Sau khi bữa tối kết thúc,
Hạ Sơ lặng lẽ đi theo Cảnh Thần về phòng 706. Cô đẩy cuốn sổ tiết kiệm ba trăm
nghìn tệ và tấm séc tiền mặt hai trăm nghìn tệ mới vay An Hinh ra trước mặt
Cảnh Thần, giọng bình thản: “Bây giờ sự thật đã được phơi bày, chúng ta cũng
không cần thiết phải vòng vo tam quốc mãi nữa, anh cứ coi những điều em nói
trong bữa ăn là để cho sướng miệng thôi. Bây giờ chúng ta chúng ta nói chuyện
thẳng thừng với nhau nhé. An Hinh nói, có thể sau đó nhờ có sự nỗ lực của anh
mà Phúc Trạch mới không áp dụng hành động thu phục Ân Y. Cô ấy nói những chuyện
trên thương trường, không phải là giơ dao chĩa súng ra để đánh nhau, mọi người
cứ đề cao cảnh giác là được rồi. Thế nên hãy dừng chân ở đây thôi. Còn chuyện
giữa chúng ta cũng giống như những gì mà chậu hoa ngải tiên đó thể hiện, không
ai phải nghĩ cho ai cả. Chuyện của đứa con anh cũng đừng lo, em sẽ nghĩ cách.
Anh hãy trả lại hợp đồng cho em, ngày mai chúng ta sẽ đi ly hôn để giải thoát
cho nhau.”
Lúc nói ra những điều này, giọng Hạ Sơ rất bình thản, dường như còn có chút gì
đó nuối tiếc.
Ánh mắt Cảnh Thần nhìn Hạ Sơ chăm chú, xem ra cô đã hạ quyết tâm rất lớn, nét
mặt không hề tỏ ra do dự. Im lặng một lát, đột nhiên Cảnh Thần mỉm cười: “Em
nói hợp đồng nào?”
“Anh?” Hạ Sơ sửng sốt, cô nhìn Cảnh Thần đang nở nụ cười rất ranh mãnh, lòng
cũng nghi nghi: “Anh đừng giả vờ nữa, mau lên.”
“Anh không biết em đang nói đến hợp đồng nào. Anh có giấy đăng ký kết hôn.”
Cảnh Thần quyết không chịu thừa nhận.
Hạ Sơ bực bội đứng lên, cô đi vào phòng ngủ tìm trong chiếc tủ ở đầu giường các
loại giấy tờ mà cô đã cất kỹ lần trước. Nhưng cô đã lật tìm hết lần này đến lần
khác, cô phát hiện ra tất cả vẫn còn nguyên, chỉ mỗi bản hợp đồng đó là không
thấy. Cơn giận bốc lên đỉnh đầu, cô lao ra phòng khách, chỉ thẳng vào Cảnh
Thần, tức đến run người: “Anh dám lấy trộm hợp đồng của tôi à! Tôi không cần quan
tâm, chắc chắn tôi sẽ ly hôn, anh không lấy tiền thì thôi.” Trong lúc giận dữ,
Hạ Sơ vẫn còn đủ tỉnh táo để thu về năm trăm nghìn tệ đó.
“Anh không ly hôn.” Cảnh Thần cười tủm tỉm, giọng chắc như đinh đóng cột.
“Anh là đồ vô lại, đồ bỉ ổi, đồ vô liêm sỉ.” Hạ Sơ tức đến phát điên.
“Ừ, anh không có ý kiến gì về những điều này.” Cảnh Thần đã hạ quyết tâm chơi
bài cùn với Hạ Sơ.
Hạ Sơ thực sự bó tay trước kẻ vô lại này. Cô ôm một bụng tức về phòng, nằm lên
giường, hậm hực nhìn lên trần nhà, nghĩ cách đối phó với gã vô liêm sỉ này.
Một lát sau, Cảnh Thần ôm chăn mò vào, Hạ Sơ bèn ngồi dậy với vẻ cảnh giác:
“Anh làm gì vậy?”
“Anh nghĩ anh vẫn nên để mắt đến em thì tốt hơn. Tinh thần em không ổn định cho
lắm, anh không yên tâm!” Vừa nói, Cảnh Thần vừa tự tiện trải chăn xuống đất
cạnh giường Hạ Sơ.
