“Chính là chỗ này, chắc huynh cũng nhận ra… đây là chỗ lần trước huynh tìm thấy muội và Nhược Ca.”
Sau khi thú nhận chuyện dùng ngọc bội để đổi lấy bức họa, Bạch Nhược
Ảnh dẫn Bạch Vân Phi đến trước cửa Phúc Khánh Lâu, cười hì nói.
“Mau đưa ta vào gặp hắn!” Bạch Vân Phi lườm nàng một cái, nụ cười trên môi Bạch Nhược Ảnh tắt ngúm.
Nàng đáp: “Nhưng muội đã nói với huynh rồi, ngày thường hắn phải ra ngoài
thu thập tin tức. Chỉ có giữa tháng và cuối tháng hắn mới có mặt ở nơi
này.”
Bạch Vân Phi tối sầm mặt, giọng kiên quyết nói: “Ta không
cần biết hắn đi đâu về đâu vào lúc nào. Hôm nay ta nhất định phải gặp
bằng được hắn để lấy lại ngọc bội.”
“Vậy muội sẽ vào hẹn với chưởng quầy, ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai.” Bạch Nhược Ảnh nói.
Thấy sắc mặt Bạch Vân Phi vẫn không thay đổi, Bạch Nhược Ảnh mím môi đi vào. Đến chỗ chưởng quầy Phúc Khánh Lâu, nàng lên tiếng thăm hỏi:
“Chào lão bản, dạo này ngài có khỏe không?”
Tự dưng có một cô nương hỏi thăm sức khỏe, ông ta cười hí ha hí hửng đáp:
“Ta khỏe ta khỏe. Đa tạ cô nương đã quan tâm, không biết cô nương đến để dùng bữa hay thuê phòng?”
Bạch Nhược Ảnh hạ giọng: “Ta đến để gặp người quen, vị khách ở sương phòng chữ Nhị tầng hai.”
Chưởng quầy nghe vậy liền lắc đầu đáp: “Cô nương đến không đúng lúc
rồi. Vị khách đó vừa rời khỏi hôm qua. Phải cuối tháng hắn mới quay
lại.”
Bạch Nhược Ảnh thừa biết câu trả lời, nàng lén nhìn sư
huynh, đành phải nghĩ cách khác vậy. Bạch Nhược Ảnh cáo từ chưởng quầy,
lại chỗ Bạch Vân Phi, thấp giọng nói:
“Chưởng quầy nói hắn đi
rồi, ông ta không biết cách liên lạc với hắn. Bây giờ chúng ta… chỉ
còn cách là đến Minh Nguyệt Cung để tìm hắn thôi.”
Bạch Vân Phi
nhíu mày. Minh Nguyệt Cung? Tổ chức tình báo lớn nhất Đông Lạc Quốc, hai năm gần đây quy mô còn lan rộng ra các nước Tây Long, Nam Lăng, Bắc
Liệt. Tốc độ thu thập tin tức nhanh như tia chớp, mọi tin tức Minh
Nguyệt Cung thu được và bán ra có độ chính xác cao nhưng giá cả thì trên trời. Ngọc bội Hồ Điệp rơi vào tay người của Minh Nguyệt Cung, thật quá nguy hiểm.
Bạch Vân Phi không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế
nào, chỉ cầu mong nó còn nguyên vẹn và không bị người ngoài để mắt tới,
nhất là người của Thiên Lãnh Giáo.
Nhưng cùng lúc đó, tại Lãnh
Dạ phủ hay còn gọi là Kim Mộc trang. Bên trong Mai Uyển, nơi ở của Lãnh
Ngạo Tuyết, có một tên nam nhân dáng người thon thả đang cầm lên từng
món trang sức ngắm nghía. Mắt hắn không ngừng sáng lấp lánh, miệng thì
cười ngoác tận mang tai. Hắn chính là Công Tôn Tài.
Nha hoàn Y
Duyên cầm cán quạt đi đến gõ vào đầu hắn nói: “Xem đủ chưa? Còn không
mau đi bẩm báo tin tức thu được cho tiểu thư nhà ta biết.”
