hứng thú với nàng rồi đấy! Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, nàng qua được hai chiêu thì muốn thế nào cũng được?’’
Đường Tứ Điềm cũng không bị giật mình đến mức phải co rúm người, trái lại còn mím môi, thản nhiên cười với vị công tử ăn mặc xa hoa kia.
Nụ
cười của nữ nhân dành cho nam nhân mà nói chẳng khác nào thuốc kích
thích. Dùng môi cười làm cầu nối, nàng đây ý đã rõ rằng, hắn phải bước
đến thì nàng mới đáp lời. Tề Thiên Sanh cười khẩy một cái, không hề cau
có mà thư thả bước đến trước mặt nàng, ánh mặt thấp xuống kề sát vào
nàng. Nàng nghiêng mặt đi thoáng ý khước từ, nhưng chợt nghe thấy thanh
âm trầm thấp mạnh mẽ cất lên, khiến nàng ngây người ngơ ngẩn…
‘‘Này, ta muốn biết tên của nàng, nói cho ta biết nào.’’
Ngữ khí gần như là mệnh lệnh kia cứ khiến tim nàng hẫng một nhịp, nàng chưa từng bị ai mạo phạm một cách vô lễ như vậy. Loại nam nhân trước mặt đây nàng cũng chưa từng gặp qua, đối mặt với người mình thích hắn không hề
tỏ ra ngại ngùng không dám thổ lộ, cũng không mở đầu bằng câu ‘‘xin hỏi
quý tính tiểu thư là gì?’’, lại càng không hề chắp tay thi lễ tự giới
thiệu về bản thân mình. Từ đầu đến chân hắn đều đầy dáng vẻ của một tên
‘‘tiểu tử xấu xa’’, tự phụ, tự tin lại tự yêu bản thân quá mức, giống
như liệu trước được nàng chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện nói tên mình
cho hắn biết, rồi làm như đã chính phục được mà giẫm nạt nàng dưới chân
vậy.
Có điều cảm giác mới mẻ cùng ham muốn chinh phục khiến Đường Tứ Điềm tim đập ngày một nhanh, luống cuống đỏ lựng cả mặt.
Những thay đổi này làm sao qua được đôi mắt ưng xám tro của Tề Thiên Sanh cơ
chứ, hắn cười khẽ, ‘‘Dù không muốn nói cho ta biết cũng không cần đỏ mặt như vậy đâu!’’.
Đường Tứ Điềm không muốn để lộ sự thua kém của
mình khi bị hắn chi phối cảm xúc, vừa giận vừa cuống, bèn cắn môi dưới
tức tối trả lời, ‘‘Công tử, Điềm Nhi đang đợi người đấy.’’
‘‘Ồ?’’
Hắn cố tình kéo dài âm cuối, đổi lấy cái cười khẽ vì ý đồ đã đạt được của
Đường Tứ Điềm, ‘‘Không phải là chờ ngài đâu, là chờ một vị công tử khác
cơ’’.
‘‘Tà ‘ồ’ ở đây là vì biết được tên của nàng là Điềm Nhi
thôi mà…’’. Hắn tỏ ra lơ đãng mà chế nhạo sự sơ suất của nàng. Thói quen thích đem tên mình đặt trên đầu lưỡi rồi phát ra nũng nịu như vậy cũng
không tồi, chiêu này khiến người khác muốn không biết tên mình cũng khó
đây, ngày mai nhất định phải bảo miếng đậu hũ kia sửa thành ‘‘Hảo Hảo’’
mới được.
‘‘Ngươi…’’
‘‘Điềm Nhi, tiếc rằng người nàng đợi không phải là ta, nếu không, suýt nữa ta cũng bị nàng mê hoặc luôn rồi.’’
‘‘…’’
‘‘Thôi vậy, nàng cứ tiếp tục đợi đi, có điều… tên Lương thư sinh kia thật sự tốt đến thế sao?’’