Hạ Sơ dịch ra mép giường, không kìm được bèn giơ chân đá anh: “Anh cút mau đi,
nếu không tôi gọi cảnh sát đấy.”
“Em gọi cảnh sát làm gì? Cảnh sát không can thiệp vào chuyện hai vợ chồng cãi
nhau đâu. Hơn nữa, mọi người của cả khu này đều biết em đòi ly hôn rồi. Anh có
làm gì sai trái đâu. Chắc chắn cô Vương sẽ nói em là người có lỗi, đã có bầu
rồi mà còn lăn tăn không biết có nên đẻ hay không, bây giờ lại đòi ly hôn. Chắc
chắn mọi người sẽ rất tội nghiệp anh, haizz!” Cảnh Thần vừa ôm cánh tay vừa
nhắm mắt lại, giả vờ giả vịt.
Hạ Sơ bực lắm, bất chấp tất cả, tuyên bố: “Tôi không cần quan tâm, ngày mai sẽ
đi ly hôn, ai nói gì mặc kệ.”
Đèn đã tắt rất lâu rồi mà Hạ Sơ vẫn nằm trằn trọc trên giường và không tài nào
ngủ được.
“Hạ Sơ, tình cảm của anh đối với em rất chân thành. Anh cũng không biết bắt đầu
từ ngày nào. Mỗi sáng tỉnh dậy mở mắt ra, anh đều nghĩ ở phòng đối diện, em đã
tỉnh giấc hay chưa, có nhớ đến anh hay không. Anh đã quen với việc coi ngôi nhà
có mặt em là gia đình của mình, hàng ngày được nhìn thấy em, anh cảm thấy vô
cùng thỏa nguyện. Hạ Sơ, em không tin đây là tình yêu đích thực ư?” Cảnh Thần
nằm ngay dưới đất nói nhỏ, giọng bình thản và lẻ loi, nhưng lại vang lên rất
lâu trong lòng Hạ Sơ.
Ánh trăng đầu đông lọt qua rèm cửa hắt xuống nửa chiếc giường. Hạ Sơ nằm dưới
ánh trăng, nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống gối. Cô nói: “Anh đừng lừa tôi nữa.
Hãy coi như giữa chúng ta chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.”
Cô nhắm mắt lại, gạt tất cả mọi thứ ra ngoài cánh cửa trái tim, tựa như con
trai khép chặt lớp vỏ cứng lại, nhốt chặt hạt ngọc trai tròn trĩnh, không cho
ai ngắm nhìn.
Cảnh Thần nằm sát bên giường Hạ Sơ, hoàn toàn chìm sâu trong bóng tối. Anh
không nói gì nữa, một hồi lâu, lại phát hiện ra rằng, bên má anh đang ướt và
nóng hổi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạ Sơ chưa kịp làm gì để lôi Cảnh Thần ra khỏi nhà thì
bốn thành viên trong nhà bác trai và cậu đã kéo đến. Vừa vào đến cửa, bác gái
đã trách Hạ Sơ: “Hạ Sơ này, cháu giỏi thật đấy, vừa mới có bầu lại đòi ly hôn
là sao? Vợ chồng nhà ai mà chẳng có lúc cãi nhau. Chồng giận thì vợ bớt lời,
làm sao có chuyện cứ cãi nhau là đưa nhau ra tòa ly hôn được? Ly hôn đâu có
phải là trò trẻ con, cháu cũng không còn là đứa trẻ nữa, tại sao cháu lại thiếu
suy nghĩ như vậy?”
Hạ Sơ sững người, tại sao cả nhà đều đến hết rồi!
“Đúng vậy, con bé này, từ xưa đến nay đều rất hiểu biết, sao lần này lại hồ đồ
như vậy. Nếu ông ngoại cháu mà biết thì ông bực lắm đấy.” Bà mợ cũng tiện đà
trách Hạ Sơ mấy câu.
Hạ Sơ nghiến răng nhìn Cảnh Thần đang ngồi một bên, nét mặt của nạn nhân bị đối
xử oan ức khiến cô chỉ muốn tẩn cho hắn một trận, vấn đề hiện nay là cô phải
xoa dịu tinh thần mọi người đã. Hạ Sơ nghĩ cách khiến mọi người có thể tạm thời
chấp nhận để cô có cơ hội giải thích về cuộc hôn nhân hoang đường giữa cô và
Cảnh Thần. Nói ra sự thật? Bắt đầu từ chuyện cô vào nhầm nhà, lên nhầm giường
ư?