Công
Tôn Tài trừng mắt, uốn ngón tay chỉ vào Y Duyên: “Ngươi dám gõ vào đầu
ai vậy hả? Chỉ là một nha hoàn, đừng có mà chó cậy gần chủ, hứ.”
“Ngươi nói ai là chó? Bộ ngươi tốt đẹp lắm sao? Một tên nam không ra nam, nữ
không ra nữ thì hay lắm sao mà nói ta?” Y Duyên tức giận đáp trả.
Lãnh Ngạo Tuyết uyển chuyển đi đến, thấy nha hoàn của mình đang cùng tên Báo Săn đấu võ mồm, nàng ta quát lớn:
“Các ngươi coi Mai Uyển của ta là cái chợ đấy à?”
Y Duyên thấy tiểu thư đến liền sợ sệt lùi sang một bên, Công Tôn Tài nhân cơ hội bước đến tuôn một tràng nịnh nọt:
“Ây dô, ba ngày trước gặp Lãnh đại tiểu thư, Tài mỗ đã một phen kinh ngạc
trước dung mạo bế nguyệt tu hoa của người. Hôm nay gặp lại vẫn không nén nổi rung động, nhan sắc của tiểu thư đến Hằng Nga tiên tử trên cung
trăng cũng phải ngưỡng mộ, huống chi là những kẻ phàm phu tục tử như Tài mỗ đây, gặp được tiểu thư đúng là phúc khí ba đời Tài mỗ tu được.”
Những lời tung hô như vậy Lãnh Ngạo Tuyết đã nghe quen rồi, nhưng từ
miệng lưỡi dẻo quẹo của Công Tôn Tài lại khiến nàng ta có chút hài lòng, nàng yểu điệu đặt mông ngồi xuống nhuyễn tháp, cất giọng mềm mại:
“Lần trước ta giao cho ngươi hai bức họa, sai ngươi điều tra về hai tên nam
nhân đó, ngươi làm đến đâu rồi? Mau báo lại chi tiết cho ta nghe.”
Công Tôn Tài cười hớn hở, lôi từ trong ống tay áo ra hai bức họa. Hắn giơ bức họa thứ nhất lên, giọng the thé trình bày:
“Việc Lãnh đại tiểu thư giao phó, Tài mỗ nào dám chậm trễ.” Hắn dừng một chút rồi tiếp lời- “Tên có khuôn mặt thanh tú này gọi là Bạch Nhược Ảnh, hắn đến từ ngoại thành Vạn Khang. Hắn vào thành chủ yếu là bán những cây
thuốc quý đổi lấy vàng bạc châu báu để đi ngao du thiên hạ. Đặc biệt tên này thường đến chỗ Tài mỗ mua tin tức về Liễm Phong công tử, Lãnh Giáo
chủ và cả đại tiểu thư người nữa.”
Lãnh Ngạo Tuyết mi tâm khẽ nhíu hỏi:
“Hắn mua tin về ta làm gì? Không lẽ hắn ái mộ ta sao?”
Công Tôn Tài nhanh nhảu đáp: “Tiểu thư khoan hãy hiểu nhầm, thật ra tên này
là nữ giả nam, hắn chỉ ái mộ Liễm Phong công tử thôi.”
Lãnh Ngạo Tuyết thoáng kinh ngạc, giật lấy bức họa thứ nhất trong tay Công Tôn Tài.
“Nữ nhân? Nãy giờ là ngươi nói về tên này? Hừ, Ta chỉ cần biết về tên còn
lại, mau nói tất cả những điều liên quan đến hắn cho ta nghe!”
Công Tôn Tài khẽ “dạ” một tiếng, giở bức họa thứ hai ra, nhìn vào bức
họa, mặt hắn không khỏi có chút ngây ngẩn, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ
điềm nhiên, bắt đầu nói:
“Tên tuyệt sắc giai nhân này gọi là Bạch Nhược Ca, cũng là nữ phẫn nam trang. Ngoài nhan sắc có chút mỹ hơn tên
vừa rồi thì về cơ bản, hai tên này đều giống nhau.”