‘‘Làm sao ngươi biết Điềm Nhi ta…’’
Đường Tứ Điềm còn chưa hỏi xong, đã thấy một gã sai vặt dẫn theo một cái kiệu to tướng đi về phía Tề Thiên Sanh, sau đó kính cẩn chắp tay khom lưng,
‘‘Bẩm, tiểu nhân đã chuẩn bị một cỗ kiệu tốt cho ngài rồi ạ’’.
‘‘Ái chà chà, thường ngày chả thấy ngươi nhanh chân nhanh tay như vậy, tiểu
gia đây vừa mới để ý được một cô nương là ngươi liền nhoi ra! Nếu đã
chuẩn bị sẵn kiệu rồi, vậy chúng ta đi thôi.’’
Gã sai vặt kia đảo mắt thoáng liếc nhìn Đường Tứ Điềm, chả thấy thiếu gia nhà mình có gì
nhắn gửi với cô nương này, thế là gã cũng không nhiều lời, chỉ vén mành
kiệu hầu chủ tử nhà mình bước lên.
Đường Tứ Điềm liếc xéo, thầm
nguyền rủa gã hạ nhân có mắt không tròng này, biết rõ chủ tử có ý với
nàng, thế mà còn không xem người tar a gì. Nàng không mấy vui vẻ muốn
quay đi, nhưng tía lưu luyến trong ánh mắt dường như vẫn còn đậu vấn
vương trên mành kiệu. Đường Tứ Điềm nàng trước nay chưa từng đoán sai
tâm ý nam nhân, ánh mắt hắn rõ rành rành đong đầy hứng thú cùng tình ý
với nàng, nhất định hắn sẽ không bỏ nàng lại như vậy, nhất định hắn sẽ
vén mành kiệu lên nói chuyện với nàng.
Mãi đến khi cỗ kiệu kia
được nâng lên cao, tấm mành kiệu cũng chẳng được vén lên như nàng mong
đợi, lại càng không có một lời nào nhắn lại, nàng vẫn mù quáng tiếp tục
đợi. Nàng đợi hoài đợi mãi, thế nhưng chỉ thấy cỗ kiệu đấy được ngươi ta khiêng ngày một xa khỏi tầm mắt mình, người ngồi trên kiệu kia thong
thả bỏ đi, dường như chẳng có chút lưu luyến gì với buổi gặp gỡ này, chứ đừng nói đến việc giữ hình bóng nàng trong tim.
Nàng chưa bao
giờ bị nam nhân đối xử như thế, lòng dâng lên cảm giác thất bại và nhục
nhã, nhất quyết không thèm nhìn cỗ kiệu đang đủng đỉnh rời đi kia nữa,
định chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Hắn đã không đếm xỉa đến nàng, nàng đây cũng chả thèm ngóng hắn, mà hắn cũng không ngẫm lại xem là ai đã
xông đến bắt chuyện trước kia chứ!
Rời tầm mắt đi, nàng hậm hực
nén cơn tức tối trong lòng xuống, cắn đôi môi hồng nhìn cảnh trời xanh
mấy trắng, đột nhiên một tiếng cười bông đùa từ bên cạnh lọt vào tai
nàng.
‘‘Nàng đang giận ta không vén mành kiệu lên nhìn nàng đúng không?’’
‘‘Ngươi? Ngươi sao lại…’’ Đường Tứ Điềm trợn tròn mắt, chỉ thấy cỗ kiệu vốn đã
đi xa kia đột nhiên quay trở lại, sau tấm mành kiệu được thanh quạt ngọc vén lên là nụ cười nhếch mép đắc ý xen lẫn giễu cợt của vị quý công tử
nọ.
