Huyết Thù Sát Lệnh

Chương 6: Đa tình khách



Trời gần chập choạng tối, Thù Thiếu Phong cố gia tăng cước trình vì đã thấy thấp thoáng bóng nhà trước mặt, đây là ngoại ô Trùng Dương thành.

Đột nhiên…

Từ phía sau lưng chàng vọng lại một giọng quát to tựa sấm nổ :

– Đứng lại!

Kẹp với tiếng quát, một luồng kình phong từ sau ập tới chàng.

Thù Thiếu Phong hỏa tốc dừng ngay lại, với tay quật chéo ra sau một chưởng.

Bình!

Ầm!

Kình lực đôi bên được dịp tông thẳng vào nhau, nổ lên một tiếng chát óc.

Thù Thiếu Phong không kềm được bước chân, té nhủi tới trước mấy bước dài, hai mắt lốm đốm hoa sao.

Thù Thiếu Phong vội vã xoay người lại, nhìn thấy trước mặt mình độ chừng năm bước chân, đối phương là thiếu nữ áo vàng mà chàng đã gặp cùng Lĩnh Nhược Y, Hoài Nhu Thục và Tiêu Mỹ Thoa cách hai ngày trước tại một rừng hoang, chàng đoán ra ngay nàng là tứ sư muội trong nhóm tứ phụng của Tiên Sa động, tuy nàng phong tư mỹ lệ tuyệt trần nhưng sắc mặt lạnh lùng như sương băng giá lạnh.

Chàng nhẹ thở phào hỏi :

– Tại hạ cùng cô nương xưa nay oán ân chẳng vướng, cớ sao bỗng nhiên cô nương lại đánh trộm vào lưng tại hạ như thế?

Thiếu nữ áo vàng chẳng ngoài ai khác là Mai Mục Tuyền, mặt lạnh như tiền, ánh mắt ngời sát khí :

– Ta muốn giết mi!

Thù Thiếu Phong không kềm được cơn giận :

– Cô nương và tại hạ xưa nay vốn chẳng quen biết, tại sao cô nương muốn giết tại hạ. Có lẽ cô nương đã nhận lầm người rồi chăng.

Mai Mục Tuyền nhích môi lạnh lạt :

– Hừm! Mi phải chết bởi vì mi là nhị thiếu gia Lâm Thiếu Phong của Hỏa Long phái.

Thù Thiếu Phong bình tĩnh đáp trả :

– Tại hạ họ Thù chứ không phải họ Lâm. Nhị sư tỷ của cô nương đã hơi hồ đồ rồi đó!

Đôi mày kiếm của chàng vụt cau lại, tỏ ra khó chịu.

Mai Mục Tuyền tuy đã có cảm tình với chàng từ lúc gặp chàng lần đầu, song lệnh sư phụ ban ra như núi, nên nàng phải gạt bỏ tình riêng sang một bên quát nạt :

– Mi chớ nhiều lời! Mối thù năm xưa của sư phụ ta đã gởi trên mình mi, hôm nay bản cô nương không thể bỏ qua cơ hội này.

Thù Thiếu Phong đã vô phương dằn chế, nạt lại :

– Mi đã làm gì được Thù Thiếu Phong này chứ.

Mai Mục Tuyền sạm mặt :

– Nằm xuống nè!

Lời vừa thoát khỏi bờ môi mọng đỏ, tiếp liền đó bàn tay ngọc chuốt nhoáng lên như sét giật, một luồng chưởng kình theo đó ào thoát ra, ập thẳng vào người Thù Thiếu Phong với tốc độ không tưởng.

Thù Thiếu Phong dám đâu đón thẳng, vội vàng nhảy sang bên ba bước.

Chàng vừa vững cước bộ, Mai Mục Tuyền hú lên một tiếng trợ uy, tung người lên cao, bung một cước như trời giáng vào ngực đối phương.

Thù Thiếu Phong hoảng kinh, không ngờ nàng tấn công chớp nhoáng như thế, vội hụp người xuống đất lăn tròn sang một phía.

Chàng vừa lồm cồm đứng dậy đã thấy năm ngón tay phải nàng cụp lại như vuốt quỷ, chụp vút vào vai trái chàng.

Thù Thiếu Phong thấy đối phương đã sử dụng ngón đòn lang độc, hãi hùng lo sợ, hai tay tung bừa ra hai chưởng.