Lãnh Ngạo Tuyết chăm chú lắng nghe, thấy Công Tôn Tài không nói tiếp, nàng ta cụt hứng, lại nhíu mày hỏi:
“Chỉ bấy nhiêu đó thôi sao? Người của Minh Nguyệt Cung dạo này đều làm ăn
qua loa đại khái thế à? Ngươi nói bọn chúng là người ngoại thành, cụ thể là ở chốn nào? Rốt cuộc là con cái nhà ai? Tại sao lại giả nam trang đi lại nghênh ngang trong thành? Rồi thì tất tần tật các mối quan hệ của
bọn chúng nữa. Tóm lại ngươi đã điều tra được cái khỉ gì hả?!”
Công Tôn Tài ra vẻ khó khăn, run giọng nói: “Hai nữ nhân này hành tung
bí ẩn, xuất quỷ nhập thần. Thật sự có hơi… khó một chút…”
Lãnh Ngạo Tuyết đương nhiên biết hắn muốn gì, bèn cất cao giọng gọi Y Duyên:
“Đưa bộ trang sức từ Tây Long Quốc ra tặng cho hắn.”
Y Duyên sửng sốt, bộ trang sức đó đáng giá ngàn vàng, ngay cả hoàng
cung Đông Lạc cũng không mua nổi. Tháng trước Lãnh đại công tử đi Tây
Long mua về cho tiểu thư, vậy mà giờ tiểu thư lại đem tặng cho cái tên
đoạn tụ này. Y Duyên âm thầm tiếc nuối.
Bộ nữ trang được đem ra, Công Tôn Tài suýt không kìm được lòng mà hét lên sung sướng. Nhưng vừa
rồi hắn không phải giả vờ khó khăn để đòi thêm thù lao, mà thật sự điều
tra về hai nữ nhân ấy quá khó.
Công Tôn Tài ảo não nói: “Lãnh
đại tiểu thư, Tài mỗ đã cố gắng hết sức nhưng chỉ điều tra được như
thế.” Hắn liếc bộ trang sức, ánh mắt si mê, chợt như nhớ ra điều gì, hắn thò tay vào ngực áo, chầm chậm đưa ra một miếng ngọc.
“Đúng rồi, Tài mỗ vừa sực nhớ, vật này là từ trên người của nữ nhân tên Bạch Nhược Ảnh, có vẻ nó rất quan trọng với tên đó. Tên đó còn dặn Tài mỗ đừng đem bán nó vội, một ngày nào đó hắn sẽ đến chuộc lại.” Công Tôn Tài vừa
nói, ánh mắt vừa không ngừng dán chặt vào bộ nữ trang xứ Tây Long.
Ngọc bội trên tay Công Tôn Tài có hình Hồ Điệp, màu trắng đục, phát ra
ánh sáng kì ảo. Lãnh Ngạo Tuyết vừa nhìn thấy liền thích thú đứng bật
dậy khỏi nhuyễn tháp.
Nếu là trước kia khi chưa thấy bộ nữ trang tinh xảo, đẹp đẽ ấy thì Công Tôn Tài đặc biệt yêu quý miếng ngọc bội
trên tay, nhưng trong mắt hắn lúc này chỉ có bộ nữ trang Tây Long mà
thôi. Hắn không tiếc trao ngọc bội Hồ Điệp cho Lãnh Ngạo Tuyết.
Ngọc bội đến tay Lãnh Ngạo Tuyết, chạm vào có cảm giác mát lạnh, nàng ta chăm chú ngắm nghía. Thứ kì trân dị bảo này lại ở trên người tên phàm
nhân kia, chắc chắn lai lịch hắn không tầm thường. Cả tên Bạch Nhược Ca
sư muội của hắn nữa, vừa nhìn nàng ta liền sinh ra cảm giác đối địch.
Một điều rõ ràng nhưng Lãnh Ngạo Tuyết không muốn thừa nhận, nàng hoàn
toàn cảm nhận được sự bức bách, áp đảo khi đứng gần Bạch Nhược Ca. Nhớ
đến cách cư xử ngày đó của hắn đối với nàng, một người từ trước đến nay
luôn kiêu ngạo như Lãnh Ngạo Tuyết lại chẳng khác nào tên tiểu nhân
thích đi tranh đoạt đồ người khác.