Không thể nói như thế được!
Trong lúc Hạ Sơ còn đang ngần ngừ thì bác cả – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng
đã lên tiếng: “Hạ Sơ à, Cảnh Thần đã giải thích với cả nhà rồi, hồi đầu quá
trình quen biết nhau của hai đứa có một chút hiểu lầm và va chạm nhỏ. Nhưng
tình cảm của nó đối với cháu là rất chân thành. Trước đó, gia đình Cảnh Thần
cũng có một số chuyện, vì thế nó cũng không sắp xếp để hai bên gia đình gặp
nhau, nhưng hôm qua anh họ Cảnh Thần đã đến nhà mình gặp gỡ mọi người rồi. Hai
bác và cậu mợ cũng nhận ra được rằng, mặc dù cậu ấy không nói nhưng gia đình
Cảnh Thần cũng bề thế.”
Hạ Sơ vô cùng sửng sốt trợn tròn mắt lên: Hiểu lầm? Va chạm nhỏ?
Bác trai liền vỗ vỗ vai cô tỏ vẻ an ủi, nhẹ nhàng nói: “Dĩ nhiên rồi, hai bác
và cậu mợ muốn cháu được về làm dâu một gia đình môn đăng hộ đối. Như thế cháu
sẽ không bị bắt nạt, các bác cũng yên tâm. Nhìn cách đối nhân xử thế biết trên
biết dưới của Cảnh Thần, bác cũng biết gia đình họ sẽ không đối xử tệ với cháu
đâu. Cháu cũng đừng vì chuyện này mà gây áp lực cho mình, đòi ly hôn. Bác muốn
khuyên cháu một câu rằng, kết hôn là chuyện của cả cuộc đời, hạnh phúc hay
không chỉ có mình mới biết. Cháu cứ tự hỏi mình xem Cảnh Thần đối xử với cháu
thế nào? Hiện giờ cháu lại có bầu rồi, không thể chỉ nghĩ riêng cho mình, mà
còn phải nghĩ cho đứa con nữa, đứa trẻ không thể vừa chào đời đã không có cha.
Cháu đừng vì sự hồ đồ nhất thời mà đưa ra quyết định khiến sau này mình phải
hối hận.”
Bác gái liền đế vào ngay: “Đúng vậy, Hạ Sơ à, Cảnh Thần vừa là người hiếu thảo
lại biết lo toan! Các bác rất tin tưởng vào nó. Nếu ông ngoại, ba mẹ cháu còn
sống thì chắc chắn cũng sẽ hài lòng vì chàng rể này. Thế nên cháu cứ yên tâm
giữ gìn sức khỏe để sinh
con khỏe mạnh, đây mới là điều quan trọng nhất. Bác sẽ ở đây chăm sóc cháu mấy
ngày, có việc gì cháu không hài lòng thì cứ chia sẻ với bác. Bác xem ti vi thấy
người ta thường nói, hiện nay các bà bầu thường bị áp lực lớn nên dễ mắc chứng
trầm cảm lắm, bác thấy cháu đang có triệu chứng đó đấy.”
Cảnh Thần ngồi yên, nét mặt ba phần rầu rĩ, bảy phần mừng thầm.
Hạ Sơ bất lực, tự nhiên không biết phải làm thế nào nữa.
Vậy là đối với Hạ Sơ, hành vi lừa đảo khó có thể tha thứ này của Cảnh Thần đã
được xí xóa một cách đơn giản như vậy.
Mặc dù trong lòng vô cùng hậm hực, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy cũng không
có cách nào là thượng sách. Nhìn thấy bác gái bận rộn phục vụ cô ăn uống, nghỉ
ngơi, nét mặt tỏ ra rất hả hê, bao nhiêu lần cô đã định nói ra sự thật, nhưng
rồi lại nuốt vào trong.
Bề ngoài, cô đành phải cố gắng nhẫn nhịn duy trì bầu không khí hòa bình với
Cảnh Thần, nhưng về cơ bản vẫn vô cùng lạnh lùng. May mà bác gái nói: “Hiện nay
nhiệm vụ quan trọng nhất của Hạ Sơ là dưỡng thai, để an toàn hai đứa nên ngủ
riêng phòng.” Điều này khiến Hạ Sơ cũng thấy may mắn.