Mai Mục Tuyền vụt biến ngay sắc mặt, cấp tốc vụt lùi lại phía sau, quát lên một tiếng lanh lảnh, song chưởng vũ lộng như thoi đưa, kình khí không ngớt tông thẳng vào người Thù Thiếu Phong.

Chàng kinh mang táng đỉnh, cảm nhận được thiếu nữ áo vàng trước mặt võ công cao thâm khó lường, vội tung người lên không trung, dùng tuyệt học khinh công Tiết Tiết Cao Thăng, người bay lên cây sào cao gần mười trượng ờ hướng bắc, đoạn chàng tức tốc nhảy tiếp qua cây cao thứ hai, thứ ba rồi hạ người xuống đất trốn chạy như bị ma đuổi.

Chàng chạy như thế cho đến khi hơi thở bị nghẹn ở cuống họng, từ từ khuỵ xuống bất tỉnh nhân sự, chẳng biết chuyện gì xảy ra chung quanh mình.

Chẳng biết bao lâu sau Thù Thiếu Phong mới choàng tỉnh trở lại, chàng cảm thấy đôi môi mình đăng đắng, biết ngay đã có ai nhét thuốc trị thương vào miệng mình.

Chàng chỏi người đứng dậy, đưa mắt nhìn lên bầu trời, vầng trăng chiếu lòa khắp núi rừng bên cuối trời tây.

Chợt chàng nghe một giọng đàn vô cùng quái đản trong gió vọng đến, giọng đàn khi trầm khi bổng, lúc chậm chạp lúc lúc hối thúc, khiến Thù Thiếu Phong bị cuốn hút ngay.

Thù Thiếu Phong đón hướng tiếng đàn, lần mò bước đi.

Đến một khe suối nhỏ, Thù Thiếu Phong chợt thấy một bóng mỹ nhân bạch bào, gương mặt được bịt kín cũng bằng một vuông lụa màu trắng, trông thật là thoát tục.

Trông dáng người thon thon bên cạnh chiếc đàn tranh, Thù Thiếu Phong phán đoán đối phương là một giai nhân tuyệt thế khó ai sánh bằng.

Thù Thiếu Phong chưa kịp định thần, chợt nghe vang lên một giọng nói thật trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng :

– Ngươi trong người đã thư thái rồi chứ?

Thù Thiếu Phong vội vòng tay thốt :

– Chẳng hay tiền bối đã cứu mạng, xin nhận một lạy của vãn sinh gọi là đáp trả.

Nữ nhân áo trắng cười khúc khích :

– Ta tuổi còn trẻ, ngươi nói như vậy hóa ra muốn ta già đi chăng?

Thù Thiếu Phong vòng tay tiếp lời :

– Tại hạ tên Thù Thiếu Phong, đã thất lễ cùng ân nhân, mong ân nhân thứ tội.

Giọng cười của nữ nhân áo trắng bịt mặt lại vang lên, thanh âm êm tai đến nỗi tựa như tiếng ngọc va vào nhau, kèm với tiếng nói như giọng hót hoàng oanh :

– Thù Thiếu Phong! Thù Thiếu Phong! Tên nghe rất kêu. Ngươi có biết ta là ai không?

Thù Thiếu Phong lắc đầu đáp nhẹ :

– Xin thứ tội cho, tại hạ không sao biết được.

Thiếu nữ áo trắng bịt mặt cười nhạt nói :

– Thù Thiếu Phong! Ngươi nghe ta đàn như thế nào?

Thù Thiếu Phong chẳng chút suy nghĩ đáp liền :

– Hay lắm! Tuyệt lắm! Nhưng có điều trong tiếng đàn của ân nhân man mát một nỗi buồn khó tả.

Thiếu nữ áo trắng bịt mặt giọng oanh liền tiếp :

– Thù Thiếu Phong! Ngươi đoán đúng được một phần…

Thù Thiếu Phong cười lạt :

– Thế còn…

Chàng còn đang ấp úng, thiếu nữ áo trắng bịt mặt thỏ thẻ :

– Sao ngươi không nói tiếp?

– Một phần nữa là ân nhân đã lọt lưới ái tình chăng?

– Thù Thiếu Phong! Ngươi quả thật rất thông minh!