Cơn tức to đùng còn nghẹn ngay lồng ngực rốt cuộc cũng được
vuốt trôi, chiêu này đã hoàn toàn hạ gục Đường Tứ Điềm khiến nàng trở
tay không kịp. Nàng trước giờ luôn thông minh lanh lợi, đối với chuyện
tình cảm lại càng thông hiểu. Trong quan hệ nam nữ, nàng biết rõ phải
mập mờ, phải điều chỉnh ra sao, thậm chí nên làm loạn thế nào nữa kia,
chung quy nàng cảm giác được việc đùa giỡn nam nhân đều nằm gọn trong
lòng bàn tay mìh rồi. Đối với nàng mà nói, không có nam nhân nào nàng
không thể nhìn thấu, không thể nắm giữ được, muốn nàng thừa nhận có
trường hợp ngoại lệ sao, rõ là chuyện hoang đường.
Thế nhưng,
việc Tề Thiên Sanh không nói không rằng, thình lình xuất hiện, quả thật
không nằm trong tầm kiểm soát của nàng, khiến nàng không biết nên ứng
phó thế nào. Từ đầu đến cuối luôn bị bỡn cợt tình cảm một cách trắng
trợn như thế, hy vọng rồi lại thất vọng, đắc ý rồi lại không được như ý, dây dưa qua lại mãi, khiến nàng miệng khô lưỡi nóng. Trước nay chưa
từng có nam nhân nào khiến nàng cảm thấy kích thích như vậy.
‘‘Chẳng phải ngươi đã đi xa rồi sao? Còn quay lại làm gì?’’
‘‘Đúng là đã đi xa thật, nhưng bỗng dưng nhớ ra, ta còn chưa cho nàng biết tên của ta mà. Nhỡ sau này gặp lại, nàng lấy cớ đôi bên là người xa lạ
không thèm liếc mắt nhìn ta nữa thì phải làm sao.’’
‘‘… Vậy tên của ngươi là gì?’’
‘‘Tề Đại Thánh.’’
‘‘Hử?’’
‘‘Là vị cao nhân họ tống Đường Tăng đi lấy kinh ấy. Nếu nàng thấy chán tên
Lương thư sinh kia, vậy cứ để ta hộ tống nàng một đoạn.’’
Hắn cười ngạo mạn, hơi đưa tay lên, cỗ kiệu kia lại quay đầu tiếp tục lên đường.
Hắn cố ý quay kiệu trở lại, chỉ vì muốn cho nàng biết tên thôi ư? Rốt cuộc
có ý gì cơ chứ? Chẳng lẽ hắn muốn theo đuổi nàng cho nên mới tìm mọi
cách khiến nàng chú ý như thế? Chẳng biết hắn làm thế nào dò hỏi được
mối quan hệ giữa nàng và Lương Hạnh Thư, nhưng nhìn tính cách kiêu căng
ngạo mạn như thế của hắn, nếu thật lòng thích nàng ắt sẽ không ngại phải trái mà ra tay tranh đoạt nàng mới đúng, cớ sao lại bảo nàng khi nào
muốn đá Lương thư sinh kia thì hãy quay sang để hắn ôm ấp đưa đi? Hay là cảm giác của hắn với nàng không đủ mạnh, lòng yêu thích không đủ lớn,
nên mới cảm thấy nàng chưa đủ tầm khơi dậy nổi lòng đố kí trong hắn,
khiến hắn phải vứt bỏ vẻ tự cao để tranh đoạt nàng với nam nhân khác?
Vậy nên hắn chỉ xem nàng như một cô nương dễ dãi, muốn chơi đùa với nàng
một lúc thôi, bảo rằng muốn hộ tống nàng một đoạn đường, nhưng chẳng
biết hộ tống được bao lâu.
Đường Tứ Điềm nắm chặt ống tay áo mà
nhíu mày, không muốn thừa nhận người bỗng dưng đến rồi đột ngột đi kia
đã nhất thời chiếm hữu trái tim nàng. Hắn không nói không rằng thình
lình xuất hiện thu hút sạch mọi sự chú ý của nàng, mập mờ lấy lòng khiến nàng khó phân được thật giả, lời nói tuy có ý ghen tuông nhưng những
câu than thở lại không lột tí ti đố kị nào, thật khiến người ta khó mà
không để ý được.