Mấy ngày qua, không biết Cảnh Thần bận những gì mà ngày nào cũng về rất muộn.
Bác gái hỏi thì anh ta chỉ nói dạo này công ty hơi bận. Lúc Cảnh Thần trả lời,
Hạ Sơ lạnh lùng liếc thấy anh cười có vẻ gượng gạo, trực giác mách bảo cô sự
việc không đơn giản như vậy. Nhưng cô lại nghĩ, lẽ nào vì cô mà anh đang đấu
tranh với gia đình mình ư? Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, anh chỉ mỉm cười, không
nói gì cả. Và thế là Hạ Sơ liền lén nắm chặt tay thành nắm đấm, cấu lòng bàn
tay thật đau vì cô đã bị lừa trắng trợn như vậy mà còn không chịu thức tỉnh.
Hàng ngày bác gái đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, bận tối mắt tối mũi. Cảnh
Thần vẫn lấy lí do phải làm thêm giờ, về nhà rất muộn. Tranh thủ lúc đi làm, Hạ
Sơ đã xem mấy căn hộ, nhưng đều không ưng ý. An Hinh đề nghị hay là chuyển đến
nhà cô ở tạm trước, Hạ Sơ liền từ chối ngay. Cô nói cũng không phải vội lắm,
còn phải dần dần đợi bác gái về nhà mới chuyển đi được. Hạ Sơ cảm thấy sở dĩ
mình từ chối thẳng thừng như vậy, có lẽ ngoài lý do có bác gái ngồi ở nhà canh
chừng, ít nhiều cũng còn vì cô thấy lưu luyến, thực sự lưu luyến. Cô lừa được
anh, lừa được tất cả mọi người nhưng không lừa được chính mình. Cô như người
đang cho mình lý do hoãn thời điểm thi hành án tử hình cho cuộc hôn nhân nửa
vời này.
Chủ nhật, trời khá đẹp, ánh nắng đầu đông chan hòa, ấm áp. Bác gái cùng Hạ Sơ
xuống công viên nhỏ đi dạo. Trong công viên có nhiều em bé đang chập chững tập
đi, có bé mặc chiếc áo bông nhỏ màu hồng phấn rất đáng yêu, nhìn từ xa đã thấy
rất ngộ nghĩnh. Thỉnh thoảng còn có những ông bố bà mẹ trẻ đẩy xe đẩy đi qua,
cười rất hạnh phúc, mãn nguyện. Bác gái nhìn em bé đang cười như nắc nẻ với ánh
mắt thèm muốn, không kìm được bèn nói Hạ Sơ: “Xem đó, có đứa con hạnh phúc biết
bao! Cháu và Cảnh Thần có con rồi thì cố gắng sống cho hòa thuận. Cháu cũng đâu
còn nhỏ nữa đâu, không tranh thủ đẻ con cho sớm thì sau này chỉ có khổ. Những
bà mẹ sinh con ngoài ba mươi tuổi thường xảy ra chuyện rủi ro lắm. Mấy hôm
trước nghe mẹ Đào Đào kể con gái của một người họ hàng, ba mươi lăm tuổi mới
sinh con, phải chọc dò nước ối xét nghiệm đó. Bác sĩ dùng loại kim to đó, ờ,
đầu kim to chừng này rồi chọc vào bụng, không cho tiêm thuốc tê, đau lắm!” Hạ
Sơ nghe thấy vậy không kìm được liền rùng mình.
“Thế nên bác mới nói, cháu phải hạ quyết tâm đi. Tàm tạm là được rồi, đừng gây
chuyện với Cảnh Thần nữa. Bác thấy mấy ngày hôm nay lúc nào mặt cháu cũng lầm
lì, nhìn Cảnh Thần cũng tội nghiệp. Cháu đừng bắt nạt nó nữa, thằng bé ngoan
như vậy cháu phải biết trân trọng chứ.”
“Bác ạ, hiện giờ bác trai đối xử tốt với bác chứ ạ? Cháu thấy bác ấy rất nghe
lời bác đấy, hê hê.” Hạ Sơ cũng thấy ngại khi bị nói như vậy, cô liền cười hề
hề lảng sang chuyện khác.