Thiếu nữ áo trắng bịt mặt thốt xong, nhủ thầm: “Chàng không những cốt khí cang cường, mà bao nhiêu thiên khí của trời đất đều đúc kết vào bản thân chàng, quả chàng là một anh hùng vô song trong thiên hạ chưa dễ thấy qua, khiến mình vừa thấy đã…”

Giọng nàng ôn tồn êm dịu bật thành lời :

– Thù Thiếu Phong! Ngươi và ta như biển trời ít khi gặp được. Huống chi ngươi hiện giờ mang huyết hải thâm cừu, có cần đến ta giúp ích điều gì chăng?

Thù Thiếu Phong kinh ngạc nhủ thầm: “Nàng làm sao biết ta thân mang huyết thù?”

Câu hỏi ấy cứ vất vưởng trong tâm trí chàng, khiến chàng thừ người ra không sao đáp được.

Thiếu nữ áo trắng bịt mặt cười nhẹ và tiếp lời :

– Ta biết rõ ngươi bị một cô gái áo vàng truy sát rất gấp, nhưng ngươi không bị cô gái ấy giết đâu, bởi vì cô ta cũng đã yêu ngươi.

Thù Thiếu Phong nghe xong sững sờ đứng như tượng phỗng, chẳng biết đối phương là ai làm sao hiểu rõ mọi chuyện.

Chàng ngẫm nghĩ giây lâu, khẽ buông tiếng thở dài :

– Tại hạ thân trọng mang huyết thù, muốn rửa sạch, song le tại hạ chỉ là một thư sinh ốm yếu. Nếu ân nhân bỏ chút thì giờ dạy bảo, tại hạ nào dám quên ơn!

– Ta cùng ngươi chưa duyên nhưng đã gặp gỡ. Nếu không thành, nếu không thành… công, âu đó cũng là số phận của ngươi… Thù Thiếu Phong! Ngươi hãy theo ta.

Dứt lời nàng ôm cây đàn vào lưng, nhẹ nhàng đứng dậy, thoăn thoắt gót sen.

Thù Thiếu Phong không chút chần chừ, vội lao theo bén gót.

Thù Thiếu Phong trông bước đi thanh thản, nhẹ nhàng của nàng, áo vờn bay trước gió nhưng như cưỡi gió vờn mây, chàng phải vận dụng tối đa tuyệt học Tiết Tiết Cao Thăng mới theo kịp nàng.

* * * * *

Một tháng đi qua như mây trôi nước chảy, Thù Thiếu Phong suốt ngày đều tại thạch cốc khổ luyện Quan Âm Thiết Diện chưởng, chàng nhờ có căn cơ, cộng thêm sự chuyên tâm khổ luyện, do đó võ công chàng tiến triển thần tốc.

Giữa một đêm trăng tỏ, Thù Thiếu Phong đang lúc luyện Quan Âm Thiết Diện chưởng, chợt nghe một giọng nói thật khẽ nhưng rõ ràng từng chữ một vọng vào tai.

– Thù Thiếu Phong! Chiêu thế cùng khẩu quyết Quan Âm Thiết Diện chưởng ngươi đã rành rẽ, chỉ có hỏa hầu còn kém mà thôi. Ngươi nên siêng năng tập luyện thêm, tự nhiên công lực sẽ gia tăng, đêm nay ngươi có thể rời nơi đây được rồi.

Giọng nói ấy thoáng ngừng giây phút rồi tiếp :

– Trên nẻo giang hồ gai chông mờ mịt, không thiếu cạm bẫy gian trá hiểm hung, ngươi luôn luôn tiểu tâm.

– Tại hạ xin khắc ghi lời vàng của ân nhân!

– Một tháng quả duyên đến đây đã dứt, mong hãy bảo trọng, ân thù hai ngã phải vẹn tỏ đôi đàng mới là quân tử. Ngươi ghi nhớ lấy, sửa soạn rồi đi thôi.

Thù Thiếu Phong vội quỳ lạy dưới đất ngậm ngùi đáp :

– Ân nhân đã cứu mạng cùng truyền dạy tuyệt nghệ, hai trọng ân ấy tại hạ quyết khắc ghi mãi và báo đáp có ngày. Suốt một tháng trời gần gũi bên ân nhân, tuy cách nhau gang tấc nhưng mường tượng diệu vợi chân trời, tại hạ chẳng bao giờ chiêm ngưỡng được đại dung, khẩn mong ân nhân cho tại hạ được biết rành tên tuổi để tạc ghi vào tâm khảm!

