Thấm thoát 2 ngày đã trôi qua, hôm nay là ngày cuối cùng ở biển. Hôm
nay, nó phải thực hiện kế hoạch của nó thôi. Nó sẽ tiến hành tát hợp cho Đăng Duy và Ngọc Lam, còn đang suy nghĩ không biết sẽ làm gì thì đột
nhiên điện thoại có tin nhắn: ” Em ra biển gặp anh được chứ? ”
Nó đã nghĩ ra được nên làm gì, nó nhắn tin cho Lam:
” Một lát bạn ra biển đi dạo nhá, sẽ có bất ngờ đấy. ”
Nó bỏ điện thoại xuống rồi mang dép vào đi xuống biển. Nó đi chân
không dạo quanh biển, trên tay nó cầm đôi dép. Vừa đi nó vừa nhìn ra
biển ngắm biển phẳng lặng và những ngôi sao lấp lánh phản chiếu xuống
mặt nước. Đi được một đoạn thì thấy Đăng Duy đứng đó với hai cây nến, nó khẽ mỉm cười bước đến bên anh:
– Anh hẹn em ra đây có chuyện gì vậy?
– Hôm nay, anh muốn nói với em những gì anh đã cất giấu trong tim từ lâu lắm rồi. – Duy khẽ đưa tay cầm lấy hai tay nó.
-… – Nó im lặng.
– Anh yêu em.
– …. – Nó vẫn im lặng.
– Em có thể làm bạn gái anh chứ?
– Em xin lỗi anh nhưng người em yêu không phải anh? Người em yêu là Quang Bảo, điều đó anh cũng biết mà.
– Em không thể cho anh một cơ hội sao?
– Anh có dám chắc với em rằng anh thật sự yêu em?
– Ý em là gì?
– Hay đó chỉ là thích chứ không phải yêu.
– Anh…
– Người anh yêu không phải là em?
-…
-…
Nó quay lưng lại và không ngoài dự đoán của nó, Lam đang đứng phía
sau. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mi, Lam quay lưng lại chạy đi. Đăng Duy định đuổi theo nhưng lại dừng lại hành động ấy, nó lại nói:
– Sao anh không đuổi theo?
– Anh…
– Bây giờ anh đã biết được tình cảm của mình chưa?
– Anh…
– Anh nói đi, người anh yêu là ai?
– Anh… người anh thật sự yêu là Lam.
– Vậy anh còn không mau đuổi theo và nói hết lòng mình cho cô ấy biết đi.
– Cảm ơn em, Mun.
Đăng Duy nói rồi chạy đi, chạy theo tình cảm thực sự của mình, một
người không phải nó mà là Lam, một người mà Duy đã thầm yêu từ lâu mà
vẫn không hề hay biết, anh chỉ cố lừa gạt bản thân mình rằng mình yêu nó và hôm nay anh đã biết được sự thật rằng anh yêu Lam.
Nó nhìn theo rồi khẽ mỉm cười chúc phúc cho hai người họ, chuyện tình
của họ đã được kết thúc một cách tốt đẹp nhưng còn nó thì không như vậy, nó và Quang Bảo vẫn không thể nói được lòng mình, nó và hắn sẽ còn day
dưa trong đau khổ này cho đến khi nào, nó khẽ quay lưng lại định đi tiếp con đường cát này nhưng nó như chết lặng tại chỗ khi trước mặt nó giờ
đây là hắn. Tại sao hắn lại ở đây? Hắn đã đứng đó từ lúc nào? Hắn có
nghe được những gì nó nói không? Hàng loạt câu hỏi tương tự cứ lần lượt
hiện ra trong đầu nó. Hắn bước từng bước đến chỗ nó đang đứng, hắn nói:
– Những gì anh nghe lúc nãy là thật chứ?
– … – Nó im lặng.
– Em vẫn còn yêu anh chứ?
– … – Nó vẫn im lặng.
Hắn đứng đối diện với nó, hắn khẽ đưa tay ra ôm nó vào lòng, đặt
lên môi nó một nụ hôn. Nó không phản kháng, chỉ đứng đấy. Hắn nghẹn
ngào:
– Anh xin lỗi.
– Anh xin lỗi vì chuyện gì?
– Vì tất cả.
-…
– Anh yêu em, em quay về bên anh được chứ?
– …
– Anh hứa sẽ không làm em đau lòng nữa.
– …
– Anh xin em, em hãy trả lời anh đi.
– Anh đã nghe câu này chưa? Im lặng là đồng ý đấy.
– Em nói thật chứ?
– Thật.
Hắn vui mừng ôm nó xoay một vòng khiến nó la í ới:
– Anh làm gì vậy, thả em xuống, nhanh lên, thả em xuống.
– Anh vui quá thôi. – Vừa dứt lời hắn liền đặt lên môi nó một nụ hôn. – Anh yêu em.
– Em cũng yêu anh.
– Từ nay về sau sẽ có người cùng em đi trên đoạn đường còn lại rồi.
– Tất nhiên rồi. Và người đó là anh, người em đã và đang rất yêu.
Hai con người ôm nhau cùng nhìn ra biển trong hạnh phúc. Cũng ở trên một con đường dài ấy, có một cặp đôi vừa nhận được rõ ràng tình cảm của nhau và họ cũng đang hạnh phúc và ở gần đấy cũng có một cặp đôi đã sớm
tìm được nhau, hiện tại họ vẫn đang rất vui vẻ khi tất cả đã vượt qua vô vàng sóng gió để đến được bên nhau. Nhưng hạnh phúc liệu có dễ dàng như vậy?