Nghe thấy vậy, bác gái lại tỏ rõ vẻ ngượng ngùng, những nếp nhăn ở đuôi mắt
cũng trở nên sinh động. Hạ Sơ khoác tay bác gái hỏi tiếp: “Bác cứ nói đi. Cháu
nghe chị họ nói hiện nay bác trai đã cai thuốc, cai rượu rồi, hết giờ làm việc
là về nhà, nhặt rau, nấu cơm hộ bác, chuyện trò với bác, hai người càng ngày
càng tình cảm.”
Bác gái liền chậm rãi thở dài rồi nói: “Đã là ông già bà cả rồi, còn có gì để
cãi nhau nữa đâu. Cả đời cãi vã, trục trặc với nhau đều nhịn được, già rồi thì
làm bạn của nhau, ốm đau có người bưng nước đưa thuốc, buồn thì có người chuyện
trò cùng. Bác cũng đã từng mấy hạ quyết tâm sẽ ly hôn vì chuyện trăng hoa của
ông ấy. Giờ thì mọi chuyện đã qua rồi, nghĩ lại bác thấy hồi trẻ mình cũng có
cái không đúng. Hôm đó ông ấy cũng nói, hồi trẻ không hẳn là ông ấy chê bác
xấu, mà thấy bác tính tình ngang ngạnh, không quan tâm, tình cảm nên ông ấy
thấy trống trải. Hơ hơ! Thực ra bác cũng ngốc thật! Và cháu thấy bây giờ vợ
chồng cậu mợ cháu cũng tình cảm hơn nhiều đó. Mợ cháu là người mồm miệng hơi
sắc sảo, thực ra bụng dạ cũng không phải là xấu. Các bác và cậu mợ sống già nửa
đời người rồi, đến khi tóc bạc, da mồi mới hiểu ra sự đời. Thế nên Hạ Sơ ạ, xét
cho cùng, phụ nữ lấy được ông chồng như thế nào thì cuối cùng cũng đều chỉ là
sống một cuộc sống cơm áo gạo tiền mà thôi. Cháu còn chê điểm gì ở Cảnh Thần
nữa? Người nào cũng là người bằng xương bằng thịt, đừng có suốt ngày ôm bộ mặt
lầm lì ở nhà nữa, cố gắng giữ gìn sức khỏe, sinh được đứa con khỏe mạnh là hạnh
phúc trọn vẹn.”
Những lời nói của bác gái khiến Hạ Sơ vừa vui vừa buồn, vui là vì vợ chồng hai
bác bất hòa nửa đời người, cuối cùng đến lúc tuổi già cũng đã có được niềm hạnh
phúc bình dị của gia đình. Buồn là vì cuộc hôn nhân của của cô và Cảnh Thần lại
là sản phẩm của một trò lừa đảo, là một chuyện hoang đường không thể nói ra. Cô
không thể giải thích vì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô đỡ bác gái ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, nhìn vườn cây lá rụng đầy
đường, ánh nắng trải dài dưới mặt đất. Những em bé vừa mới chập chững bước đi
đang hào hứng giẫm lên đám lá vàng dày, lẫm chẫm đi đi lại lại. Lá khô bị giẫm
phát ra những âm thanh sột soạt, và tiếng cười trong trẻo của trẻ thơ. Hạ Sơ
tựa đầu vào vai bác gái, dưới ánh nắng chan hòa, trong lòng cũng thấy buồn tủi
không sao tránh được.
Ngô Mạt mua một chiếc nhẫn kim cương và chính thức cầu hôn với Đào Đào, cậu đến
hỏi Hạ Sơ với vẻ bẽn lẽn: “Chị Hạ Sơ này, chị bảo em nên mua chiếc nhẫn như thế
nào để tặng Đào Đào? Túi xách của cô ấy toàn loại trên mười nghìn tệ, nhưng em
làm gì có nhiều tiền như vậy, em sợ cô ấy không vui.”
Hạ Sơ nhìn Ngô Mạt đang đứng trước tủ để giày, mặc áo jacket trắng, đút tay
trong túi quần, mặt đỏ bừng vì ngượng. Thế là Hạ Sơ bèn cười khúc khích vỗ vai
cậu: “Em ngốc thế. Em có bao nhiêu tiền thì Đào Đào phải biết chứ. Có phải cô
ấy lấy em vì tiền đâu, thế nên em đừng suy nghĩ linh tinh, em cứ có tấm lòng là
được rồi.”