Giọng nói nữ nhân lúc này lại khe khẽ vang lên :

– Ngươi mau đứng dậy! Giữa ngươi và ta không phải là danh phận thầy trò, ta chỉ điểm cho ngươi đôi pho chưởng pháp có đáng chi đâu, đã lâu rồi ta không dùng đến tên, ngươi cứ tạm gọi ta là Bắc Yêu vậy.

Thù Thiếu Phong từ từ đứng dậy, nhủ thầm với lòng mình :

– Hai mươi năm trước có một nữ nhân ngoại hiệu Bắc Yêu Phi Cơ, thanh danh rúng động giang hồ, chẳng lẽ là ân nhân của ta hiện giờ chăng?

Chàng bật thành tiếng nói to :

– Tiên sinh có phải là Bắc Yêu Phi Cơ mà hai mươi năm trước phương danh đã lẫy lừng khắp giang hồ đấy chăng?

Nữ nhân nọ vụt cười khanh khách :

– Ta còn nhỏ tuổi hơn ngươi, gọi ta là tiên sinh có lẽ tổn thọ mất, ta không dám nhận đâu! Ngươi muốn trông thấy mặt ta lắm ư, hãy đợi đấy! Thời gian không lâu lắm đâu! Thù Thiếu Phong! Ngươi hãy ly khai nơi này là đúng lúc rồi đó.

Thù Thiếu Phong thấy lòng mình bàng hoàng như vừa mất đi một cái gì quí giá. Chàng nhấc bước rời khỏi thạch cốc, bước xuống sườn núi với nỗi lòng nặng trĩu…

Chàng vừa đi vừa hồi tưởng lại chuyện ngày qua, một người con gái bí mật chưa hề biết qua mặt này, dùng phép truyền âm nhập nội truyền thụ cho chàng một thân võ công siêu việt, nhưng chẳng hiểu vì sao nàng lại không cho chàng thấy mặt? Nàng tự xưng là Bắc Yêu, phải chăng là Bắc Yêu Phi Cơ? Nhưng Bắc Yêu Phi Cơ đã từng nổi danh hai mươi năm về trước, so về tuổi tác nàng đến nay phải hơn bốn chục tuổi xuân, cớ sao lại bảo là nhỏ tuổi hơn chàng?

Thế nàng là ai?

Truyền nhân của Bắc Yêu Phi Cơ chăng?

Chàng lầm lũi bước đi trong sự miên man nghĩ ngợi, đến đỗi đặt chân lên đường cái quan từ lúc nào chẳng biết. Chàng tần ngần dừng lại nghĩ tiếp: “Lần này ta tái xuất giang hồ, công việc trọng yếu nhất là giết cho được Lâm Kiếm Hùng, tiếp đến là tìm cho ra cha mẹ chết sống ra sao, cùng hạ lạc nơi nào”.

Cuộc hành trình đã quyết định, chàng dùng hết tốc lực khinh công rẽ đường băng mình về phía Hỏa Long bảo.

Trời lúc ấy vào canh ba, trên quan đạo vắng lặng đến khiếp người.

Với trình độ công lực hiện tại, Thù Thiếu Phong lướt đi như một u hồn, lòng chàng rất phấn chấn, không ngờ chỉ một thoáng thời gian luyện tập nơi thạch cốc, võ công đã tiến triển một cách phi phàm đến thế.

Thù Thiếu Phong vì cao hứng, ngửa cổ phát lên một chuỗi hú dài lanh lảnh, giọng hú hào hùng lồng lộng giữa không gian, lan tỏa ra khắp bốn phía sơn lâm mờ mịt, âm ba ngân dài như bất tuyệt!

Hùng tâm ngất ngất bốc dậy ở nội tâm, Thù Thiếu Phong dừng chân, nắm chặt quyền vung thẳng vào không khí khẽ nguyện :

– Ta phải báo thù cho phụ thân. Lâm Kiếm Hùng, máu ngươi phải rửa sạch.

Thuận tay chàng phẩy động đầu quyền, kình phong vận theo đó ào thoát ra hung mãnh, lao thẳng đến một cội cổ thụ trước mặt.

Rắc!

Ầm!

Cội cổ thụ to lớn ngã ầm xuống đất, cành lá bay văng lả tả…

Thù Thiếu Phong như phát tiết được lửa thù trong tâm khảm, lặng người chẳng yên vì không ngờ nội lực mình kinh hồn đến thế.

Bất thần…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.