Lãnh Ngạo Tuyết cất giọng
nói với Công Tôn Tài: “Ngọc bội Hồ Điệp này cứ để ở chỗ ta, nếu hai nữ
nhân kia có đến chuộc lại thì ngươi tuyệt đối không được phép nói đã bán nó cho ta. Nghe rõ chưa?!”
Công Tôn Tài ra vẻ khó xử: “Như vậy… Tài mỗ phải nói sao với bọn chúng… ?”
Lãnh Ngạo Tuyết vẻ mặt đăm chiêu: “Chẳng phải có kẻ rất ái mộ Liễm
Phong công tử đó sao? Ngươi chỉ cần nói ngọc bội này đã ở trong tay Liễm Phong công tử là được rồi.”
Công Tôn Tài nghe thế liền thoáng
nghi hoặc, hắn có từng nghe cộng sự trong tổ chức nói rằng Lãnh đại tiểu thư và Liễm Phong công tử huyền bí hình như có liên quan đến nhau. Cụ
thể là liên quan thế nào thì hắn cũng không rõ lắm.
Thấy Lãnh
Ngạo Tuyết nở nụ cười ma mãnh, Công Tôn Tài đứng bên cạnh không rét mà
run. Hắn cũng không có ý kiến gì, trong lòng vui mừng khôn xiết vì một
miếng ngọc lại có thể đổi lại một bộ trang sức đẹp đẽ quý báu. Công Tôn
Tài nhanh chóng đa tạ rồi cáo từ Lãnh Ngạo Tuyết, ôm báu vật mới thu
được về Minh Nguyệt Cung.
Nhưng hắn không ngờ về đến nơi lại
thấy có hai vị khách đến tìm hắn, quả là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã
đến ngay. Tuy là đã suy tính giải thích cho Bạch Nhược Ảnh về chuyện
ngọc bội nhưng hắn vẫn thấy hơi rắc rối, thế nên hắn không ra mặt mà gọi một tên sai vặt trong tổ chức lại dặn dò.
Đợi gần một canh giờ
cũng không thấy Báo Săn xuất hiện, trong lòng Bạch Nhược Ảnh sốt ruột.
Nàng biết ngọc bội đó rất quan trọng, nếu không Vân Phi sư huynh cũng
không đích thân đi chuộc lại thế này. Đang tính nói vài lời ăn năn với
sư huynh thì một tên sai vặt của Minh Nguyệt Cung đi tới, cười vui vẻ
nói:
“Thứ lỗi đã để hai vị chờ lâu, tiểu nhân vừa được tin Công
Tôn đại nhân đã lên đường đến Tây Long Quốc làm nhiệm vụ, cũng không
biết bao lâu thì trở về. Trước khi đi đại nhân đã nhờ người chuyển bức
thư này cho tiểu nhân, dặn tiểu nhân rằng nếu có người tên Bạch Nhược
Ảnh đến tìm thì trao bức thư này cho người đó.”
Bạch Nhược Ảnh
vội nhận lấy thư, quay sang sư huynh. Sắc mặt Bạch Vân Phi đã tối đến
cực điểm, lạnh giọng nói: “Mở ra xem hắn viết gì!”
Trong thư,
Công Tôn Tài viết rằng hắn bất ngờ bị tổ chức điều đi Tây Long, có thể
là vài tháng hoặc một năm mới trở về. Nói Bạch Nhược Ảnh cứ yên tâm, hắn sẽ bảo quản ngọc bội giúp nàng.
Lời này của Công Tôn Tài, nàng có thể tin được sao? Thế nhưng bên cạnh đang có một người nộ khí sắp
bộc phát đến nơi, Bạch Nhược Ảnh chỉ đành cười ôn hòa, nói dối:
“Huynh yên tâm đi. Hắn là kẻ làm việc rất có nguyên tắc, nhất định sẽ giữ chữ
tín. Muội đảm bảo!” Vừa nói Bạch Nhược Ảnh vừa giơ ba ngón tay lên thề
thốt.