Hạ Sơ bèn khoác một chiếc áo khoác dày, quàng khăn rồi cùng Ngô Mạt ra siêu thị
chọn nhẫn cưới. Cuối cùng Ngô Mạt chọn được viên kim cương chỉ có không phẩy ba
cara, nhưng màu sắc, độ sạch, trình độ gia công đều rất tuyệt. Ngô Mạt nhìn Hạ
Sơ, giọng quả quyết: “Chị Hạ Sơ, mua cái này nhé, mặc dù viên này nhỏ hơn mấy
viên kia, nhưng chất lượng cũng tốt.”
Sau đó, lại mua thêm chiếc nhẫn bạch kim chín trăm năm mươi tệ để làm vòng
nhẫn. Ngô Mạt cúi sát xuống tủ quầy để chọn kiểu, đầu mũi lấm tấm mồ hôi.
Trong lòng Hạ Sơ cũng thực sự thấy mừng thay cho Đào Đào. Ngô Mạt xứng đáng là
người đàn ông để cô ấy gửi gắm cả cuộc đời, có một trái tim trong sáng, lương
thiện. Cùng một giá tiền nhưng cậu đã lựa chọn viên kim cương nhỏ tuyệt đẹp có
trọng lượng không phẩy ba cara chứ không chọn viên kim cương to hơn nặng không
phẩy năm cara nhưng có tì vết. Trong phạm vi mình có thể làm được, cậu đã trao
cho Đào Đào cái tốt nhất.
Sau khi mọi thứ đã chọn xong, lúc trả tiền, Ngô Mạt phải quẹt ba tấm thẻ mới
trả đủ tiền, quay đầu nhìn Hạ Sơ đứng sau lưng, cười bẽn lẽn. Hạ Sơ liền mỉm
cười, nói: “Yên tâm đi, chắc chắn Đào Đào sẽ thích.”
Ngô Mạt gật đầu, nói: “Chị Hạ Sơ, cảm ơn chị đã chăm sóc em bao năm qua, chắc
chắn em thường xuyên làm chị mất ăn mất ngủ đúng không? Hê hê! Trước đây chị
thường nói chị là vú nuôi của em, em tưởng chị đùa. Sau này em mới hiểu ra, quả
thật là em đã gây rất nhiều phiền hà cho chị. Hồi đó em ấu trĩ quá, không bao
giờ đặt mình vào vị trí của chị để suy nghĩ. Chị Hạ Sơ, mặc dù em cứ khăng
khăng đòi bám riết lấy chị, nhưng ông trời cũng không cho em cơ hội. Hê hê! Đào
Đào lại là người vô tâm vô tính, không biết chăm lo cho cuộc sống của mình. Cô
ấy cần có sự chăm sóc của em, giống như chị chăm sóc em vậy. Điều ấy lại khiến
em cảm thấy mình trưởng thành, không còn là anh chàng sinh viên đại học năm thứ
nhất suốt ngày lẽo đẽo đi theo chị nữa!”
Hạ Sơ cũng thấy ấm lòng, cô vòng tay ra ôm nhẹ Ngô Mạt, mỉm cười nói: “Cố lên!
Chị giao Đào Đào cho em đấy!”
Ngô Mạt bẽn lẽn gật đầu, rồi bất ngờ chuyển sang chủ đề khác: “À, chị Hạ Sơ,
hôm qua em phải làm thêm giờ nên về nhà muộn. Lúc về đã gần chín giờ, tiện thể
đến quán cà phê gần cổng khu chung cư mua đồ ăn cho Đào Đào, đúng lúc nhìn thấy
Cảnh Thần và một cô gái trẻ. Họ ngồi rất gần cửa, Cảnh Thần ngồi quay lưng ra
cửa, cô gái đó để tóc ngắn, nhìn xinh lắm. Em đợi nhân viên phục vụ đóng gói
nên ngồi một bên, hình như nghe thấy anh Cảnh Thần năn nỉ cô gái đó chuyện gì đó,
giọng rất thành khẩn. Nhưng giọng anh ấy rất nhỏ, em nghe không rõ, chỉ nghe
thấy cô gái đó cười rồi nói rằng: “Yên tâm, hẹn gặp anh ở đây chỉ vì tiện thể
em đi ngang qua, thế nên anh đừng căng thẳng. Nếu anh đã năn nỉ em rồi thì em
sẽ không lên nhà nữa. Nhưng hiện giờ em cũng chẳng tội gì phải đến gặp ông anh
để ăn chửi. Em nghĩ lần này để anh một mình xuất đầu lộ diện là được rồi! Nếu
anh không giải quyết được thì tính sau!” Vừa nói, Ngô Mạt vừa nhìn vẻ ngơ ngác
trên khuôn mặt Hạ Sơ, rụt rè hỏi: “Anh Cảnh Thần không nói gì với chị à? Có
phải anh ấy gặp chuyện gì khó khăn không?”