Người đời luôn nói, nam nhân không xấu, nữ nhân
không yêu, nàng thật muốn xem thử liệu hắn có thể ngang ngạnh đến mức
nào đây. Nếu hắn không muốn mất thể diện nam nhân, không muốn tranh đoạt nữ nhân của người khác, vậy nàng đây nhất định phải ép hắn làm việc đó
cho bằng được. Ái chà, như vậy chẳng phải càng chứng tỏ nàng không giống những cô nương tầm thường khác sao.
Mặc kệ hắn là loại nam nhân
gì, Đường Từ Điềm nàng đều sẽ có biện pháp thu phục khiến hắn phải ngoan ngoãn vân lời. Không thể khơi dậy dục vọng chiếm hữ cùng lòng đố kị của nam nhân, khiến hắn phải giở đủ âm mưu thủ đoạn để có được mình, vậy
thì còn gọi gì là nữ nhân nữa chứ, đi bán đậu hũ luôn cho rồi!
‘‘Tứ tiểu thư, sao nàng lại đứng ở đây thế?’’
Lương Hạnh Thư không biết đã đứng phía sau Đường Tứ Điềm từ lúc nào. Nàng
xoay đầu lại nhìn chàng thư sinh vẫn còn đang khó hiểu kia, nhưng trái
tim sớm đã không còn đặt ở chỗ y nữa.
Bây giờ, Lương Hạnh Thư
không còn là đối tượng khó tấn công mà nàng muốn chinh phục. Ngoại trừ
việc y là người đàn ông mà tam biểu tỷ từng nói muốn lấy làm chồng ra
thì bản thân y cũng chẳng có điểm gì hấp dẫn, lại không khiến nàng có
cảm giác muốn chinh phục. Có điều, việc người khác thích nàng cũng chả
có gì là xấu cả, trái lại càng nhiều càng tốt, và đương nhiên, nàng sẽ
không bao giờ tạo cơ hôi để nam nhân chán ghét nàng đâu.
Cong
khóe môi mềm lên, nàng khéo léo lộ vẻ tươi cười: ‘‘Lương ca ca, Điềm Nhi muốn đến hỏi thăm chàng về một người ấy mà. Chàng có quen vị Tề công tử trong thư viện này không? Khí chất của huynh ấy thoạt nhìn không giống
mấy vị công tử nho giáo bình thường tí nào’’.
‘‘Ồ? Tề Đại Thánh công tử sao? Tiểu sinh từng có duyên gặp qua thôi, không tính là quen biết.’’
‘‘Vậy thì dễ rồi’’, không quen thì cứ từ từ thân thiết là được, ‘‘nếu Điềm
Nhi có việc muốn nhờ Lương ca ca giúp đỡ, liệu chàng có đồng ý giúp Điềm Nhi không?’’.
‘‘Việc này…’’
‘‘Lương ca ca…’’ Nàng cố kéo
dài âm cuối bằng chất giọng mềm mại đáng yêu khiến người nghe cũng phải
rối lòng, bàn tay nhỏ bé lại lần mò quấn lấy cánh tay Lương Hạnh Thư.
Lương Hạnh Thư đỏ bừng cả mặt, luống cuống gạt tay nàng ra, ‘‘Xin tứ tiểu thư tự trọng, việc đó… nếu tiểu sinh có thể giúp được gì cho tứ tiểu thư ắt sẽ không từ chối’’.
‘‘Hứa rồi đấy nhé, cám ơn chàng nha!’’ Hừ, dám bảo nàng tự trọng lại còn cự tuyệt nàng nữa!
Tên ngốc ngay cả đậu hũ cũng không biết đường ăn này, nếu không phải ngươi
còn có chỗ để lợi dụng, có thể giúp ta tìm hiểu xem Tề Đại Thánh kia rốt cuộc là người thế nào, luôn tiện khiến hắn hiểu lầm quan hệ của hai ta, khiến hắn phải sinh lòng đố kị , thì còn lâu bản thiểu thư mới hứng thú với ngươi!