Bạch Vân Phi hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi. Bạch Nhược Ảnh vội chạy theo sau.
Thấy hai vị khách rời khỏi Minh Nguyệt Cung, Công Tôn Tài mới ló mặt
ra, cười đắc ý. Hắn đã âm thầm tính toán, vẫn là không nên làm theo lời
Lãnh Ngạo Tuyết nói, rằng ngọc bội đang ở trong tay Liễm Phong công tử.
Bạch Nhược Ảnh không phải dạng nữ nhân dễ bị lừa, nhất định sẽ bị nàng
truy hỏi đến từng chân tơ kẽ tóc.
Hắn thậm chí còn không biết
Liễm Phong công tử có tồn tại trên đời thật hay không. Trước giờ hắn vẫn luôn lợi dụng sự hâm mộ cuồng nhiệt của đông đảo quần chúng để bán tin
tức giả. Mấy lần còn suýt bị trục xuất khỏi tổ chức vì tội tự ý đánh lẻ, mưu lợi cá nhân. Hắn nghĩ từ nay nên bớt dây dưa với Bạch Nhược Ảnh,
chuyển sang cái “kho báu” Lãnh Ngạo Tuyết thì hơn.
Nói tóm lại, Công Tôn Tài hoàn toàn là một tên tiểu nhân, gian xảo, hám tài, hám nam sắc, lừa đảo, bỉ ổi và vô liêm sỉ. Nhưng may mắn chính là nhờ dựa hơi
vào Minh Nguyệt Cung mà thôi.
Trở về Noãn Vân Cốc, Bạch Nhược Ảnh vẫn đi theo Bạch Vân Phi, lòng nàng lo lắng khẽ cất tiếng hỏi:
“Huynh… sẽ không nói chuyện ngọc bội cho sư phụ biết, đúng không?”
Bạch Vân Phi không đáp lời nàng, đi thẳng một mạch vào phòng. Bạch
Nhược Ảnh cũng theo sát đằng sau, nàng bồn chồn không chịu được, liếc
khắp căn phòng, rồi dừng lại trước bộ mặt ngưng thần của Bạch Vân Phi.
“Vậy còn bức họa… bây giờ huynh có thể trả cho muội được không?”
Bạch Vân Phi vừa nghe Nhược Ảnh hỏi, tức thì bàn tay hắn cuộn chặt thành nắm đấm, đập mạnh xuống thư án.
“Bức họa bức họa bức họa… Trong đầu muội chỉ có mỗi bức họa đó thôi sao?
Vì nó mà mà muội dám đem cả ngọc bội ra để đổi. Muội có biết miếng ngọc
đó quan trọng như thế nào không? Có biết một khi nó xuất hiện trên giang hồ sẽ gây ra đại họa hay không?”
Bạch Nhược Ảnh không ngờ Bạch Vân Phi sẽ tức giận quát mắng nàng như vậy, nàng lùi người lại, lí nhí nói:
“Nó… nó chẳng phải là tín vật của cha mẹ muội hay sao? Muội nghĩ… muội
nghĩ nếu nó đã là của Lãnh giáo chủ… thì khi ông ấy nhìn thấy nhất
định sẽ biết, sẽ đến tìm muội… nhận muội… Nên muội mới quyết định
bán nó. Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ không đúng như vậy ư?”
Bạch Vân Phi hờ hững nhìn nàng, không ngừng day trán, vẻ mặt và giọng điệu vô cùng bất lực:
“Thật là sai lầm… sai lầm mà, sớm biết sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, sư phụ không nên bảo ta giao nó cho muội… Nó vốn không thuộc về muội…
không phải của cha mẹ muội…”
Bạch Nhược Ảnh lâm vào hoang mang: “Sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Rốt cuộc huynh và sư phụ giấu muội
chuyện gì? Làm ơn… hãy nói cho muội biết đi! Sư huynh!” Bạch Nhược Ảnh cuống quýt, giọng khẩn cầu.