Hạ Sơ trở về với thực tại, ấp úng đáp: “À, chuyện này anh ấy có nói, hình như
chuyện liên quan đến công việc ấy mà. Không sao đâu, em đừng lo.”
“Thế thì em yên tâm rồi. Chị Hạ Sơ, chị có bầu thì phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Ngô Mạt không còn tỏ ra lo lắng nữa, vui vẻ đỡ Hạ Sơ lên ghế phụ, thắt dây an
toàn cho cô.
Hạ Sơ ngồi trên ghế phụ, bần thần nghĩ, người mà Cảnh Thần gặp chắc là Tống
Hàm. Cô cảm thấy hơi khó hiểu trước thái độ và những câu nói của Tống Hàm. Hoa
ngải tiên đã rụng, trong phòng làm việc chỉ còn vương vấn chút hương thơm. Lúc
tưới nước, Hạ Sơ không kìm được bèn ngắm nghía một hồi, ở giữa không có nụ hoa
nào mới cả. Tiền Duyệt nói hết đợt rồi thì phải đợi đến sang năm hoa mới nở
tiếp! Hạ Sơ có một chút gì đó hơi thất vọng.
Lúc Triệu Chí Hàm gọi điện thoại đến, Hạ Sơ đang thu dọn cánh hoa, cô không
nhìn màn hình điện thoại mà bấm ngay nút nghe: “A lô!”
“Hạ Sơ, chào em!”
Triệu Chí Hàm tỏ ra hơi tần ngần khi Hạ sơ bắt máy nhanh vậy.
Hạ Sơ sững người ra một lát, định cúp máy nhưng đầu bên kia vọng lên giọng năn
nỉ gần như sắp khóc của Triệu Chí Hàm: “Hạ Sơ, em đừng cúp máy, lần này anh
thực sự bị rơi vào đường cùng mới gọi điện năn nỉ em. Em xin An Hinh giúp anh, anh
sẽ bồi thường tiền cho cô ấy, bảo cô ấy đừng kiện anh nữa. Anh không muốn ngồi
tù! Hạ Sơ, em hãy nể tình bọn mình từng là bạn của nhau mà cứu anh một lần. Anh
cam đoan đây là lần cuối cùng. Từ nay trở đi anh sẽ làm người đàng hoàng.”
Hạ Sơ nhặt từng cánh hoa lên, ngừng lại một lát, đầu bên kia điện thoại, Triệu
Chí Hàm lại bắt đầu chờ đợi giữa sự hồi hộp.
“Chuyện này tôi không quyết được, rất xin lỗi!” Hạ Sơ từ chối rất khách khí và
nhạt nhẽo, cô kiên quyết cúp máy.
Triệu Chí Hàm đâu dám dễ dàng từ bỏ chiếc phao cứu mạng cuối cùng này, điện
thoại vẫn nhẫn nại đổ chuông.
Hạ Sơ bực lắm, không cần phải nghĩ cô cũng biết nếu cô ấm đầu nói điều này với
An Hinh, chắc chắn một trăm phần trăm An Hinh sẽ trợn mắt nhìn cô với ánh mắt
vô cùng khinh bỉ. Hơn nữa, đối với một kẻ bản tính khó thay đổi như Triệu Chí
Hàm, hãy để anh ta tự làm tự chịu. Và thế là cô bèn nhấc máy lên, bấm nút từ
chối nghe, sau đó kiên quyết đưa tên Triệu Chí Hàm vào danh sách đen.